Thần Tọa
Chương 1407: Tờ giấy (1)
Nhìn 'dị vật' trong tay, ánh mắt của Trấn Ma đại trưởng lão hoảng hốt một chút. Nguyên thần này một khi tiến vào trong cơ thể Lý Thu Bạch, Lý Thu Bạch trên căn bản coi như là đã chết.
Loại vô duyên vô cớ tàn sát đệ tử bổn môn quả thực là chuyện vô pháp vô thiên, không hề kiêng sợ, tàn nhẫn cực kỳ. Đặt ở lúc bình thường chỉ sợ hắn là đại trưởng lão tông phái, bổn môn cũng không giữ được hắn.
Bất quá triều đại đổi thay, các tông các phái mỗi khi đến lúc chính quyền giao thế mới cũ đều là thời kỳ nhạy cảm. Lấy một câu nói, chính là 'Cựu hoàng thoái vị, tân hoàng lên ngôi'.
Chỉ cần Thần tử có thể bình thường đăng vị, chỉ sợ chuyện ngày hôm nay bại lộ, lấy quan hệ của tam đại trưởng lão bọn họ cùng Thần tử, chưởng giáo đương nhiệm cũng chỉ có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt.
Đó là một 'thời kỳ đặc thù', thời kỳ đặc thù làm chuyện đặc thù, chỉ cần có thể giết Lâm Hi, báo thù thay ái đồ của mình, cái 'Hiểm' này liền đáng giá.
Quang mang chợt lóe, Trấn Ma đại trưởng lão phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn về dị vật 'Nguyên thần' trong lòng bàn tay, âm tàn tàn nhẫn nói:
- Kết quả phản bội ta, ngươi nên biết, hiện tại, đi đi!...
Bàn tay hướng Lý Thu Bạch một chỉ, Nguyên thần này liền chui vào...
......
Mặt trời lên, mặt trăng lặn, vòng đi vòng lại.
Trong Thần Tiêu sơn, thời gian càng là nhích tới gần Tử Vong chi ước của Lâm Hi cùng Lý Thu Bạch, không khí liền càng là khẩn trương.
Đến ngày thứ ba, trong Thần Tiêu sơn hối hả, ngay cả rất nhiều đệ tử lịch luyện bên ngoài cũng nghe được tin tức chạy về.
Đám người nghị luận rối rít, nói chuyện một chút cũng là lần sinh tử chi ước cùng với Lâm Hi.
Theo đạo lý, tranh đấu giữa Lâm Hi cùng Lý Thu Bạch chỉ là ân oán cá nhân, ước đấu như vậy ở trong chân truyền đệ tử các môn các phái cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, không cần vì thế mà đưa tới chú ý lớn như vậy.
Song trong khoảng thời gian này, theo Lâm Hi là nhân vật hạch tâm phong bạo kéo dài ẩn nấp không ra này, không có ai có thể tiếp xúc đến hắn, tất cả mọi người đối với Lâm Hi là chờ mong thẳng tắp bay lên.
Mỗi người đều muốn biết tinh thần, tâm thái cùng với ứng đối của Lâm Hi sau khi phát sinh ra sự kiện này. Cho nên Tử vong chi ước liền trở thành cơ hội tốt nhất thể mọi người theo dõi Lâm Hi.
Không chỉ là như thế, Lý Thu Bạch mặc dù được xưng là nhân vật trung lập, là thân đang tự do. Nhưng nhóm chân truyền đệ tử ở trong tông đều biết, trong khoảng thời gian này Lý Thu Bạch cùng nhóm người đi theo Thần Tử đi lại vô cùng gần.
Đối với chân truyền đệ tử Thần Tiêu tông có thể tiếp xúc đến rất nhiều bí ẩn mà nói, chuyện này xa không đơn giản như mặt ngoài.
Nếu nói là Lý Thu Bạch cùng nhóm người đi theo Thần tử không có bất kỳ động tác gì, ai cũng không tin tưởng.
Rất nhiều người trong lòng cũng có một loại cảm giác, phong bạo nổi lên trong khoảng thời gian này chỉ sợ sẽ bộc phát ra ở trong tràng tranh đấu này.
Trong nháy mắt mặt trời lên cao.
- Ầm!
Chỗ cao thương khung của Thần Tiêu tông mơ hồ truyền đến một tiếng lôi minh, chấn đến cả đại địa đều ông ông rung động.
- Nhìn nơi đó.
- Là sinh tử chi thai!
...
Rất nhiều người ngẩng đầu hướng lên trời, đều phát hiện đạo hắc ảnh huyền phù ở chỗ cao thiên không, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng vẫn lộ ra vẻ to lớn không gì sánh được.
Lâm Hi ở chỗ sâu động phủ cũng nghe được cỗ tiếng nổ vang này.
- Cuối cùng đã tới.
