Thần Thê - Trầm Thụy Thanh Tỉnh Mộng
Chương 13
Ta hoảng hốt giãy dụa, hét lên: "Phó Nghiễn Từ, ngài làm gì thế?! Đồ cầm thú, mau thả ta ra!"
Hắn ôm chặt ta vào lòng, đầu vùi vào sát vai ta.
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp, cẩn thận đặt lên bụng ta.
Nhận ra hắn không làm gì quá đáng hơn, ta dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng động tác xoa bụng của hắn lại nhẹ nhàng đến bất ngờ, tràn đầy sự nâng niu và trân trọng.
Những ký ức nào đó bất ngờ tràn vào tâm trí, khiến mặt ta đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
"Không được chạm nữa… đây là con của ta và Văn Cẩn!"
"Đừng lừa ta, Trình Văn Cẩn…"
"Văn Cẩn trước đây không được, nhưng không có nghĩa là mãi mãi không thể. Đàn ông ấy mà, thỉnh thoảng "không hữu dụng" cũng là chuyện thường…"
Phó Nghiễn Từ cắt ngang lời ta, giọng nói dứt khoát: "Trình Văn Cẩn là nữ nhân."
"?!"
Đúng rồi, hắn là Thái tử, muốn biết bất cứ điều gì thì có gì mà giấu được hắn?
Bỗng nhiên, một cảm giác giận dữ trào lên trong lòng ta. Ta dùng sức đẩy mạnh hắn ra—dựa vào đâu mà hắn là Thái tử thì có thể làm mọi thứ theo ý mình?
Thậm chí cái tên của hắn cũng có thể là giả. Còn ta và Văn Cẩn, trước mặt hắn, chẳng khác gì một tờ giấy trắng.
Ta bị hắn nhìn thấu mọi thứ, vậy mà lại đem lòng thật sự yêu hắn.
Ta còn không nỡ rời xa hắn? Thật là nực cười!
Khó khăn lắm mới đẩy được hắn ra.
Ta vừa định phát cáu, lại thấy mắt hắn đỏ hoe. Đôi mắt phượng long lanh ánh nước, chỉ trong chớp mắt, hàng mi dài như lông quạ cụp xuống, một giọt nước mắt rơi xuống gò má hắn.
Hắn vốn có làn da rất trắng, chỉ cần hơi xúc động là mặt đã đỏ ửng.
Giờ đây, mắt hắn đỏ hoe, vùng da dưới mắt cũng đỏ bừng, trông như bị ai đó bắt nạt đến tội nghiệp.
Ai có thể tin được, dáng vẻ đáng thương thế này lại thuộc về vị Thái tử bí ẩn, khó lường trong lời đồn?
Hắn nghiêng đầu, để mặc nước mắt chảy xuống, rồi giơ tay lên, che mắt ta lại: "Không được nhìn."
Giọng nói lộ rõ vẻ yếu đuối, mong manh đến lạ.
"Nàng đúng là một nữ nhân bội bạc, dùng xong thì bỏ đi, rõ ràng ta đã nghĩ xong cách trừng phạt nàng, trách mắng nàng…"
"Nhưng đến khi gặp được nàng, chỉ cần nhìn thoáng qua, ta đã nhận ra nàng gầy đi rồi."
"Phụ nữ mang thai là chuyện cực khổ nhất, vậy mà để ta gặp một lần nàng cũng không chịu."
"Nàng mềm yếu như vậy, sao lại có một trái tim cứng rắn đến thế?"
"?!"
Hắn đang nói những lời quái quỷ gì vậy…
"Ta đã không biết bao nhiêu lần muốn bắt nàng vào cung, nhưng lại sợ nàng không thích."
"Mẫu hậu ta chính là mất vì khó sinh…"
"Ngu Quy Vãn! Nàng có biết ta đã sợ hãi đến mức nào không?!"
