Thần Tọa
Chương 1393: Túc sát (2)
- A!
Thẳng đến lúc này, trong tai mới nghe được một tiếng hét thảm, Tạp Mễ Lạp đứng ở bên cạnh Lâm Hi cách đó không xa, hai ngón tay giơ chéo lên như kiếm xuyên thủng đỉnh đầu Vương Xử Nhất, đưa thi thể treo lên trên không trung...
- Xử Nhất!
- Vương sư huynh!
Một trận tiếng bi thiết vang lên, mọi người đỏ hồng mắt nhìn một màn này, người nào cũng không ngờ rằng Lâm Hi lại thật dám giết Vương Xử Nhất.
Từ khi Lâm Hi bại lộ thực lực kinh sợ mọi người đến khi hai gã cường giả Hóa Thân cảnh xuất thủ ngăn cản, rồi đến lúc Vương Xử Nhất bị giết..., hết thảy đều ở trong khoảng điện quang hỏa thạch phát sinh cùng kết thúc, nhanh đến ngay cả Tội sắc Tiên hoàng Tiết Đạo Quang cũng không kịp ứng phó.
Nói là biến cố đột ngột cũng không có chút nào quá đáng.
Thực lực của Vương Xử Nhất vốn là không bị Tạp Mễ Lạp giết nhanh như vậy, dù không thắng được cũng có thể chống đỡ một lát. Chỉ tiếc hắn bị Lâm Hi chỉ chứng giận đến nộ hỏa trùng thiêu, choáng váng đầu óc, rối loạn tâm thần.
Tâm thần vừa loạn, sơ hở chồng chất, làm sao còn có thể là đối thủ của Tạp Mễ Lạp.
- Phanh!
Cánh tay của Tạp Mễ Lạp nhếch lên, chán ghét đem thi thể của Vương Xử Nhất vứt trên mặt đất, đối với loại tiểu nhân này nàng ngay cả nhìn đều lười liếc mắt nhìn một cái.
Vương Xử Nhất đã chết!
Thật đã chết rồi!
Máu tươi chảy trên mặt đất, xúc mục kinh tâm.
Mọi người kinh ngạc nhìn thi thể của Vương Xử Nhất, chỉ cảm thấy huyết dịch kia vô cùng chói mắt. Mỗi người đều có thói quen làm thợ săn, nhìn con mồi xuất huyết từ từ mà chết đi, chỉ cảm thấy đây là một tràng trò chơi, cũng không cảm thấy thương tiếc.
Nhưng làm thợ săn cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ có lúc chết, lúc này mới cảm giác được 'trò chơi' tàn khốc.
Lâm Hi không phải là con mồi mặc người chém giết, tuyệt đối là không phải!
Một con mồi Tiên Hoàng cảnh... Không người nào dám tưởng tượng!
Trên ghế lớn bạch ngọc, trong mắt Tiết Đạo Quang lộ ra hàn quang dữ tợn, sắc mặt của hắn vô cùng xanh mét. Xanh mét giống như sắc mặt của hắn còn có mấy Tiên Hoàng Tiên Đạo thất trọng khác ở trong đám người này.
Bọn họ cũng là những người duy nhất không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì về uy áp của Lâm Hi, ---- Một vị Tiên Hoàng là không ảnh hưởng được một vị Tiên Hoàng khác.
Ở trong Địa Ngục đại thế giới thường thấy sinh tử, Vương Xử Nhất chết đi đối với hắn không có xúc động quá lớn. Trên thực tế trừ tính mạng của mình, Tiết Đạo Quang đối với những người khác cũng không phải là quá quan tâm.
Để cho hắn tức giận thật sâu là Lâm Hi miệt thị đối với hắn.
Lâm Hi không nói một câu, cũng không có bất kỳ vẻ mặt miệt thị gì, nhưng mà hành động của hắn lộ ra khinh thị cùng miệt thị đối với Tiết Đạo Quang!
- Một người rốt cuộc phải cuồng vọng đến mức nào mới dám làm ra cử động điên cuồng như vậy?
Trong đầu Tiết Đạo Quang theo bản năng hiện lên ý nghĩ này.
Bêu xấu đồng môn đây là trọng tội, đánh chết đồng môn lại càng là tội tăng thêm một bậc, đó là tử tội!
Lâm Hi rốt cuộc là điên cuồng đến mức nào mới dám làm ra việc không kiêng nể gì cả!
- Ba ba!
Một trận tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, vô cùng đột ngột.
- Lâm Hi, ta khinh thường ngươi. Không nghĩ tới ngươi lại thành tựu Tiên Hoàng! Nghĩ đến, Thần tử hẳn là cũng còn chưa biết.
