Thản Nhiên - Trang 2
Chương 58
Edit+beta: LQNN203
Hai người ở công viên một lát rồi rời đi.
Dù là đầu thu, đêm mát mẻ nhưng đi được một lúc, trên người vẫn còn đọng lại một lớp mồ hôi mỏng. Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu nắm tay nhau rời khỏi công viên, họ đi bộ trở lại tiểu khu.
Đã hơn chín giờ, khu chung cư cũng không đặc biệt sôi nổi, hai người đi ngang qua hồ nước trong khu, trở về khu chung cư, lên thang máy.
"Phải trở về tắm mới được." Đứng ở trong thang máy, Đường Miểu kéo tay Hạ Khiếu, nói với anh lời này.
Vừa đi công viên về, mồ hôi nhễ nhại, khi nấu nướng và ăn uống thì dính một ít khói dầu, thực sự nóng lòng không đợi được lúc đi ngủ muốn tắm rửa sạch sẽ.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liếc cô một cái, đáp ứng.
"Ừm."
Sau khi anh đáp lại như vậy, Đường Miểu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, hai người đứng trong thang máy, vừa chạm mắt, ánh mắt đối phương liền dịu đi.
Trước đây thỉnh thoảng cùng nhau đi thang máy, nhưng hoặc là lúc đầu đứng chéo nhau, hoặc là về sau rất hợp nhau, có thể cùng nhau trò chuyện, nhưng vẫn là cách nhau một khoảng cách nhất định. Bây giờ, hai người đã không còn khoảng cách, nắm tay nhau, thân thể khẽ chạm vào nhau, một sự thay đổi nhỏ như vậy cũng có thể khiến khoảng thời gian ngắn ngủi trong thang máy trở nên ấm áp hơn.
Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu cười cười, không bao lâu thang máy đã đến tầng 16, thang máy kêu một tiếng dừng lại, cửa bị mở ra, hai người bước ra thang máy.
Vẫn chưa quá muộn. Sau chín giờ, ngay cả những gia đình bình thường không thức khuya cũng sẽ không đi ngủ sớm vào giờ này. Khi hai người ra khỏi thang máy, đi đến hành lang, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của từng gia đình từ chỗ giếng trời trong hành lang, hoặc tiếng cười nói của chương trình tạp kỹ đang phát trên TV.
Trước đây ít khi nghe thấy, vì trời nóng mọi người đều đóng cửa sổ bật điều hòa, bây giờ thời tiết mát mẻ không cần bật điều hòa, mở cửa sổ ra là có một luồng gió mát, mát mẻ và thoải mái.
Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu ra khỏi thang máy, liền lấy chìa khóa mở cửa, cô nghĩ mình trở về đi tắm, Hạ Khiếu hẳn cũng muốn đi tắm. Sau đó, sau khi tắm xong, hôm qua là Hạ Khiếu đến chỗ cô, hôm nay cô có thể đến chỗ anh.
Thuận tiện cho hai người ở cùng nhau, ở ngay bên cạnh, rất dễ tìm gặp nhau, chỉ cần mở cửa.
Nghĩ như vậy, Đường Miểu mở cửa ra, vừa mở cửa liền nói với Hạ Khiếu: "Tắm xong em sang nhà anh."
Nói xong lời này, Hạ Khiếu lúc mở cửa hơi khựng lại một chút, lúc này cửa nhà Đường Miểu cũng được mở ra, cô mở cửa và bước vào huyền quan trong nhà.
Sau khi vào cửa, Hạ Khiếu vẫn không nói chuyện với cô, Đường Miểu cho là anh không nghe thấy, cô đứng trong cửa ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu. Hạ Khiếu đứng ở cửa, cửa còn chưa mở ra, Đường Miểu nhìn anh, có chút nghi hoặc.
Lúc hai người ra khỏi nhà, trời còn tối, trong nhà Đường Miểu không bật đèn. Nhưng trong hành lang có ánh sáng, ánh sáng lờ mờ từ trên cao chiếu xuống cô gái, tạo thành một cái bóng như phác họa trên người cô.
Bóng tối phác thảo cơ thể và các đặc điểm trên khuôn mặt của cô gái, đồng thời phác họa xương đòn, cổ, môi và mắt của cô sống động hơn rất nhiều. Hạ Khiếu nhìn Đường Miểu đang đứng trước mặt anh một cách sống động, nói.
"Ngủ đi."
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu hơi giật mình, chớp chớp mắt.
Đường Miểu quả thực sửng sốt một chút. Rất nhanh, cô cũng nhận ra những gì Hạ Khiếu vừa nói. Ý anh là sau khi cô tắm xong rồi đi ngủ luôn.
"Hôm nay em ngủ không nhiều, buổi sáng rời đi cũng sớm." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu cười nói: "Sáng nay lúc em đi anh nghe thấy à?"
"Có." Hạ Khiếu đáp.
"Anh ngủ say như vậy, em còn cố tình mở cửa nhẹ nhàng." Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu cũng không trả lời cô, chỉ liếc nhìn cô một cái, xoay người, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đường Miểu đặt tay lên khung cửa, Hạ Khiếu cúi đầu hôn lên, cô ngẩng đầu lên. Môi hai người chạm vào nhau, Đường Miểu có chút lảo đảo, cô nắm lấy bàn tay đang giữ khung cửa trước mặt Hạ Khiếu, ngón tay hơi siết chặt.
Đây là một nụ hôn chúc ngủ ngon dài và dịu dàng.
Không có bất kỳ lời nói hoa mỹ nào, từ đèn cảm ứng bật lên, nụ hôn đến khi đèn cảm ứng vụt tắt, cho đến cuối cùng, đôi môi của hai người tách ra khỏi nhau, chỉ còn hơi thở nặng nề của họ trong bóng tối.
"Ngủ ngon." Hạ Khiếu nói.
Giọng nói của người đàn ông lọt vào tai cô, nhỏ đến mức không thể kích hoạt đèn cảm ứng, nhưng cũng đủ khiến trái tim cô tê dại.
Tay nắm quần áo của Đường Miểu hơi siết lại, sau đó lại thả ra, Đường Miểu cười nhẹ đáp ứng.
"Vâng."
Cô trả lời xong, hai người tách ra, Hạ Khiếu đi ấn khóa vân tay, tiếng mở khóa vân tay vang lên kích hoạt đèn cảm ứng. Ánh sáng chiếu rọi thế giới nơi hai người đang ở, Hạ Khiếu mở cửa nhà, quay đầu nhìn Đường Miểu. Đường Miểu thấy anh nhìn qua, cười cười, tùy ý đóng cửa lại.
Cửa nhà Đường Miểu bị đóng lại theo tiếng, Đường Miểu cũng bị chặn lại. Hạ Khiếu nhìn cánh cửa đóng kín của nhà Đường Miểu một lúc, sau đó đèn cảm ứng lại tắt. Hạ Khiếu hoàn hồn, giơ tay trong bóng tối, mở cửa bước vào nhà.
...
Những ngày bình đạm cứ như vậy trôi qua.
Sau khi Hạ Khiếu biểu diễn trở về, Đường Miểu vẫn đi làm như bình thường, Hạ Khiếu thường ở nhà hoặc đến phòng tập. Hạ Khiếu có thời gian tự do, về cơ bản sẽ nhường chỗ cho thời gian của Đường Miểu. Buổi trưa Đường Miểu rảnh rỗi, hai người sẽ cùng nhau về nhà nấu cơm, buổi chiều tan làm sớm, hai người cùng nhau đi mua đồ ăn tối. Nếu như buổi tối Đường Miểu có tiết học, hai người sẽ ăn tối riêng, khi Đường Miểu tan làm, Hạ Khiếu cũng rời phòng tập, gặp cô ở ngã tư trung tâm tài chính, sau đó cùng nhau về nhà.
Cuộc sống chung của cả hai cũng bình dị như bao gia đình bình thường khác ở thành phố này.
Khoảng thời gian này Đường Miểu thật sự có rất ít tiết học, ngoại trừ buổi tối không có tiết học, cho dù là ban ngày có tiết học cũng rất thưa thớt. Khi không có giờ học, Đường Miểu cũng ở trong phòng học đàn.