Giọng hắn vỡ vụn, ánh mắt khóa chặt vào ta, tựa như chỉ cần lơ là một chút, hắn sẽ lại đánh mất ta lần nữa.
Vừa rồi, khi bị hắn đè xuống, trong đầu ta đã tưởng tượng ra vô số kịch bản đối đầu với hắn—
Nào là "cưỡng ép chiếm đoạt, thà c.h.ế.t không khuất phục"; "dùng mạng uy hiếp, ép ta phải tuân theo"; "bắt cóc Văn Cẩn, ép ta vào thế khó"…
Thôi được rồi, rõ ràng là ta đọc thoại bản quá nhiều mà thành ra như vậy.
Không ngờ, sự chân thành hóa ra lại là chiêu thức chí mạng không thể nào chống đỡ.
Nhưng, thực tế vẫn hiện hữu trước mắt. Những suy nghĩ không nên có thì tốt nhất nên dứt khoát loại bỏ:
"Nửa đời trước ta đã trôi nổi phiêu bạt, điều ta sợ nhất chính là vận mệnh không nằm trong tay mình. Vậy nên, dù tôn quý như Thái tử, ta cũng không muốn làm thiếp cho ngài…"
Lời còn chưa dứt, ta đã bị hắn kéo mạnh vào lòng—
"Ta, Phó Nghiễn Từ, đời này chỉ có một thê tử duy nhất là Ngu Quy Vãn. Nàng muốn làm thiếp của ai? Lại còn bội bạc định bỏ rơi ta? Đừng mơ đến chuyện đó!"
À phải, đương kim Hoàng thượng họ Phó, nên hắn mới tên là Phó Nghiễn Từ.
Cái trò chơi chữ này đúng là hơi lộ liễu, thật đáng bị phạt tiền!
…
Phó Nghiễn Từ vội vã đưa ta vào cung diện kiến Hoàng thượng.
"Vãn Vãn hiếu kính trưởng bối, giờ đã gặp phụ hoàng của ta rồi, không được phép chối cãi nữa!"
Đúng là ấu trĩ!
Hoàng thượng không hề nghiêm nghị, lạnh lùng như ta tưởng, ngược lại còn rất hòa nhã và thân thiện.
Ngài nhìn bụng ta đã nhô lên rõ rệt, trong mắt tràn đầy sự yêu thương từ ái.
"Mấy ngày nay trẫm nằm bệnh trên giường, sợ truyền bệnh khí sang các ngươi. Giờ đã gặp trẫm rồi, vậy mau quay về đi."
Phó Nghiễn Từ vừa định đưa ta đi, nhưng khi quay đầu lại, ta thấy ánh mắt lưu luyến không rời của Hoàng thượng, chẳng khác gì một ông lão bình thường mong mỏi con cháu.
Ta bèn chủ động đề nghị muốn trò chuyện riêng với Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe xong, ánh mắt tràn đầy vui mừng, không giấu nổi niềm hân hoan.
"Trẫm đã nghe về chuyện của ngươi và Trình Văn Cẩn. Có dũng có mưu, đúng là nữ trung hào kiệt."
"Thảo dân đã mạo phạm, may nhờ Hoàng thượng khoan dung độ lượng."
Hoàng thượng xua tay: "Là trẫm quá bảo thủ. Từ xưa đã có câu "Nữ nhi chẳng thua đấng mày râu", từ lâu, nữ tử đã không thua kém nam nhi, chỉ tiếc không có cơ hội để thể hiện tài năng."
"Trẫm đã hạ lệnh, mở khoa cử cho nữ tử."
Vậy là Trình Văn Cẩn không cần từ quan nữa! Những nữ tử tài hoa, ôm ấp hoài bão như nàng, cuối cùng cũng có thể thi triển tài năng của mình!
Ta vội vàng đứng dậy tạ ơn, nhưng Hoàng thượng lại đỡ ta ngồi xuống:
"Phải là trẫm nên cảm tạ ngươi mới đúng. Từ khi sinh ra, Nghiễn Từ đã mất mẫu hậu, vì thế từ nhỏ, tính cách nó lạnh lùng, kiêu ngạo, thậm chí với trẫm cũng không mấy thân thiết."
