Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Mộ 2

Chương 472: Nhân vương ngang hàng với Thiên!



Vô tận hắc ám!
Tuyệt cốc!
Thiên mộ!
Vô hình trung, tất cả tạo thành bầu không khí cực kỳ tà dị, "thế" vô hình khiến ai nấy bị áp bức vô cùng.
Thần Nam tiến tới từng bước, ngôi mộ cao vút khiến lòng hắn không thể bình tĩnh được, lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ, thả Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long bị cấm cố trong đó ra, ở đại hợp cốc đáng sợ này, thêm người là thêm một phần sức mạnh, dù cả hai không phải tốt lành gì, nhưng vẫn thuộc phạm trù "không phải Thiên."
"Đây là đâu? Thần Nam, ngươi đưa chúng ta đến chỗ nào thế này?" Tà Tôn ôm ma cầm, giới bị cẩn thận.
Cạnh đó, Cửu Đầu Thiên Long cũng hô lên kinh hãi, y phát hiện không thể tế xuất Lượng Thiên xích, công lực bị áp chế cùng cực khiến y hoài nghi mình bị tước mất nhất thân tu vi.
Thần Nam hiểu cảm thụ của họ, đừng nói ở đây mà lúc ở trên mặt đất, thi triển vô tình đao đẫ cực kỳ khó khăn, xuống đến đây cơ hồ thành một cao thủ tầm thường.
"Soạt, soạt" Hồng Hoang Kỳ lại rung động, huyết quan bay ra, vô diện nhân đứng bất động cạnh đó, tuy không nắm được tẩy nhưng Thần Nam biết vô diện nhân tạm thời tựa hồ không gây bất lợi cho hắn mà là viện thủ cực mạnh.
Hắn quay nhìn Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn: "Đây là nơi chôn Thiên, còn muốn sống thì các ngươi mau đồng tâm hiệp lực với ta." Đoạn hắn không lý đến cả hai, rảo bước đi tiếp.
Mộ phần này vẫn là một cổ phần, không biết tồn tại đã bao nhiêu năm, đến phía chính diện liền thấy mấy đại tự khắc rõ ràng trên tấm bia cao mười thước. Thần Nam dùng thần thức cảm ứng, biết đó là U Minh Thiên chi mộ!
Quả nhiên lại là một ngôi thiên mộ!
Hắn đã thấy mộ Thương Thiên và Hoàng Thiên, thần sắc vẫn bình thường nhưng Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long cả kinh thất sắc, thi nhau lêu lên.
"Nơi chôn Thiên, nơi đây thật sự mai táng Thiên?"
"Thần Nam, vì sao ngươi lại mang chúng ta đến đây?"
Thần Nam hừ lạnh: "Hỏi lắm thế làm gì, hiện tại các ngươi nên nghĩ cách làm sao sống sót quay về."
Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn đều là những nhân vật xuát chúng nhưng ở nơi chôn Thiên, họ đành ngoan ngoãn ngậm mồm.
Thần Nam giờ không muốn mở một ngôi thiên mộ ra xem nữa, trước đáy tưng gặp mộ của một phần sáu Hoàng Thiên cũng đủ khiến hắn lạnh người, hiện tại ở nơi không có gì chắc chắn, đương nhiên hắn không muốn làm gì quá.
Đi tiếp mấy dặm, hắn nghe thấy từng đợt mùi máu tanh bèn nhanh chóng tiến tới, chỉ thấy một thi thể thiên thí đã hóa thành tương thịt, rải rác khắp mặt đất.
Ngoài xa là một vùng huyết nhục bầy nhầy, là một Thái cổ thần bị rơi xuống.
Quả thật đáng sợ! Một Thái cổ thần lại ngã chết ở đây, tuy có vẻ hài hước nhưng đã thật sự xảy ra, sức mạnh của ai cũng bị áp chế nghiêm trọng, ngay cả thần thức không ngoại lệ, một Thái cổ thần phi thiên độn địa cũng biến thành người thường.
Nhất định do mấy thiên mộ tạo thành!
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao cổ thiên lộ lại khác những nơi khác, ở đây mai táng "Thiên", hài cốt của họ nhiễu loạn và áp chế sức mạnh của không gian này khiến tất cả khác hẳn bình thường.