Trong phòng học dương cầm không có việc gì làm, hoặc là đàn một hồi, hoặc là cùng Hạ Khiếu tán gẫu một hồi. Nội dung trò chuyện giữa hai người cũng rất bình thường, đại khái là trưa nay muốn về nhà hay không, buổi chiều mấy giờ tan làm, trưa và tối định ăn gì, có muốn đi mua đồ ăn linh tinh không.
Đường Miểu tối nay không có tiết, buổi tối không chỉ không có tiết, hơn nữa buổi chiều bốn giờ sẽ kết thúc. Không có bài học, giáo viên piano có thể tự do rời khỏi cửa hàng piano. Thời gian hôm nay rảnh rỗi, Đường Miểu và Hạ Khiếu đang thảo luận thực đơn buổi tối, tối nay có thể nấu một số món ăn phức tạp tốn nhiều thời gian hơn.
Khi cô đang thảo luận với Hạ Khiếu, Dữu Nhã Nhã gọi "Miểu Miểu" ngoài cửa, mở cửa và bước vào. Dữu Nhã Nhã đột nhiên đi vào, Đường Miểu đang cùng Hạ Khiếu nghiêm túc trò chuyện sửng sốt, quay đầu nhìn Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cầm điện thoại di động ổn định tinh thần, sau đó nở nụ cười.
"Làm chị sợ đấy." Đường Miểu cười để điện thoại sang một bên, nói với Dữu Nhã Nhã lời này.
Sau khi nghe Đường Miểu nói, Dữu Nhã Nhã không vội xin lỗi, ánh mắt rơi vào điện thoại di động của Đường Miểu, kinh ngạc hỏi một câu.
"Chị đang yêu à?"
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu nhìn cô ấy, dời tầm mắt, cười nói: "Sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì mỗi lần em tới đây chị đều cầm điện thoại." Dữu Nhã Nhã giải thích.
Chính xác những gì trông giống. Mới vừa rồi, mỗi lần Dữu Nhã Nhã tới tìm Đường Miểu, Đường Miểu đều cầm điện thoại di động xem, đại khái là đang nói chuyện phiếm, bởi vì mấy lần, cô đều dùng ngón tay gõ gõ màn hình.
Trước đây, cô ấy thường xuyên đến tìm Đường Miểu, khi Đường Miểu rảnh rỗi, cô luôn nghiên cứu bản nhạc và thời khóa biểu, rất ít nhìn vào điện thoại di động.
Nhưng bây giờ, cả người hận không thể chui vào điện thoại.
Dữu Nhã Nhã nói xong lời này, Đường Miểu cũng không thèm để ý, cô nói với Dữu Nhã: "Lần nào chị đến gặp em, em cũng xem điện thoại."
Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã: "..."
Giống nhau thôi.
Dữu Nhã Nhã ban đầu là một người cuồng điện thoại di động. Khi không có việc gì, về cơ bản đều dành thời gian cho điện thoại di động của mình, lướt ứng dụng hoặc trò chuyện và dạo diễn đàn, bận rộn cả ngày đến mức hận không thế biến mình thành một con bạch tuộc với tám xúc tu.
Mặc dù Đường Miểu đưa ra ví dụ như vậy, nhưng Dữu Nhã Nhã cũng không dễ lừa như vậy, cô ấy nói: "Em vẫn luôn nghịch điện thoại mà, còn chị là đột nhiên chơi."
Dữu Nhã Nhã nói như vậy, Đường Miểu không để ý, mỉm cười vẫy tay với cô ấy.
Chị gái dịu dàng ra hiệu cho cô ấy, những nghi ngờ vừa rồi của Dữu Nhã Nhã đều bị lãng quên, nhìn thấy Đường Miểu đang dang rộng vòng tay chờ đợi cô ấy, Dữu Nhã Nhã chạy lon ton vào lớp học piano của cô với một nụ cười trên khuôn mặt, ngồi trên băng ghế piano ôm cô.
Dữu Nhã Nhã rất dính Đường Miểu. Cũng là bởi vì ở cùng Đường Miểu đủ thoải mái, ai lại không thích chị gái thơm mềm chứ. Đặc biệt khi được ôm như thế này, Dữu Nhã Nhã có cảm giác như được bọc trong kẹo bông vị đào vừa thơm, vừa mềm lại ngọt nên chỉ biết đắm chìm trong sự ngọt ngào của chị gái mà không nghĩ ngợi gì khác.
Mà khi cô ấy ôm Đường Miểu, Đường Miểu cũng sẽ giơ tay ôm cô ấy. Cô sẽ nhìn xuống cô ấy và chạm vào đầu hoặc véo mặt cô ấy, coi cô ấy như một con búp bê nhỏ. Cả hai đều thích ở bên nhau như thế này.
Đường Miểu ôm Dữu Nhã Nhã, dùng ngón tay gãi gãi mặt của cô ấy, nhìn Dữu Nhã Nhã giống như đứa trẻ trong lòng cô, hỏi.
"Em đã từng chưa?"
"Cái gì?" Đường Miểu hỏi xong, Dữu Nhã Nhã trong ngực ngẩng đầu nhìn cô.
"Yêu đương ấy." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã: "..."
Cô ấy phát hiện Đường Miểu thật sự đối xử với cô ấy như một đứa trẻ. Đường Miểu sau khi nói xong, Dữu Nhã Nhã ôm chặt cánh tay cô, còn cố ý nhéo eo Đường Miểu, nhắc nhở cô.
"Chị, em đã hơn hai mươi rồi!"
Sức của Dữu Nhã Nhã không nhẹ, nhưng cô ấy vốn dĩ cũng mềm, bị nhéo cũng không đau, Đường Miểu bị cô ấy nhéo như vậy, ngay sau đó cười ra tiếng, nói: "Được được, chị biết rồi."
Dữu Nhã Nhã buông lỏng cánh tay Đường Miểu ra một chút.
"Em không chỉ từng yêu, mà còn yêu hai lần." Sau khi thả cánh tay Đường Miểu ra, Dữu Nhã Nhã tiếp tục nằm trong lòng Đường Miểu, tiếp tục nói đề tài này.
"Một lần là sinh viên năm cuối khi em học đại học, một lần là anh trai thanh mai trúc mã cùng em lớn lên."
"Ừ." Đường Miểu trả lời, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó không có gì nữa." Dữu Nhã Nhã nói.
"Học trưởng đến từ nơi khác, tụi em yêu đương được hai năm, sau khi tốt nghiệp anh ấy chia tay với em. Sau đó, anh trai thanh mai trúc mã của em từ kỳ nghỉ hè năm ba trở về cũng tiến tới quen nhau. Trong lúc quen nhau, tính cách của hai người không phù hợp, sau đó lại chia tay." Dữu Nhã Nhã đại khái kể về trải nghiệm tình cảm của mình, sau khi nói xong, cô ấy đưa ra kết luận.
"Có rất nhiều lý do khiến các cặp đôi chia tay. Làm sao có thể dễ dàng tìm được người sẽ ở bên mình cả đời. Thậm chí có người đã yêu đương nhiều năm nhưng cuối cùng lại không bao giờ kết hôn."
Dữu Nhã Nhã nói lời này là hoàn toàn cảm giác được mà chia sẻ, sau khi chia sẻ xong, cô ấy đột nhiên hồi phục tinh thần, những lời này tựa hồ ám chỉ Đường Miểu.
Phải biết Đường Miểu cùng bạn trai cũ yêu nhau mười năm, cuối cùng chia tay.
Nghĩ tới đây, Dữu Nhã Nhã từ trong lòng Đường Miểu ngồi thẳng dậy, vội vàng nói: "Em không nói chị đâu."
"Chị biết." Nhìn ánh mắt Dữu Nhã Nhã hoảng loạn, thực ra Đường Miểu rất bình tĩnh, cười nói với Dữu Nhã Nhã như vậy.