"Nhờ có ngươi, lần đầu tiên trẫm thấy nó giống như một con người bình thường, biết yêu thương và ấm áp."
Lạnh lùng, kiêu ngạo? Vậy người vừa khóc đến nửa ngày trong lòng ta trước đây là ai chứ…?
Khi ra ngoài, ta thấy Phó Nghiễn Từ đang đứng quay lưng về phía ta, chờ ở dưới bậc thềm.
Ta rất muốn kể cho hắn tin tốt rằng Hoàng thượng đã hạ lệnh mở khoa cử cho nữ tử.
Nhưng khi kéo hắn quay lại, vừa chạm mắt nhau, ta liền nhận ra hốc mắt hắn đã đỏ hoe.
"Ngài…"
"Ta cứ nghĩ nàng vẫn muốn rời bỏ ta, nên mới gặp riêng phụ hoàng để xin hủy hôn sự."
Lòng ta dậy sóng, ta chủ động ôm chặt lấy hắn—lúc này mới nhận ra, hắn đã gầy đi rất nhiều.
Còn gầy hơn cả lần trước khi hắn bị thương trong lúc gặp nạn.
Hóa ra, trước khi biết Trình Văn Cẩn là nữ nhân, hắn đã tự dằn vặt và đấu tranh rất lâu—bởi trong lòng hắn khi ấy, ta vừa là người hắn yêu, lại vừa là thê tử của đồng liêu.
"May thay, chuyện chưa đến mức khó xử đó. Nếu không, ta thực sự sợ mình sẽ phát điên."
"Phật dạy, kẻ mang lòng tham dục chẳng khác nào cầm đuốc ngược gió, sớm muộn gì cũng tự chuốc lấy đau thương."
Phó Nghiễn Từ khẽ nói, ánh mắt sâu thẳm đầy chân tình: "Nhưng vì nàng, ta cam lòng để ngọn lửa ấy thiêu cháy chính mình."
Hắn ôm chặt ta vào lòng, đầu vùi vào sát vai ta.
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp, cẩn thận đặt lên bụng ta.
Nhận ra hắn không làm gì quá đáng hơn, ta dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng động tác xoa bụng của hắn lại nhẹ nhàng đến bất ngờ, tràn đầy sự nâng niu và trân trọng.
Những ký ức nào đó bất ngờ tràn vào tâm trí, khiến mặt ta đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
"Không được chạm nữa… đây là con của ta và Văn Cẩn!"
"Đừng lừa ta, Trình Văn Cẩn…"
"Văn Cẩn trước đây không được, nhưng không có nghĩa là mãi mãi không thể. Đàn ông ấy mà, thỉnh thoảng "không hữu dụng" cũng là chuyện thường…"
Phó Nghiễn Từ cắt ngang lời ta, giọng nói dứt khoát: "Trình Văn Cẩn là nữ nhân."
"?!"
Đúng rồi, hắn là Thái tử, muốn biết bất cứ điều gì thì có gì mà giấu được hắn?
Bỗng nhiên, một cảm giác giận dữ trào lên trong lòng ta. Ta dùng sức đẩy mạnh hắn ra—dựa vào đâu mà hắn là Thái tử thì có thể làm mọi thứ theo ý mình?
Thậm chí cái tên của hắn cũng có thể là giả. Còn ta và Văn Cẩn, trước mặt hắn, chẳng khác gì một tờ giấy trắng.
Ta bị hắn nhìn thấu mọi thứ, vậy mà lại đem lòng thật sự yêu hắn.
Ta còn không nỡ rời xa hắn? Thật là nực cười!
Khó khăn lắm mới đẩy được hắn ra.
