Thần Tọa
Chương 1095: Kết quả thương thảo (2)
Tính cả trước trước sau sau, hắn ở trong tràng tông phái đại kiếp này đã rải ra đan dược có giá trị 1000 ức công huân trị rồi.
Trong lòng Lâm Hi đã tính toán tốt rồi, một vạn viên Thuần Dương tiên đan dùng để cho các đệ tử chân truyền cùng cao tầng đệ tử Luyện Khí cảnh dùng để bổ sung chân khí là dư dả.
Về phần lúc trước mỗi người một vạn viên Thuần Dương tiên đan, dùng còn dư lại là để cho bọn họ giữ lại ứng đối biến cố.
Chỉ cần tám vị chân truyền sư huynh ở trước mắt này không ham chiến, không một người đi xung phong liều chết với một đám ác ma, như vậy những Thuần Dương tiên đan này hoàn toàn là dư dả.
Đây là biến cố trong vị diện, là đại sự của cả tông phái, không thể nào đem tất cả hi vọng đều ký thác trên người một đệ tử Luyện Khí cảnh là Lâm Hi, trông cậy vào hắn 'không chút nào ích kỷ, chuyên môn vì người khác mà làm', đem đan dược có được trên Tiên La thánh thụ toàn bộ rải ra.
Cho tới bây giờ những việc làm của Lâm Hi đều là xa xa ở ngoài phần của một nội môn đệ tử rồi, hơn ngàn ức đan dược đã là 'hết lòng quan tâm giúp đỡ' rồi.
Dù sao, tiên đồ dài đằng đẵng, Lâm Hi cũng phải vì tiên đồ sau này của mình mà chừa chút đường lui.
- Ngươi muốn mọi người phân binh thành nhiều đường đồng thời tiến hành?
Tôn Ất lấy làm kinh hãi. Hắn vốn cho là mọi người sẽ cùng nhau hành động.
Ý nghĩ của Lâm Hi ngược lại là ngoài dự liệu của hắn, nhưng đúng là có tính khả thi.
Nếu như chỉ chuyên rót cho cứu viện, phân binh mà nói, ngược lại xác thực là có khả năng. Nói như vậy, hiệu suất của hành động là cao nhất. Bất quá như vậy cũng có yêu cầu của nó, đó chính là mọi người không thể giống như trước, gặp phải ác ma liền giết, một đường đẩy qua. Mà hẳn là tận lực tránh khỏi chiến đấu, hơn nữa còn là càng ít chiến đấu càng tốt.
Lấy phong cách của chân truyền đệ tử, như vậy đúng là có chút không quen.
- Ừ. Phương thức như vậy cũng là bảo đảm hiệu suất lớn nhất của mấy người chúng ta. Cũng có thể tranh đoạt từng giây, cứu ra càng nhiều người, tiết kiệm được nhiều thời gian hơn. Bất quá trong Dục Huyết chi hoàng còn là nhất định phải lưu lại một người trấn thủ.
Lâm Hi nói:
- Nếu là mọi người không ở đây, Tụ khí pháp trận bị hủy diệt rồi. Vậy những hành động này liền không có ý nghĩa chút nào.
- Nếu như cứu viện làm chủ, không nên có quá nhiều chiến đấu mà nói, như vậy ta sẽ lưu lại chỗ này, ứng phó các loại biến cố.
Chu Thiên Hoàng đột nhiên mở miệng nói:
- Bất quá sư đệ, Tiên La phái bên đó thì sao? Ngươi chuẩn bị làm như thế nào? Trên đường nhưng là nguy hiểm trùng trùng, nếu là gặp phải yêu ma Tiên Đạo cảnh, lấy thực lực của ngươi hoàn toàn không đối phó được.
Chu Thiên Hoàng nói đúng là sự thật, địa ngục yêu ma bên phía Tiên La phái chỉ sợ sẽ không ít hơn bao nhiêu so với Dục Huyết chi hoàng lúc trước.
- ... Hơn nữa, bọn họ bên kia còn có hai mươi Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương, ngươi chuẩn bị làm như thế nào? Mang theo những người này, các ngươi không thể nào tự do hành động.
Chu Thiên Hoàng nói.
- Cái gì? Còn có nhiều người như vậy?
Mọi người lấy làm kinh hãi, đều hướng về phía Lâm Hi nhìn qua. Pháp phù của Lạc Anh tiên tử bọn họ chưa từng nhìn đến. Lúc này mới biết rõ, bên kia còn có hơn hai mươi đệ tử Luyện Khí cảnh.
Ở nơi yêu ma đông đảo, mang theo nhiều như vậy tuyệt đối là gánh nặng. Đây là cùng với bọn họ không giống, tám người hết thảy đều là chân truyền đệ tử, Lâm Hi yếu nhất cũng có Tứ Cực Đại Uyển đi lại như gió, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở.