Lúc Đường Miểu nói chuyện, trong mắt cô lộ ra nụ cười dịu dàng, đôi mắt đen trong veo, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, khi nhắc tới chuyện này lần nữa, cô cũng không có vẻ gì là quá đau buồn. Tuy nhiên, nỗi buồn được che giấu rất tốt, chỉ cần cô không muốn thể hiện ra ngoài, thì sẽ không bao giờ bị phát hiện.
Mối tình mười năm vẫn kết thúc bằng sự lừa dối của đối phương, sao có thể dễ dàng quên đi như vậy.
Nhìn thấy nụ cười của Đường Miểu, trong lòng Dữu Nhã Nhã dần dần cảm thấy một nỗi buồn không nói nên lời, cô ấy nhìn Đường Miểu, lại ôm cô, nói với cô.
"Chúng ta lại thử đi."
Dữu Nhã Nhã đột nhiên nói như vậy, Đường Miểu cúi đầu nhìn cô ấy cười hỏi: "Cái gì?"
"Lại yêu đương ấy." Dữu Nhã Nhã ngẩng đầu nghiêm túc nói với cô, "Người ta nói, nếu muốn quên đi vết thương do mối quan hệ trước gây ra, cách nhanh nhất là bắt đầu mối quan hệ tiếp theo."
Đường Miểu mỉm cười nhẹ nhàng sau khi nghe những lời của Dữu Nhã Nhã.
"Chị cười cái gì chứ? Em nghiêm túc đó." Dữu Nhã lại ngồi dậy, nói với Đường Miểu.
Đường Miểu cười gật đầu: "Chị biết."
"Vậy chị có muốn yêu đương nữa không?" Dữu Nhã Nhã lại ôm Đường Miểu, siết chặt thân thể của cô như uy hiếp.
Dữu Nhã Nhã siết chặt thân thể, Đường Miểu cười giơ hai tay lên, cứ để cô ấy siết chặt như vậy, khẽ cười nói với Dữu Nhã Nhã: "Chị suy nghĩ đã."
"Suy nghĩ cái gì!" Dữu Nhã Nhã siết chặt hơn một chút.
"Ôi!" Bị siết đến không thể động đậy, Đường Miểu khẽ kêu một tiếng.
"Chị giả bộ, em căn bản không có dùng sức." Dữu Nhã Nhã cười nói, cô ấy tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn có chút buông lỏng lực đạo.
Cô ấy ra sức, Đường Miểu đưa tay lên gãi nhẹ vào cổ cô ấy, Dữu Nhã Nhã nhăn cổ, vội vàng nói: "Ngứa."
Tuy cô ấy nói như vậy nhưng Đường Miểu lại không có ý định buông cô ấy ra, tiếp tục gãi như vậy, Dữu Nhã Nhã cười, trói hai tay cô lại với nhau. Hai người ngồi trên ghế đàn dương cầm, ôm nhau chơi thành một đoàn.
Hai người cứ như vậy náo loạn một hồi, cuối cùng Đường Miểu dừng lại trước. Sau khi Đường Miểu dừng lại, Dữu Nhã Nhã tiếp tục ôm cô, cười không nói gì.
Đường Miểu bóp mặt Dữu Nhã Nhã, sau khi chơi xong liền bình tĩnh lại hơi thở không ổn định, nhìn gò má Dữu Nhã Nhã đỏ bừng vì đùa nghịch vừa rồi, hỏi.
"Các em sẽ làm gì?"
"Hả?" Đường Miểu hỏi, Dữu Nhã Nhã không có phản ứng, ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Miểu cúi đầu bắt gặp ánh mắt của cô ấy, nói: "Là em và bạn trai em, sẽ cùng nhau làm gì?"
Đường Miểu hỏi xong, Dữu Nhã Nhã nhìn Đường Miểu, không hiểu chớp mắt, sau khi chớp mắt, cô ấy nhớ tới Đường Miểu và bạn trai cũ của cô chưa từng làm gì cả.
Nghĩ đến đây, trong mắt Dữu Nhã Nhã hiện lên một tầng mờ ám, cô ấy nháy mắt với Đường Miểu một cách thần bí và tinh quái, cười hì hì nói.
"Đương nhiên chuyện gì cũng làm ~"
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu nhìn cô ấy, trong mắt thoạt nhìn có chút không hiểu, sau đó tay Dữu Nhã Nhã bắt đầu tùy ý đụng chạm, Đường Miểu mới phản ứng lại, mặt cô hơi đỏ lên, cúi đầu gãi cổ Dữu Nhã Nhã lần nữa.
"Ha ha ha ha ha! Ngứa ngứa! Em sai rồi! Em không dám nữa!"
Dữu Nhã Nhã cười cầu xin tha thứ, Đường Miểu cười lúc này mới ngừng động tác.
...
Buổi chiều bốn giờ, Đường Miểu kết thúc tiết học cuối cùng, rời khỏi tiệm dương cầm.
Khi cô bước ra khỏi cửa hàng piano, cô nhìn thấy Hạ Khiếu đang đứng dưới gốc cây ở trung tâm tài chính bên kia đường. Nhìn thấy Hạ Khiếu, Đường Miểu mỉm cười, nhìn trái nhìn phải sau khi không có xe, chạy tới, nắm tay Hạ Khiếu.
"Anh đợi lâu chưa?" Đường Miểu nắm tay Hạ Khiếu hỏi.
"Vừa tới." Hạ Khiếu cùng đan tay với Đường Miểu, nói một câu như vậy.
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cười nói với Hạ Khiếu: "Đi thôi."
"Ừm." Hạ Khiếu đáp.
Sau khi trả lời, cả hai đi bộ dọc theo vỉa hè về phía tiểu khu.
...
Trước khi cả hai trở về tiểu khu, họ đã cùng nhau đi siêu thị cạnh nhà. Buổi chiều không có tiết học, Đường Miểu và Hạ Khiếu làm thực đơn cho bữa tối hôm nay. Vì buổi tối có nhiều thời gian nên thực đơn bữa tối của hai người đều là những món ăn phức tạp, mua nguyên liệu cũng tốn không ít công sức.
Đường Miểu phụ trách lấy đồ ăn phía trước, Hạ Khiếu đẩy xe đẩy theo sau, hai người không lu bu trong siêu thị lâu, mang nguyên liệu làm bữa tối về nhà sau khi mua xong.
Dù là mùa thu nhưng thời tiết luôn có thể thay đổi, ví dụ như hôm nay nóng hơn hai ngày trước một chút. Sau khi hai người về đến nhà, Hạ Khiếu đem nguyên liệu vào bếp cho Đường Miểu, về nhà tắm rửa trước. Đường Miểu cũng tắm qua một lượt, sau đó cột tóc lên, đi vào phòng bếp bận rộn.
Không bao lâu sau, Hạ Khiếu cũng gõ cửa, hai người ở cửa phòng bếp chuẩn bị đơn giản một chút, một người bận bịu ở trong phòng bếp, một bên tán gẫu một bên nấu bữa tối.
Bởi vì bữa tối có mấy món phức tạp, Đường Miểu tốn rất nhiều công sức. Nhưng cô thích kiểu nấu ăn tinh tế và kiên nhẫn này, và kết quả nấu nướng khá mỹ mãn, bữa tối kéo dài từ năm giờ đến sáu giờ ba mươi, khi làm xong thì mặt trời đã bắt đầu lặn.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, trong nhà ánh sáng không tốt như lúc nấu ăn, Đường Miểu mở đèn trong nhà. Sau khi bật đèn, bữa tối trên bàn bốc khói nghi ngút, Đường Miểu cởi tạp dề đi rửa mặt, sau đó trở lại bàn ăn cùng Hạ Khiếu chuẩn bị kỹ lưỡng bữa tối.
Đường Miểu không cảm thấy nấu ăn là phiền phức. Ngược lại, cô thích cảm giác hoàn thành khi nấu ăn. Cảm giác thành tựu này không phải là loại đạt được đại sự huy hoàng, mà là cảm giác hài lòng rất đơn giản, ấm áp.