Ta vừa định phát cáu, lại thấy mắt hắn đỏ hoe. Đôi mắt phượng long lanh ánh nước, chỉ trong chớp mắt, hàng mi dài như lông quạ cụp xuống, một giọt nước mắt rơi xuống gò má hắn.
Hắn vốn có làn da rất trắng, chỉ cần hơi xúc động là mặt đã đỏ ửng.
Giờ đây, mắt hắn đỏ hoe, vùng da dưới mắt cũng đỏ bừng, trông như bị ai đó bắt nạt đến tội nghiệp.
Ai có thể tin được, dáng vẻ đáng thương thế này lại thuộc về vị Thái tử bí ẩn, khó lường trong lời đồn?
Hắn nghiêng đầu, để mặc nước mắt chảy xuống, rồi giơ tay lên, che mắt ta lại: "Không được nhìn."
Giọng nói lộ rõ vẻ yếu đuối, mong manh đến lạ.
"Nàng đúng là một nữ nhân bội bạc, dùng xong thì bỏ đi, rõ ràng ta đã nghĩ xong cách trừng phạt nàng, trách mắng nàng…"
"Nhưng đến khi gặp được nàng, chỉ cần nhìn thoáng qua, ta đã nhận ra nàng gầy đi rồi."
"Phụ nữ mang thai là chuyện cực khổ nhất, vậy mà để ta gặp một lần nàng cũng không chịu."
"Nàng mềm yếu như vậy, sao lại có một trái tim cứng rắn đến thế?"
"?!"
Hắn đang nói những lời quái quỷ gì vậy…
"Ta đã không biết bao nhiêu lần muốn bắt nàng vào cung, nhưng lại sợ nàng không thích."
"Mẫu hậu ta chính là mất vì khó sinh…"
"Ngu Quy Vãn! Nàng có biết ta đã sợ hãi đến mức nào không?!"
Giọng hắn vỡ vụn, ánh mắt khóa chặt vào ta, tựa như chỉ cần lơ là một chút, hắn sẽ lại đánh mất ta lần nữa.
Vừa rồi, khi bị hắn đè xuống, trong đầu ta đã tưởng tượng ra vô số kịch bản đối đầu với hắn—
Nào là "cưỡng ép chiếm đoạt, thà c.h.ế.t không khuất phục"; "dùng mạng uy hiếp, ép ta phải tuân theo"; "bắt cóc Văn Cẩn, ép ta vào thế khó"…
Thôi được rồi, rõ ràng là ta đọc thoại bản quá nhiều mà thành ra như vậy.
Không ngờ, sự chân thành hóa ra lại là chiêu thức chí mạng không thể nào chống đỡ.
Nhưng, thực tế vẫn hiện hữu trước mắt. Những suy nghĩ không nên có thì tốt nhất nên dứt khoát loại bỏ:
"Nửa đời trước ta đã trôi nổi phiêu bạt, điều ta sợ nhất chính là vận mệnh không nằm trong tay mình. Vậy nên, dù tôn quý như Thái tử, ta cũng không muốn làm thiếp cho ngài…"
Lời còn chưa dứt, ta đã bị hắn kéo mạnh vào lòng—
"Ta, Phó Nghiễn Từ, đời này chỉ có một thê tử duy nhất là Ngu Quy Vãn. Nàng muốn làm thiếp của ai? Lại còn bội bạc định bỏ rơi ta? Đừng mơ đến chuyện đó!"
À phải, đương kim Hoàng thượng họ Phó, nên hắn mới tên là Phó Nghiễn Từ.
Cái trò chơi chữ này đúng là hơi lộ liễu, thật đáng bị phạt tiền!
…
Phó Nghiễn Từ vội vã đưa ta vào cung diện kiến Hoàng thượng.
"Vãn Vãn hiếu kính trưởng bối, giờ đã gặp phụ hoàng của ta rồi, không được phép chối cãi nữa!"
Đúng là ấu trĩ!
Hoàng thượng không hề nghiêm nghị, lạnh lùng như ta tưởng, ngược lại còn rất hòa nhã và thân thiện.