Mang theo hơn hai mươi nội môn đệ tử, tốc độ không nhanh được, bị nhóm địa ngục yêu ma đuổi theo lập tức chính là chết, hơn nữa rất có thể là toàn quân bị diệt.
Cho dù là tám người bọn họ đi qua cũng nhất định là một cuộc ác chiến, nếu muốn chạy trốn là không thể nào.
- Hắc, thế thì không nhất định.
Lâm Hi ở lúc này ngược lại nở nụ cười, bàn tay đảo qua, trong lòng bàn tay đã nhiều hơn một kiện pháp khí.
- Tiểu động thiên pháp khí?
Tôn Ất giật mình nói:
- Ngươi tại sao có thể có loại vật này?
- Đây đúng là tiểu động thiên pháp khí, về phần là thế nào có được, sau này sẽ nói cho các ngươi biết.
Lâm Hi cười cười:
- Đến bên đó, ta đem những người kia cho vào trong này, làm sao còn có gánh nặng gì?
- ... Về phần nguy hiểm, ở Vị Diện chinh chiến chi địa nơi nào không có nguy hiểm. Hơn nữa ta có Tứ Cực Đại Uyển, đụng phải yêu ma lợi hại, trực tiếp chạy trốn là được.
Lâm Hi cười nói.
Mọi người nghe đến đó đã hiểu được, Lâm Hi chỉ sợ sớm đã nghĩ đến thông thông thấu thấu, suy nghĩ chu toàn rồi.
- Nguyên lai là chúng ta quá lo lắng. Tiểu sư đệ nói có đạo lý, lấy quan hệ liên minh của chúng ta cùng Tiên La phái, đệ tử của Tiên La phái là phải cứu, nhưng cũng không thể toàn bộ chạy tới cứu. Phương pháp xử lý trước mắt của tiểu sư đệ là thích hợp nhất, cũng là phương pháp tốt nhất. Sư đệ, chuyện này liền giao cho ngươi, mọi sự cẩn thận.
Chu Thiên Hoàng nói.
- Ừ, yên tâm đi, sư huynh.
Lâm Hi gật đầu, lạnh nhạt nói.
Mọi người gật đầu, xác lập người đi cứu viện Tiên La phái là Lâm Hi liền không hề thảo luận nữa.
- Kế tiếp, chúng ta tám người xác định phân công của mình một chút đi. Sau khi minh xác lập tức hành động...
Chu Thiên Hoàng chiêu hô mọi người nói, ánh mắt lần nữa tụ tập đến trên Vi súc sa bàn do tiên khí ngưng tụ ở trên mặt đất. Tám người nhìn sát vào một chút, bắt đầu thảo luận địa phương chính mình nên đi. Bất quá những thứ này đã cùng Lâm Hi không có quan hệ gì rồi.
- Sư đệ, lần này cứu viện đệ tử Tiên La phái, ta với ngươi cùng đi chứ.
Một cái thanh âm quen thuộc, yếu ớt như muỗi đột nhiên vang lên trong tai Lâm Hi.
Trong lòng Lâm Hi khẽ kinh dị, ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy được khuôn mặt của Hoàng Lượng đang nhìn mình, khuôn mặt ân cần.
- Từ nơi này đến căn cứ thời không của Tiên La phái, đường xá xa xôi, nhiều người nhiều chiếu ứng.
Hoàng Lượng nói, không che giấu chút nào lo lắng cùng ân cần trong mắt.
Lâm Hi mặc dù là hậu bối của hắn, nhưng lại là Quan môn đệ tử của Chấp Pháp trưởng lão, ý vị này, hắn tương lai có thể tiếp tục thừa kế vị trí trưởng lão Chấp Pháp điện. Ở trong Chấp Pháp điện có ý nghĩa trọng đại.
Người ngoài Chấp Pháp điện rất khó tưởng tượng phân lượng cùng địa vị trọng yếu của Hình Tuấn Thần ở trong suy nghĩ của một đám đệ tử Chấp Pháp điện.
Vô luận như thế nào, Hoàng Lượng cùng Từ Đức đều không muốn vị tiểu sư đệ, quan môn đệ tử của trưởng lão ở Vị Diện chinh chiến chi địa này gặp phải nguy hiểm gì.
Lâm Hi do dự một chút, quan tâm của hai người hắn dĩ nhiên nhìn ra được, cũng có chút cảm động.
- Sư huynh, cám ơn. Bất quá vẫn là không cần.
Lâm Hi lắc đầu, cự tuyệt thiện ý của Hoàng Lượng. Công tâm mà nói, hắn quả thật rất muốn kéo theo Hoàng Lượng, một đường hộ pháp cho mình. Có một chân truyền đệ tử hộ pháp, như thế nào cũng an tâm không ít.