Đặc biệt là khi ngồi vào bàn ăn, người mình yêu ngồi đối diện, rồi hai người lặng lẽ thoải mái kết thúc bữa tối đủ hương sắc, hương vị mong chờ, cảm giác thỏa mãn này khiến Đường Miểu cảm thấy cuộc sống của cô đã được lấp đầy.
Sau khi ăn xong, Hạ Khiếu rửa bát đĩa và thu dọn nhà bếp như thường lệ. Đường Miểu phụ trách thu dọn bàn ăn. Sau khi phân loại xong, cả hai lại thu gom rác nhà bếp, cuối cùng, cả hai ra khỏi nhà với đống rác trên tay và đi dạo trong công viên.
Hai ngày nay không phải họ đến công viên mỗi ngày.
Chủ yếu là nếu buổi tối Đường Miểu có tiết học, bọn họ không có nhiều thời gian, càng thích ở nhà hơn. Ở nhà, hai người sẽ xem phim hoặc chơi game một lúc, dù sao ở bên nhau đã cảm thấy thõa mãn.
Cảm giác được ở bên người khác thõa mãn, ngọt ngào, ấm áp là điều mà Đường Miểu thích.
Nhưng bây giờ cả hai cùng nhau đi dạo trong công viên, nắm tay nhau, cùng nhau trò chuyện trong công viên, đi trên đường, thỉnh thoảng chạm vào nhau, gây ra cọ xát nhỏ.
Loại cảm giác này, Đường Miểu cũng thích.
Những gì Hạ Khiếu làm là những gì Đường Miểu thích. Mà anh nói rằng những gì cô thích anh cũng sẽ thích.
Anh nói như vậy, khiến Đường Miểu vui vẻ, nhưng đồng thời Đường Miểu cũng hy vọng khi Hạ Khiếu ở bên cô, anh có thể làm gì đó khiến anh thích vì bản thân mình chứ không phải vì cô vui vẻ.
Đường Miểu cũng không biết nên làm như thế nào.
Cô và Hạ Khiếu đã lâu không ở cùng nhau, thậm chí đã xa nhau hai ngày. Cô cảm thấy tình cảm của mình đối với Hạ Khiếu còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng cô hy vọng thời gian trôi qua có thể dần dần hiểu ra, cũng hy vọng có cơ hội đạt được điểm đầu vào để hiểu.
Nhưng bây giờ hai người vừa mới ở bên nhau, đã trải qua cuộc sống của vợ chồng già, nhưng vẫn là cuộc sống ở riêng của vợ chồng già. Đại khái là sau mười giờ tối, Hạ Khiếu tách khỏi cô về nhà, bọn họ tính toán đâu ra đấy, hơn nữa thời gian ở hai nơi khác nhau cũng không ở cùng nhau lâu hơn.
Trên thực tế, khi nghe nói rằng một cặp đôi sống cạnh nhau, mọi người sẽ nghĩ rằng thuận tiện hơn rất nhiều nếu sống cạnh nhau.
Nhưng loại thuận tiện này chỉ duy trì trong khoảng thời gian hai người mới ở bên nhau, tình cảm mới xây dựng nên, về sau, khi quan hệ giữa hai người càng sâu đậm, ở cạnh nhà liền trở thành một loại bất tiện.
Ví dụ như hôm nay hai người đi dạo trong công viên, về đến nhà đã hơn chín giờ, cũng không quá lúng túng. Về cơ bản, lúc này Hạ Khiếu và Đường Miểu sẽ về nhà riêng. Bởi vì trước khi đi ngủ, sau khi tắm rửa xong, dường như anh sẽ không cố ý tới tìm cô.
Hôm nay cũng vậy.
Sau khi ra khỏi thang máy, Đường Miểu lấy chìa khóa mở cửa, Hạ Khiếu đứng ở cửa nhìn cô mở cửa bước vào nhà, sau khi cùng cô nói câu "chúc ngủ ngon" xong, hai người cũng đã ở trước cửa, lợi dụng đèn cảm ứng ở hàng lang, hôn một lúc.
Hôm nay trên đường về, Đường Miểu lại ăn kem, môi lạnh ngọt, cô có thể cảm giác được khi Hạ Khiếu hôn mình, so với trước đây còn mạnh và sâu hơn. Eo cô bị cánh tay anh ôm vào lòng, đèn cảm ứng đã tắt, âm thanh duy nhất trong hành lang là tiếng TV thỉnh thoảng phát ra từ hàng hiên.
Đường Miểu bị hôn mà cảm thấy hơi nóng, cô cảm thấy nụ hôn của Hạ Khiếu tựa hồ đã mất đi sự kiềm chế của hai ngày trước, hoặc là so với sự kiềm chế của hai ngày trước nhẹ hơn một chút. Lực anh ôm trên người cô còn chặt hơn trước, chặt đến mức cô áp sát vào ngực anh, hô hấp khó khăn.
"A... Khiếu."
Đường Miểu th.ở dốc kêu lên trong bóng tối yên tĩnh.
Giọng nói của cô vang lên, đèn cảm ứng trong hành lang không được thắp sáng bởi giọng nói của cô. Nhưng lý trí của Hạ Khiếu dường như bị giọng nói của cô kéo lại.
Hạ Khiếu rời khỏi môi Đường Miểu, định thần lại, phát hiện không biết từ lúc nào, mình đã ôm lấy Đường Miểu, đẩy cô vào góc cửa nhà cô.
Nhà Đường Miểu không bật đèn, xung quanh là bóng tối, bóng tối càng làm cho hơi thở của hai người bọn họ bị phóng đại, xung quanh bị bao trùm bởi vị ngọt của kem.
Nhịp tim của Hạ Khiếu giống như tiếng trống đập, đập vào ngực và làm cơ thể Đường Miểu run lên. Anh cúi đầu nhìn Đường Miểu trong ngực, th.ở dốc.
Trong phòng quá tối, cho dù Đường Miểu đã quen với bóng tối một thời gian, cô cũng khó có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Khiếu trước mặt. Anh đang nhìn xuống cô, đôi mắt anh sẫm lại trong bóng tối.
Hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc trong bóng tối.
Nhìn nhau một lúc, Hạ Khiếu lại cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ môi cô, nụ hôn này lại trở về nụ hôn cũ, dịu dàng an ủi.
Nụ hôn của Hạ Khiếu không kéo dài lâu, cứ như vậy hôn một hồi, mới rời khỏi môi Đường Miểu.
"Ngủ ngon."
Giọng anh hơi khàn.
Nói xong, Hạ Khiếu buông Đường Miểu ra, giơ cánh tay lên, mò mẫm bật công tắc ở nhà Đường Miểu bên cạnh. Trong nhà quá tối, anh sợ lúc Đường Miểu bật đèn sẽ đụng trúng người.
Sau khi bật đèn cho Đường Miểu, Hạ Khiếu lại nhìn Đường Miểu một lần nữa. Trong mắt anh vẫn còn chút đam mê và dụ.c vọng chưa phai nhạt, nhưng chỉ thiêu đốt Đường Miểu như ngọn lửa, rồi anh thu lại.
Sau khi thu hồi lại, Hạ Khiếu rời khỏi Đường Miểu và ra khỏi nhà. Anh trở lại cửa nhà mình, giơ tay ấn khóa vân tay. Khóa vân tay phát ra tiếng mở cửa, Hạ Khiếu mở cửa, chuẩn bị vào nhà.
Khi anh bước vào, Đường Miểu bị đẩy vào góc huyền quan nhà mình, đã đi đến cửa gọi anh lại.
"A Khiếu."
Đường Miểu gọi anh như vậy.
Hạ Khiếu nghe cô gọi, nhìn lại.
Đường Miểu đứng trước cửa nhà cô, trên người cô có ánh sáng chồng chéo của đèn cảm ứng trong hành lang và đèn trong nhà. Hai loại ánh sáng chồng lên nhau, khiến bóng dáng cô mơ hồ trong mắt Hạ Khiếu.
Trong mông lung, cô gái nhìn anh, trong mắt vẫn mang nụ cười, nhu hòa dịu dàng.
Cô nhìn anh, mỉm cười nhìn vào mắt anh, nói.
"Chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi mấy ngày đi."
Hai người ở công viên một lát rồi rời đi.
Dù là đầu thu, đêm mát mẻ nhưng đi được một lúc, trên người vẫn còn đọng lại một lớp mồ hôi mỏng. Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu nắm tay nhau rời khỏi công viên, họ đi bộ trở lại tiểu khu.
Đã hơn chín giờ, khu chung cư cũng không đặc biệt sôi nổi, hai người đi ngang qua hồ nước trong khu, trở về khu chung cư, lên thang máy.
"Phải trở về tắm mới được." Đứng ở trong thang máy, Đường Miểu kéo tay Hạ Khiếu, nói với anh lời này.
Vừa đi công viên về, mồ hôi nhễ nhại, khi nấu nướng và ăn uống thì dính một ít khói dầu, thực sự nóng lòng không đợi được lúc đi ngủ muốn tắm rửa sạch sẽ.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liếc cô một cái, đáp ứng.
"Ừm."
Sau khi anh đáp lại như vậy, Đường Miểu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, hai người đứng trong thang máy, vừa chạm mắt, ánh mắt đối phương liền dịu đi.
Trước đây thỉnh thoảng cùng nhau đi thang máy, nhưng hoặc là lúc đầu đứng chéo nhau, hoặc là về sau rất hợp nhau, có thể cùng nhau trò chuyện, nhưng vẫn là cách nhau một khoảng cách nhất định. Bây giờ, hai người đã không còn khoảng cách, nắm tay nhau, thân thể khẽ chạm vào nhau, một sự thay đổi nhỏ như vậy cũng có thể khiến khoảng thời gian ngắn ngủi trong thang máy trở nên ấm áp hơn.
Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu cười cười, không bao lâu thang máy đã đến tầng 16, thang máy kêu một tiếng dừng lại, cửa bị mở ra, hai người bước ra thang máy.
Vẫn chưa quá muộn. Sau chín giờ, ngay cả những gia đình bình thường không thức khuya cũng sẽ không đi ngủ sớm vào giờ này. Khi hai người ra khỏi thang máy, đi đến hành lang, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của từng gia đình từ chỗ giếng trời trong hành lang, hoặc tiếng cười nói của chương trình tạp kỹ đang phát trên TV.
Trước đây ít khi nghe thấy, vì trời nóng mọi người đều đóng cửa sổ bật điều hòa, bây giờ thời tiết mát mẻ không cần bật điều hòa, mở cửa sổ ra là có một luồng gió mát, mát mẻ và thoải mái.
Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu ra khỏi thang máy, liền lấy chìa khóa mở cửa, cô nghĩ mình trở về đi tắm, Hạ Khiếu hẳn cũng muốn đi tắm. Sau đó, sau khi tắm xong, hôm qua là Hạ Khiếu đến chỗ cô, hôm nay cô có thể đến chỗ anh.
Thuận tiện cho hai người ở cùng nhau, ở ngay bên cạnh, rất dễ tìm gặp nhau, chỉ cần mở cửa.
Nghĩ như vậy, Đường Miểu mở cửa ra, vừa mở cửa liền nói với Hạ Khiếu: "Tắm xong em sang nhà anh."
Nói xong lời này, Hạ Khiếu lúc mở cửa hơi khựng lại một chút, lúc này cửa nhà Đường Miểu cũng được mở ra, cô mở cửa và bước vào huyền quan trong nhà.
Sau khi vào cửa, Hạ Khiếu vẫn không nói chuyện với cô, Đường Miểu cho là anh không nghe thấy, cô đứng trong cửa ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu. Hạ Khiếu đứng ở cửa, cửa còn chưa mở ra, Đường Miểu nhìn anh, có chút nghi hoặc.
Lúc hai người ra khỏi nhà, trời còn tối, trong nhà Đường Miểu không bật đèn. Nhưng trong hành lang có ánh sáng, ánh sáng lờ mờ từ trên cao chiếu xuống cô gái, tạo thành một cái bóng như phác họa trên người cô.
Bóng tối phác thảo cơ thể và các đặc điểm trên khuôn mặt của cô gái, đồng thời phác họa xương đòn, cổ, môi và mắt của cô sống động hơn rất nhiều. Hạ Khiếu nhìn Đường Miểu đang đứng trước mặt anh một cách sống động, nói.
"Ngủ đi."
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu hơi giật mình, chớp chớp mắt.
Đường Miểu quả thực sửng sốt một chút. Rất nhanh, cô cũng nhận ra những gì Hạ Khiếu vừa nói. Ý anh là sau khi cô tắm xong rồi đi ngủ luôn.
"Hôm nay em ngủ không nhiều, buổi sáng rời đi cũng sớm." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu cười nói: "Sáng nay lúc em đi anh nghe thấy à?"
"Có." Hạ Khiếu đáp.
"Anh ngủ say như vậy, em còn cố tình mở cửa nhẹ nhàng." Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu cũng không trả lời cô, chỉ liếc nhìn cô một cái, xoay người, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đường Miểu đặt tay lên khung cửa, Hạ Khiếu cúi đầu hôn lên, cô ngẩng đầu lên. Môi hai người chạm vào nhau, Đường Miểu có chút lảo đảo, cô nắm lấy bàn tay đang giữ khung cửa trước mặt Hạ Khiếu, ngón tay hơi siết chặt.
Đây là một nụ hôn chúc ngủ ngon dài và dịu dàng.
Không có bất kỳ lời nói hoa mỹ nào, từ đèn cảm ứng bật lên, nụ hôn đến khi đèn cảm ứng vụt tắt, cho đến cuối cùng, đôi môi của hai người tách ra khỏi nhau, chỉ còn hơi thở nặng nề của họ trong bóng tối.
"Ngủ ngon." Hạ Khiếu nói.
Giọng nói của người đàn ông lọt vào tai cô, nhỏ đến mức không thể kích hoạt đèn cảm ứng, nhưng cũng đủ khiến trái tim cô tê dại.
Tay nắm quần áo của Đường Miểu hơi siết lại, sau đó lại thả ra, Đường Miểu cười nhẹ đáp ứng.
"Vâng."
Cô trả lời xong, hai người tách ra, Hạ Khiếu đi ấn khóa vân tay, tiếng mở khóa vân tay vang lên kích hoạt đèn cảm ứng. Ánh sáng chiếu rọi thế giới nơi hai người đang ở, Hạ Khiếu mở cửa nhà, quay đầu nhìn Đường Miểu. Đường Miểu thấy anh nhìn qua, cười cười, tùy ý đóng cửa lại.
Cửa nhà Đường Miểu bị đóng lại theo tiếng, Đường Miểu cũng bị chặn lại. Hạ Khiếu nhìn cánh cửa đóng kín của nhà Đường Miểu một lúc, sau đó đèn cảm ứng lại tắt. Hạ Khiếu hoàn hồn, giơ tay trong bóng tối, mở cửa bước vào nhà.
...
Những ngày bình đạm cứ như vậy trôi qua.
Sau khi Hạ Khiếu biểu diễn trở về, Đường Miểu vẫn đi làm như bình thường, Hạ Khiếu thường ở nhà hoặc đến phòng tập. Hạ Khiếu có thời gian tự do, về cơ bản sẽ nhường chỗ cho thời gian của Đường Miểu. Buổi trưa Đường Miểu rảnh rỗi, hai người sẽ cùng nhau về nhà nấu cơm, buổi chiều tan làm sớm, hai người cùng nhau đi mua đồ ăn tối. Nếu như buổi tối Đường Miểu có tiết học, hai người sẽ ăn tối riêng, khi Đường Miểu tan làm, Hạ Khiếu cũng rời phòng tập, gặp cô ở ngã tư trung tâm tài chính, sau đó cùng nhau về nhà.
Cuộc sống chung của cả hai cũng bình dị như bao gia đình bình thường khác ở thành phố này.
Khoảng thời gian này Đường Miểu thật sự có rất ít tiết học, ngoại trừ buổi tối không có tiết học, cho dù là ban ngày có tiết học cũng rất thưa thớt. Khi không có giờ học, Đường Miểu cũng ở trong phòng học đàn.