Tiết Đạo Quang vỗ tay, từ trên ghế dựa bạch ngọc chậm rãi đứng lên, trên mặt hắn mang theo nụ cười những dần dần biến thành dữ tợn:
- Vương sư đệ chết rồi, đây là một tiếc nuối. Bất quá không có quan hệ, ngươi đánh chết đồng môn, đây là bằng chứng như sơn. Coi như trong tông biết rồi cũng sẽ tán thành chúng ta thanh lý môn hộ. Lâm Hi, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ lưu lại toàn thây cho ngươi.
Nói xong, thân thể của Tiết Đạo Quang mạnh mẽ đứng thẳng.
- Ầm!
Một cỗ uy áp như thủy triều, tôn quý vô cùng, mang theo uy áp của hoàng giả quét ngang tứ phương, lại từ từ triệt tiêu Tiên Hoàng uy áp do Lâm Hi phát ra!
Tiên Hoàng đối Tiên Hoàng!
Tiết Đạo Quang trên cao nhìn xuống, quan sát Lâm Hi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng. Ở hai bên hắn, ý thức của một gã Tiên Hoàng phá thể mà ra, đồng thời tập trung vào Lâm Hi.
Những Tiên Hoàng này cùng Tiết Đạo Quang giống như nhau, đều là người đi theo Thần tử.
Đó cũng không phải là khiêu chiến một chọi một, Tiết Đạo Quang không có ý định khiêu chiến, mục đích của hắn rất rõ ràng, bè cánh đấu đá, lấy mạnh hiếp yếu mới là chính đạo!
- Ha ha ha, thanh lý môn hộ?
Lâm Hi cười to, trong thanh âm ẩn chứa một cỗ lãnh ý thật sâu, lắc đầu, ánh mắt lướt qua từng tên chân truyền đệ tử ở trước mắt, chậm rãi nói:
- Ở trong Thần Tiêu tông chỉ có một địa phương có thể nói những lời này, đó chính là Chấp Pháp điện, mà ở chỗ này, chính là ta! --- Các ngươi ở chỗ này đấu đá bè phái, xử án nghiêng về một bên, tàn khốc trấn áp bổn môn đệ tử đã là phạm vào tông quy giới luật, là đại tội trong mười tội lớn, ngươi nghĩ đến đám các ngươi còn sống được không?
Từng luồng hàn mang sát khí từ Lâm Hi phá thể mà ra, giống như thủy triều mãnh liệt mà ra, ngay cả không gian cũng đều mơ hồ.
- Ầm!
Không chút do dự, sau một khắc, song phương đồng thời xuất thủ. Không có chút do dự nào mỗi người đều hiểu được, công lý cùng chính nghĩa chỉ là mê hoặc lòng người, giết chết đối phương mới là mục đích thật sự của mỗi bên.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngàn vạn tiên khí hồng lưu gầm thét, phá không mà ra, ánh mắt của Tiết Đạo Quang ở trong hư không dữ tợn vô cùng, cùng những thất trọng Tiên Hoàng khác liên hợp thành nhất thể, chân khí song phương hội tụ thành một đạo hà lưu cực lớn oanh hướng Lâm
Hi.
Cỗ lực lượng này khiến thiên địa biến sắc, để cho nhật nguyệt vô quang, như một đạo cực luân nghiền nát hết thảy.
- Chủ nhân...
Thần sắc Tạp Mễ Lạp cứng lại, thất thanh kinh hô.
Giờ khắc này nàng cảm giác được mình tựa như một hạt bụi nhỏ bé, sau một khắc cũng sẽ bị tiên khí che khuất bầu trời này oanh thành phấn vụn, chân chính hôi phi yên diệt, hài cốt không còn.
Thực lực mà Tạp Mễ Lạp vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt chút ít Tiên Hoàng này chỉ là hèn mọn như con kiến hôi.
Song Tạp Mễ Lạp cũng không lui lại, ngay cả một chút động tác dời lại phía sau cũng không có. Ánh mắt của nàng nhìn Lâm Hi, thân ảnh kia phảng phất giống như sơn nhạc cao lớn, chỉ cần đạo thân ảnh kia không lui, nàng liền vĩnh viễn sẽ không lui.
Vô luận Lâm Hi làm ra quyết định gì, Tạp Mễ Lạp cũng sẽ vĩnh viễn theo đuổi, vô oán vô hối.
Đây là lời hứa vĩnh hằng ở trong nội tâm nàng, chưa bao giờ sửa đổi.
Song liền ở trong lúc này trong tai Tạp Mễ Lạp đột nhiên nghe được một trận tiếng rít khổng lồ.
- Ngâm!
Tiếng rít khổng lồ này phảng phất vô số kinh lôi ở trong hư không nổ tung, khiến cho cả đại địa đều chấn động không dứt. Trong minh minh, ba một tiếng, một mảnh bóng đen khổng lồ đột nhiên chấn động mà ra, phảng phất như mây trên trời hạ xuống, to lớn không gì sánh được, che khuất bầu trời.
Thời khắc mấu chốt Lâm Hi rốt cục triệu xuất ra Côn Bằng hóa thân của chính mình.