Lâm Hi mở mắt, tinh mang trong mắt giống như mặt trời chói mắt, chói mắt tột đỉnh.
Từ khi bắt đầu bước vào Thần Tiêu sơn hắn liền tu luyện trong khắc khổ, không có chút gián đoạn nào. Mặc dù còn chưa ngưng tụ ra Nguyên thần nhưng tất cả chuẩn bị cùng tích súc cũng đã đầy đủ, kinh nghiệm của Vạn Thú đại đế cũng hấp thu không sai biệt lắm, chỉ kém một cái cơ hội, cuối cùng lâm môn nhất cước.
- Thương thảo ở trong tông cũng nên có một cái quyết định rồi.
Lâm Hi đứng dậy, ánh mắt sáng như tuyết, kiên định như lúc ban đầu. Bất luận kết quả cuối cùng là cái gì hắn đều đã có chuẩn bị đầy đủ.
- Ông!
Lâm Hi phất ống tay áo một cái, sải bước hướng lối ra động phủ đi tới. Phía sau, Tạp Mễ Lạp cùng địa ngục Ma Long vô thanh vô tức đi theo.
- Ầm!
Động phủ mở ra, một mảnh dương quang mạnh mẽ bắn tới, chiếu lên trên người Lâm Hi, sau đó chính là một trận tiếng oanh minh của mọi người tấp nập.
Mặc dù Lâm Hi sớm có chuẩn bị nhưng quan sát cảnh tượng tấp nập ở bên ngoài kia, trong lòng vẫn chấn động một cái, đại xuất ra ngoài ý muốn.
Lâm Hi vẫn là đánh giá thấp ảnh hưởng của mình.
Những năm gần đây nhất, hắn chính là nhân vật tối truyền kỳ nhất của cả Thần Tiêu tông từ tầng dưới chót quật khởi lên, được ngoại môn, nội môn cùng với đệ tử ký danh còn chưa tới là nhập môn đồng thời coi là thần tượng.
Truyền thuyết của Thần tử quá mức xa xôi, đối với chút ít người này mà nói, Lâm Hi chính là một cái thế hệ Thần tử bên người đối kháng với Thần tử cường quyền.
Lâm Hi đứng ở cửa ra động phủ, có thể cảm giác được ngàn vạn ánh mắt đang chăm chú nhìn vào chính mình.
Nếu là lúc trước hắn sẽ cảm giác được cảm xúc phập phòng, kích động vô cùng. Nhưng mà hiện tại chỉ là vô cùng bình tĩnh.
- Lâm Hi!
- Sư huynh!
- Tiểu sư đệ!
...
Đột nhiên lúc này một trận thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, Lâm Hi phục hồi tinh thần lại, lập tức liền thấy từng đạo nhân ảnh quen thuộc đứng ngoài động phủ.
Ở trong đám người, Lâm Hi thấy được Thượng Quan Dao Tuyết, thấy được Thanh Liên thánh nữ, thấy được Bạch Nguyên, cũng nhìn thấy sư huynh đệ của Chấp Pháp điện…, từng người hoặc giận hoặc vui, hoặc là quan tâm, hoặc là tôn kính.
Những người này đều là người thân cận nhất, tối quen thuộc nhất của hắn ở trong Thần Tiêu tông.
Ở xa một chút, Lâm Hi thấy Hải Thánh Vương cùng Khí Thánh Vương, bọn họ cũng không đứng cùng một vòng với đám người Thượng Quan Dao Tuyết, hết thảy đều là sáng suốt.
Cảm giác được ánh mắt của Lâm Hi, hai người cúi đầu xuống, có chút xấu hổ.
Lâm Hi chỉ là bật cười một cái, phong khinh vân đạm.
Càng xa hơn, Hỏa Thánh Vương, Phong Thánh Vương, Tà Thánh Vương, Đế Thánh Vương trong Thập đại Thánh Vương xuất hiện, ở phía xa xa nhìn tới, thấy Lâm Hi cũng khẽ gật đầu chào hỏi.
Bất kể trước kia là địch hay bạn, theo khoảng cách giữa song phương kéo lớn, hiện tại quay đầu lại đều đã không còn là việc quan trọng rồi.
- Lâm Hi, ngươi tên khốn này! Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi lại một chút cũng không nói cho ta.
Một trận oán trách thật sâu vang lên ở bên tai, Thượng Quan Dao Tuyết ngẩng đầu, trên mặt mang theo thần sắc tức giận, cơ hồ nước mắt đều muốn rơi xuống.
Tràng đại sự này nàng là người tham dự trực tiếp, nhưng lại một mực chẳng hay biết gì. Thiệt thòi cho nàng ở trong căn cứ tông phái, chỉ là vì giam lỏng, lại một chút chuyện cũng không biết.
Lúc này hồi tưởng, rốt cuộc hiểu được trên đường trở về tại sao tất cả mọi người im lặng không nói, không khí bị đè nén như vậy.