Trong phòng học dương cầm không có việc gì làm, hoặc là đàn một hồi, hoặc là cùng Hạ Khiếu tán gẫu một hồi. Nội dung trò chuyện giữa hai người cũng rất bình thường, đại khái là trưa nay muốn về nhà hay không, buổi chiều mấy giờ tan làm, trưa và tối định ăn gì, có muốn đi mua đồ ăn linh tinh không.
Đường Miểu tối nay không có tiết, buổi tối không chỉ không có tiết, hơn nữa buổi chiều bốn giờ sẽ kết thúc. Không có bài học, giáo viên piano có thể tự do rời khỏi cửa hàng piano. Thời gian hôm nay rảnh rỗi, Đường Miểu và Hạ Khiếu đang thảo luận thực đơn buổi tối, tối nay có thể nấu một số món ăn phức tạp tốn nhiều thời gian hơn.
Khi cô đang thảo luận với Hạ Khiếu, Dữu Nhã Nhã gọi "Miểu Miểu" ngoài cửa, mở cửa và bước vào. Dữu Nhã Nhã đột nhiên đi vào, Đường Miểu đang cùng Hạ Khiếu nghiêm túc trò chuyện sửng sốt, quay đầu nhìn Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cầm điện thoại di động ổn định tinh thần, sau đó nở nụ cười.
"Làm chị sợ đấy." Đường Miểu cười để điện thoại sang một bên, nói với Dữu Nhã Nhã lời này.
Sau khi nghe Đường Miểu nói, Dữu Nhã Nhã không vội xin lỗi, ánh mắt rơi vào điện thoại di động của Đường Miểu, kinh ngạc hỏi một câu.
"Chị đang yêu à?"
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu nhìn cô ấy, dời tầm mắt, cười nói: "Sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì mỗi lần em tới đây chị đều cầm điện thoại." Dữu Nhã Nhã giải thích.
Chính xác những gì trông giống. Mới vừa rồi, mỗi lần Dữu Nhã Nhã tới tìm Đường Miểu, Đường Miểu đều cầm điện thoại di động xem, đại khái là đang nói chuyện phiếm, bởi vì mấy lần, cô đều dùng ngón tay gõ gõ màn hình.
Trước đây, cô ấy thường xuyên đến tìm Đường Miểu, khi Đường Miểu rảnh rỗi, cô luôn nghiên cứu bản nhạc và thời khóa biểu, rất ít nhìn vào điện thoại di động.
Nhưng bây giờ, cả người hận không thể chui vào điện thoại.
Dữu Nhã Nhã nói xong lời này, Đường Miểu cũng không thèm để ý, cô nói với Dữu Nhã: "Lần nào chị đến gặp em, em cũng xem điện thoại."
Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã: "..."
Giống nhau thôi.
Dữu Nhã Nhã ban đầu là một người cuồng điện thoại di động. Khi không có việc gì, về cơ bản đều dành thời gian cho điện thoại di động của mình, lướt ứng dụng hoặc trò chuyện và dạo diễn đàn, bận rộn cả ngày đến mức hận không thế biến mình thành một con bạch tuộc với tám xúc tu.
Mặc dù Đường Miểu đưa ra ví dụ như vậy, nhưng Dữu Nhã Nhã cũng không dễ lừa như vậy, cô ấy nói: "Em vẫn luôn nghịch điện thoại mà, còn chị là đột nhiên chơi."
Dữu Nhã Nhã nói như vậy, Đường Miểu không để ý, mỉm cười vẫy tay với cô ấy.
Chị gái dịu dàng ra hiệu cho cô ấy, những nghi ngờ vừa rồi của Dữu Nhã Nhã đều bị lãng quên, nhìn thấy Đường Miểu đang dang rộng vòng tay chờ đợi cô ấy, Dữu Nhã Nhã chạy lon ton vào lớp học piano của cô với một nụ cười trên khuôn mặt, ngồi trên băng ghế piano ôm cô.
Dữu Nhã Nhã rất dính Đường Miểu. Cũng là bởi vì ở cùng Đường Miểu đủ thoải mái, ai lại không thích chị gái thơm mềm chứ. Đặc biệt khi được ôm như thế này, Dữu Nhã Nhã có cảm giác như được bọc trong kẹo bông vị đào vừa thơm, vừa mềm lại ngọt nên chỉ biết đắm chìm trong sự ngọt ngào của chị gái mà không nghĩ ngợi gì khác.
Mà khi cô ấy ôm Đường Miểu, Đường Miểu cũng sẽ giơ tay ôm cô ấy. Cô sẽ nhìn xuống cô ấy và chạm vào đầu hoặc véo mặt cô ấy, coi cô ấy như một con búp bê nhỏ. Cả hai đều thích ở bên nhau như thế này.
Đường Miểu ôm Dữu Nhã Nhã, dùng ngón tay gãi gãi mặt của cô ấy, nhìn Dữu Nhã Nhã giống như đứa trẻ trong lòng cô, hỏi.
"Em đã từng chưa?"
"Cái gì?" Đường Miểu hỏi xong, Dữu Nhã Nhã trong ngực ngẩng đầu nhìn cô.
"Yêu đương ấy." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã: "..."
Cô ấy phát hiện Đường Miểu thật sự đối xử với cô ấy như một đứa trẻ. Đường Miểu sau khi nói xong, Dữu Nhã Nhã ôm chặt cánh tay cô, còn cố ý nhéo eo Đường Miểu, nhắc nhở cô.
"Chị, em đã hơn hai mươi rồi!"
Sức của Dữu Nhã Nhã không nhẹ, nhưng cô ấy vốn dĩ cũng mềm, bị nhéo cũng không đau, Đường Miểu bị cô ấy nhéo như vậy, ngay sau đó cười ra tiếng, nói: "Được được, chị biết rồi."
Dữu Nhã Nhã buông lỏng cánh tay Đường Miểu ra một chút.
"Em không chỉ từng yêu, mà còn yêu hai lần." Sau khi thả cánh tay Đường Miểu ra, Dữu Nhã Nhã tiếp tục nằm trong lòng Đường Miểu, tiếp tục nói đề tài này.
"Một lần là sinh viên năm cuối khi em học đại học, một lần là anh trai thanh mai trúc mã cùng em lớn lên."
"Ừ." Đường Miểu trả lời, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó không có gì nữa." Dữu Nhã Nhã nói.
"Học trưởng đến từ nơi khác, tụi em yêu đương được hai năm, sau khi tốt nghiệp anh ấy chia tay với em. Sau đó, anh trai thanh mai trúc mã của em từ kỳ nghỉ hè năm ba trở về cũng tiến tới quen nhau. Trong lúc quen nhau, tính cách của hai người không phù hợp, sau đó lại chia tay." Dữu Nhã Nhã đại khái kể về trải nghiệm tình cảm của mình, sau khi nói xong, cô ấy đưa ra kết luận.
"Có rất nhiều lý do khiến các cặp đôi chia tay. Làm sao có thể dễ dàng tìm được người sẽ ở bên mình cả đời. Thậm chí có người đã yêu đương nhiều năm nhưng cuối cùng lại không bao giờ kết hôn."
Dữu Nhã Nhã nói lời này là hoàn toàn cảm giác được mà chia sẻ, sau khi chia sẻ xong, cô ấy đột nhiên hồi phục tinh thần, những lời này tựa hồ ám chỉ Đường Miểu.
Phải biết Đường Miểu cùng bạn trai cũ yêu nhau mười năm, cuối cùng chia tay.
Nghĩ tới đây, Dữu Nhã Nhã từ trong lòng Đường Miểu ngồi thẳng dậy, vội vàng nói: "Em không nói chị đâu."
"Chị biết." Nhìn ánh mắt Dữu Nhã Nhã hoảng loạn, thực ra Đường Miểu rất bình tĩnh, cười nói với Dữu Nhã Nhã như vậy.