Ngài nhìn bụng ta đã nhô lên rõ rệt, trong mắt tràn đầy sự yêu thương từ ái.
"Mấy ngày nay trẫm nằm bệnh trên giường, sợ truyền bệnh khí sang các ngươi. Giờ đã gặp trẫm rồi, vậy mau quay về đi."
Phó Nghiễn Từ vừa định đưa ta đi, nhưng khi quay đầu lại, ta thấy ánh mắt lưu luyến không rời của Hoàng thượng, chẳng khác gì một ông lão bình thường mong mỏi con cháu.
Ta bèn chủ động đề nghị muốn trò chuyện riêng với Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe xong, ánh mắt tràn đầy vui mừng, không giấu nổi niềm hân hoan.
"Trẫm đã nghe về chuyện của ngươi và Trình Văn Cẩn. Có dũng có mưu, đúng là nữ trung hào kiệt."
"Thảo dân đã mạo phạm, may nhờ Hoàng thượng khoan dung độ lượng."
Hoàng thượng xua tay: "Là trẫm quá bảo thủ. Từ xưa đã có câu "Nữ nhi chẳng thua đấng mày râu", từ lâu, nữ tử đã không thua kém nam nhi, chỉ tiếc không có cơ hội để thể hiện tài năng."
"Trẫm đã hạ lệnh, mở khoa cử cho nữ tử."
Vậy là Trình Văn Cẩn không cần từ quan nữa! Những nữ tử tài hoa, ôm ấp hoài bão như nàng, cuối cùng cũng có thể thi triển tài năng của mình!
Ta vội vàng đứng dậy tạ ơn, nhưng Hoàng thượng lại đỡ ta ngồi xuống:
"Phải là trẫm nên cảm tạ ngươi mới đúng. Từ khi sinh ra, Nghiễn Từ đã mất mẫu hậu, vì thế từ nhỏ, tính cách nó lạnh lùng, kiêu ngạo, thậm chí với trẫm cũng không mấy thân thiết."
"Nhờ có ngươi, lần đầu tiên trẫm thấy nó giống như một con người bình thường, biết yêu thương và ấm áp."
Lạnh lùng, kiêu ngạo? Vậy người vừa khóc đến nửa ngày trong lòng ta trước đây là ai chứ…?
Khi ra ngoài, ta thấy Phó Nghiễn Từ đang đứng quay lưng về phía ta, chờ ở dưới bậc thềm.
Ta rất muốn kể cho hắn tin tốt rằng Hoàng thượng đã hạ lệnh mở khoa cử cho nữ tử.
Nhưng khi kéo hắn quay lại, vừa chạm mắt nhau, ta liền nhận ra hốc mắt hắn đã đỏ hoe.
"Ngài…"
"Ta cứ nghĩ nàng vẫn muốn rời bỏ ta, nên mới gặp riêng phụ hoàng để xin hủy hôn sự."
Lòng ta dậy sóng, ta chủ động ôm chặt lấy hắn—lúc này mới nhận ra, hắn đã gầy đi rất nhiều.
Còn gầy hơn cả lần trước khi hắn bị thương trong lúc gặp nạn.
Hóa ra, trước khi biết Trình Văn Cẩn là nữ nhân, hắn đã tự dằn vặt và đấu tranh rất lâu—bởi trong lòng hắn khi ấy, ta vừa là người hắn yêu, lại vừa là thê tử của đồng liêu.
"May thay, chuyện chưa đến mức khó xử đó. Nếu không, ta thực sự sợ mình sẽ phát điên."
"Phật dạy, kẻ mang lòng tham dục chẳng khác nào cầm đuốc ngược gió, sớm muộn gì cũng tự chuốc lấy đau thương."
Phó Nghiễn Từ khẽ nói, ánh mắt sâu thẳm đầy chân tình: "Nhưng vì nàng, ta cam lòng để ngọn lửa ấy thiêu cháy chính mình."