Lúc Đường Miểu nói chuyện, trong mắt cô lộ ra nụ cười dịu dàng, đôi mắt đen trong veo, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, khi nhắc tới chuyện này lần nữa, cô cũng không có vẻ gì là quá đau buồn. Tuy nhiên, nỗi buồn được che giấu rất tốt, chỉ cần cô không muốn thể hiện ra ngoài, thì sẽ không bao giờ bị phát hiện.
Mối tình mười năm vẫn kết thúc bằng sự lừa dối của đối phương, sao có thể dễ dàng quên đi như vậy.
Nhìn thấy nụ cười của Đường Miểu, trong lòng Dữu Nhã Nhã dần dần cảm thấy một nỗi buồn không nói nên lời, cô ấy nhìn Đường Miểu, lại ôm cô, nói với cô.
"Chúng ta lại thử đi."
Dữu Nhã Nhã đột nhiên nói như vậy, Đường Miểu cúi đầu nhìn cô ấy cười hỏi: "Cái gì?"
"Lại yêu đương ấy." Dữu Nhã Nhã ngẩng đầu nghiêm túc nói với cô, "Người ta nói, nếu muốn quên đi vết thương do mối quan hệ trước gây ra, cách nhanh nhất là bắt đầu mối quan hệ tiếp theo."
Đường Miểu mỉm cười nhẹ nhàng sau khi nghe những lời của Dữu Nhã Nhã.
"Chị cười cái gì chứ? Em nghiêm túc đó." Dữu Nhã lại ngồi dậy, nói với Đường Miểu.
Đường Miểu cười gật đầu: "Chị biết."
"Vậy chị có muốn yêu đương nữa không?" Dữu Nhã Nhã lại ôm Đường Miểu, siết chặt thân thể của cô như uy hiếp.
Dữu Nhã Nhã siết chặt thân thể, Đường Miểu cười giơ hai tay lên, cứ để cô ấy siết chặt như vậy, khẽ cười nói với Dữu Nhã Nhã: "Chị suy nghĩ đã."
"Suy nghĩ cái gì!" Dữu Nhã Nhã siết chặt hơn một chút.
"Ôi!" Bị siết đến không thể động đậy, Đường Miểu khẽ kêu một tiếng.
"Chị giả bộ, em căn bản không có dùng sức." Dữu Nhã Nhã cười nói, cô ấy tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn có chút buông lỏng lực đạo.
Cô ấy ra sức, Đường Miểu đưa tay lên gãi nhẹ vào cổ cô ấy, Dữu Nhã Nhã nhăn cổ, vội vàng nói: "Ngứa."
Tuy cô ấy nói như vậy nhưng Đường Miểu lại không có ý định buông cô ấy ra, tiếp tục gãi như vậy, Dữu Nhã Nhã cười, trói hai tay cô lại với nhau. Hai người ngồi trên ghế đàn dương cầm, ôm nhau chơi thành một đoàn.
Hai người cứ như vậy náo loạn một hồi, cuối cùng Đường Miểu dừng lại trước. Sau khi Đường Miểu dừng lại, Dữu Nhã Nhã tiếp tục ôm cô, cười không nói gì.
Đường Miểu bóp mặt Dữu Nhã Nhã, sau khi chơi xong liền bình tĩnh lại hơi thở không ổn định, nhìn gò má Dữu Nhã Nhã đỏ bừng vì đùa nghịch vừa rồi, hỏi.
"Các em sẽ làm gì?"
"Hả?" Đường Miểu hỏi, Dữu Nhã Nhã không có phản ứng, ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Miểu cúi đầu bắt gặp ánh mắt của cô ấy, nói: "Là em và bạn trai em, sẽ cùng nhau làm gì?"
Đường Miểu hỏi xong, Dữu Nhã Nhã nhìn Đường Miểu, không hiểu chớp mắt, sau khi chớp mắt, cô ấy nhớ tới Đường Miểu và bạn trai cũ của cô chưa từng làm gì cả.
Nghĩ đến đây, trong mắt Dữu Nhã Nhã hiện lên một tầng mờ ám, cô ấy nháy mắt với Đường Miểu một cách thần bí và tinh quái, cười hì hì nói.
"Đương nhiên chuyện gì cũng làm ~"
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu nhìn cô ấy, trong mắt thoạt nhìn có chút không hiểu, sau đó tay Dữu Nhã Nhã bắt đầu tùy ý đụng chạm, Đường Miểu mới phản ứng lại, mặt cô hơi đỏ lên, cúi đầu gãi cổ Dữu Nhã Nhã lần nữa.
"Ha ha ha ha ha! Ngứa ngứa! Em sai rồi! Em không dám nữa!"
Dữu Nhã Nhã cười cầu xin tha thứ, Đường Miểu cười lúc này mới ngừng động tác.
...
Buổi chiều bốn giờ, Đường Miểu kết thúc tiết học cuối cùng, rời khỏi tiệm dương cầm.
Khi cô bước ra khỏi cửa hàng piano, cô nhìn thấy Hạ Khiếu đang đứng dưới gốc cây ở trung tâm tài chính bên kia đường. Nhìn thấy Hạ Khiếu, Đường Miểu mỉm cười, nhìn trái nhìn phải sau khi không có xe, chạy tới, nắm tay Hạ Khiếu.
"Anh đợi lâu chưa?" Đường Miểu nắm tay Hạ Khiếu hỏi.
"Vừa tới." Hạ Khiếu cùng đan tay với Đường Miểu, nói một câu như vậy.
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cười nói với Hạ Khiếu: "Đi thôi."
"Ừm." Hạ Khiếu đáp.
Sau khi trả lời, cả hai đi bộ dọc theo vỉa hè về phía tiểu khu.
...
Trước khi cả hai trở về tiểu khu, họ đã cùng nhau đi siêu thị cạnh nhà. Buổi chiều không có tiết học, Đường Miểu và Hạ Khiếu làm thực đơn cho bữa tối hôm nay. Vì buổi tối có nhiều thời gian nên thực đơn bữa tối của hai người đều là những món ăn phức tạp, mua nguyên liệu cũng tốn không ít công sức.
Đường Miểu phụ trách lấy đồ ăn phía trước, Hạ Khiếu đẩy xe đẩy theo sau, hai người không lu bu trong siêu thị lâu, mang nguyên liệu làm bữa tối về nhà sau khi mua xong.
Dù là mùa thu nhưng thời tiết luôn có thể thay đổi, ví dụ như hôm nay nóng hơn hai ngày trước một chút. Sau khi hai người về đến nhà, Hạ Khiếu đem nguyên liệu vào bếp cho Đường Miểu, về nhà tắm rửa trước. Đường Miểu cũng tắm qua một lượt, sau đó cột tóc lên, đi vào phòng bếp bận rộn.
Không bao lâu sau, Hạ Khiếu cũng gõ cửa, hai người ở cửa phòng bếp chuẩn bị đơn giản một chút, một người bận bịu ở trong phòng bếp, một bên tán gẫu một bên nấu bữa tối.
Bởi vì bữa tối có mấy món phức tạp, Đường Miểu tốn rất nhiều công sức. Nhưng cô thích kiểu nấu ăn tinh tế và kiên nhẫn này, và kết quả nấu nướng khá mỹ mãn, bữa tối kéo dài từ năm giờ đến sáu giờ ba mươi, khi làm xong thì mặt trời đã bắt đầu lặn.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, trong nhà ánh sáng không tốt như lúc nấu ăn, Đường Miểu mở đèn trong nhà. Sau khi bật đèn, bữa tối trên bàn bốc khói nghi ngút, Đường Miểu cởi tạp dề đi rửa mặt, sau đó trở lại bàn ăn cùng Hạ Khiếu chuẩn bị kỹ lưỡng bữa tối.
Đường Miểu không cảm thấy nấu ăn là phiền phức. Ngược lại, cô thích cảm giác hoàn thành khi nấu ăn. Cảm giác thành tựu này không phải là loại đạt được đại sự huy hoàng, mà là cảm giác hài lòng rất đơn giản, ấm áp.
Đặc biệt là khi ngồi vào bàn ăn, người mình yêu ngồi đối diện, rồi hai người lặng lẽ thoải mái kết thúc bữa tối đủ hương sắc, hương vị mong chờ, cảm giác thỏa mãn này khiến Đường Miểu cảm thấy cuộc sống của cô đã được lấp đầy.
Sau khi ăn xong, Hạ Khiếu rửa bát đĩa và thu dọn nhà bếp như thường lệ. Đường Miểu phụ trách thu dọn bàn ăn. Sau khi phân loại xong, cả hai lại thu gom rác nhà bếp, cuối cùng, cả hai ra khỏi nhà với đống rác trên tay và đi dạo trong công viên.
Hai ngày nay không phải họ đến công viên mỗi ngày.
Chủ yếu là nếu buổi tối Đường Miểu có tiết học, bọn họ không có nhiều thời gian, càng thích ở nhà hơn. Ở nhà, hai người sẽ xem phim hoặc chơi game một lúc, dù sao ở bên nhau đã cảm thấy thõa mãn.
Cảm giác được ở bên người khác thõa mãn, ngọt ngào, ấm áp là điều mà Đường Miểu thích.
Nhưng bây giờ cả hai cùng nhau đi dạo trong công viên, nắm tay nhau, cùng nhau trò chuyện trong công viên, đi trên đường, thỉnh thoảng chạm vào nhau, gây ra cọ xát nhỏ.
Loại cảm giác này, Đường Miểu cũng thích.
Những gì Hạ Khiếu làm là những gì Đường Miểu thích. Mà anh nói rằng những gì cô thích anh cũng sẽ thích.
Anh nói như vậy, khiến Đường Miểu vui vẻ, nhưng đồng thời Đường Miểu cũng hy vọng khi Hạ Khiếu ở bên cô, anh có thể làm gì đó khiến anh thích vì bản thân mình chứ không phải vì cô vui vẻ.
Đường Miểu cũng không biết nên làm như thế nào.
Cô và Hạ Khiếu đã lâu không ở cùng nhau, thậm chí đã xa nhau hai ngày. Cô cảm thấy tình cảm của mình đối với Hạ Khiếu còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng cô hy vọng thời gian trôi qua có thể dần dần hiểu ra, cũng hy vọng có cơ hội đạt được điểm đầu vào để hiểu.
Nhưng bây giờ hai người vừa mới ở bên nhau, đã trải qua cuộc sống của vợ chồng già, nhưng vẫn là cuộc sống ở riêng của vợ chồng già. Đại khái là sau mười giờ tối, Hạ Khiếu tách khỏi cô về nhà, bọn họ tính toán đâu ra đấy, hơn nữa thời gian ở hai nơi khác nhau cũng không ở cùng nhau lâu hơn.
Trên thực tế, khi nghe nói rằng một cặp đôi sống cạnh nhau, mọi người sẽ nghĩ rằng thuận tiện hơn rất nhiều nếu sống cạnh nhau.
Nhưng loại thuận tiện này chỉ duy trì trong khoảng thời gian hai người mới ở bên nhau, tình cảm mới xây dựng nên, về sau, khi quan hệ giữa hai người càng sâu đậm, ở cạnh nhà liền trở thành một loại bất tiện.
Ví dụ như hôm nay hai người đi dạo trong công viên, về đến nhà đã hơn chín giờ, cũng không quá lúng túng. Về cơ bản, lúc này Hạ Khiếu và Đường Miểu sẽ về nhà riêng. Bởi vì trước khi đi ngủ, sau khi tắm rửa xong, dường như anh sẽ không cố ý tới tìm cô.
Hôm nay cũng vậy.
Sau khi ra khỏi thang máy, Đường Miểu lấy chìa khóa mở cửa, Hạ Khiếu đứng ở cửa nhìn cô mở cửa bước vào nhà, sau khi cùng cô nói câu "chúc ngủ ngon" xong, hai người cũng đã ở trước cửa, lợi dụng đèn cảm ứng ở hàng lang, hôn một lúc.
Hôm nay trên đường về, Đường Miểu lại ăn kem, môi lạnh ngọt, cô có thể cảm giác được khi Hạ Khiếu hôn mình, so với trước đây còn mạnh và sâu hơn. Eo cô bị cánh tay anh ôm vào lòng, đèn cảm ứng đã tắt, âm thanh duy nhất trong hành lang là tiếng TV thỉnh thoảng phát ra từ hàng hiên.
Đường Miểu bị hôn mà cảm thấy hơi nóng, cô cảm thấy nụ hôn của Hạ Khiếu tựa hồ đã mất đi sự kiềm chế của hai ngày trước, hoặc là so với sự kiềm chế của hai ngày trước nhẹ hơn một chút. Lực anh ôm trên người cô còn chặt hơn trước, chặt đến mức cô áp sát vào ngực anh, hô hấp khó khăn.
"A... Khiếu."
Đường Miểu th.ở dốc kêu lên trong bóng tối yên tĩnh.
Giọng nói của cô vang lên, đèn cảm ứng trong hành lang không được thắp sáng bởi giọng nói của cô. Nhưng lý trí của Hạ Khiếu dường như bị giọng nói của cô kéo lại.
Hạ Khiếu rời khỏi môi Đường Miểu, định thần lại, phát hiện không biết từ lúc nào, mình đã ôm lấy Đường Miểu, đẩy cô vào góc cửa nhà cô.
Nhà Đường Miểu không bật đèn, xung quanh là bóng tối, bóng tối càng làm cho hơi thở của hai người bọn họ bị phóng đại, xung quanh bị bao trùm bởi vị ngọt của kem.
Nhịp tim của Hạ Khiếu giống như tiếng trống đập, đập vào ngực và làm cơ thể Đường Miểu run lên. Anh cúi đầu nhìn Đường Miểu trong ngực, th.ở dốc.
Trong phòng quá tối, cho dù Đường Miểu đã quen với bóng tối một thời gian, cô cũng khó có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Khiếu trước mặt. Anh đang nhìn xuống cô, đôi mắt anh sẫm lại trong bóng tối.
Hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc trong bóng tối.
Nhìn nhau một lúc, Hạ Khiếu lại cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ môi cô, nụ hôn này lại trở về nụ hôn cũ, dịu dàng an ủi.
Nụ hôn của Hạ Khiếu không kéo dài lâu, cứ như vậy hôn một hồi, mới rời khỏi môi Đường Miểu.
"Ngủ ngon."
Giọng anh hơi khàn.
Nói xong, Hạ Khiếu buông Đường Miểu ra, giơ cánh tay lên, mò mẫm bật công tắc ở nhà Đường Miểu bên cạnh. Trong nhà quá tối, anh sợ lúc Đường Miểu bật đèn sẽ đụng trúng người.
Sau khi bật đèn cho Đường Miểu, Hạ Khiếu lại nhìn Đường Miểu một lần nữa. Trong mắt anh vẫn còn chút đam mê và dụ.c vọng chưa phai nhạt, nhưng chỉ thiêu đốt Đường Miểu như ngọn lửa, rồi anh thu lại.
Sau khi thu hồi lại, Hạ Khiếu rời khỏi Đường Miểu và ra khỏi nhà. Anh trở lại cửa nhà mình, giơ tay ấn khóa vân tay. Khóa vân tay phát ra tiếng mở cửa, Hạ Khiếu mở cửa, chuẩn bị vào nhà.
Khi anh bước vào, Đường Miểu bị đẩy vào góc huyền quan nhà mình, đã đi đến cửa gọi anh lại.
"A Khiếu."
Đường Miểu gọi anh như vậy.
Hạ Khiếu nghe cô gọi, nhìn lại.
Đường Miểu đứng trước cửa nhà cô, trên người cô có ánh sáng chồng chéo của đèn cảm ứng trong hành lang và đèn trong nhà. Hai loại ánh sáng chồng lên nhau, khiến bóng dáng cô mơ hồ trong mắt Hạ Khiếu.
Trong mông lung, cô gái nhìn anh, trong mắt vẫn mang nụ cười, nhu hòa dịu dàng.
Cô nhìn anh, mỉm cười nhìn vào mắt anh, nói.
"Chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi mấy ngày đi."