Cách đó không xa có tiếng rên rỉ hư nhược, Thần Nam nhanh chóng bước tới, thấy một Thái cổ thần nằm trong vũng máu, nửa thân dưới tan nát, không thể di động được.
Hiển nhiên y đã chạm vào vách đá trước khi rớt xuống đây, bằng không khó tránh khỏi cảnh tan xương, nhưng cũng khiến Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long kinh hãi.
"Không ngờ lại có nơi quỷ quái thế này." Vị Thái cổ thần cười bất lực với Thần Nam, với sức mạnh của y hiện tại, quyết không thể tụ lại thân thể.
"Không cần lo, túc hạ sẽ nhanh chóng khôi phục." Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ cuốn y vào vùng tinh không mông lung đoạn chật vật mở nội thiên địa, lấy ra một vũng lớn Sinh Mệnh nguyên tuyền đẩy vào đại kỳ để Thái cổ thần khôi phục nguyên khí. Ở đây, Sinh Mệnh nguyên tuyền là bảo vật vô giá.
Đột nhiên, âm thanh hùng hồn vang vọng bên tai hắn: "Nhân loại nhỏ nhoi kia, đây là trừng phạt với các ngươi, để các ngươi vĩnh viễn ở lại đâu, đó cũng là ân tứ to lớn bởi đươc ở cùng chỗ với thiên mộ."
Chính kẻ tự xưng là Thiên!
Hiển nhiên sức mạnh của "Thiên" cũng bị áp chế ở đây, không còn vang vọng như lúc ở trên cao. Thần Nam không sợ y, nếu "Thiên" có thể triệt để hủy diệt họ chắc đã không "mồm mép thay chân tay" kiểu đó.
"Câm mồm, tên khoác lác."
Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn giật nảy mình, suýt nữa kêu lên rồi nhìn nhau. Thần Nam quá lớn mật, ngay cả Thiên cũng dám mắng, không phải mắng ngầm sau lưng mà lại mắng trực diện.
"Thiên" tựa hồ hơi phẫn nộ nhưng sau cùng cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Ở dưới Thiên đạo, tất cả đều chỉ là sâu kiến."
Thần Nam không buồn để ý đến "Thiên" khiến người ta vô cùng căm ghét, cùng Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long tiếp tục tiến bước, lại phát hiện thân thể hai Thái cổ thần cùng ba người trọng thương.
Sau cùng, bốn Thái cổ thần được Sinh Mệnh nguyên tuyền trợ lực, đều khôi phục lại, từ Hồng Hoang Kỳ bước ra, hình thành một cỗ chiến lực hùng hậu.
"Mấy kẻ nhỏ nhoi…"
"Nhỏ cái đầu ngươi, đừng có màu mè, ra rả như ve sầu, lặp đi lặp lại một câu."
Không chỉ Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn nhìn nhau mà tứ vị Thái cổ thần cũng tắt tiếng, Thần Nam quả không thèm khách khí, quát mắng cả kẻ đường đường là lão thiên, không coi y ra gì. Bất quá, họ cũng bực mình với "Thiên" thích dùng uy dọa người này.
Nhưng thanh âm như thể ở khắp thiên địa, vang vọng bên tai họ. Sau cùng, Thần Nam dùng thần niệm cùng mấy vị Thái cổ thần truy tìm nơi Thiên ở.
Họ nhất trí "Thiên" tựa hồ là tàn linh, hóa thành thanh âm vây quanh họ.
"Bọn nhỏ nhoi…"
"Soạt, soạt."
Lúc thanh âm "nhỏ nhoi" quen thuộc vang lên, Thần Nam bay lên ngay, ở độ cao mười mấy thước lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ, một vùng tinh quang mông lung lóe dáng, hủy diệt khí tức tràn ra.
"A", tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai chữ "nhỏ nhoi" tựa hồ bị nuốt lại, hóa thành tiếng gầm phẫn nộ nhưng Hồng Hoang Kỳ lại rung lên, tiếng gầm cũng tắt luôn.
"Hóa ra chỉ là hổ giấy." Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn kinh thán.
"Hừ, các ngươi tưởng y là Thiên thật sao." Thần Nam cười lạnh, chỉ vào con đường phía sau: "Mộ Thương Thiên, Hoàng Thiên, U Minh Thiên đều ở đây, Thiên này chỉ là tàn linh, đương nhiên là tàn hồn của bọn họ, cũng là Thiên đã chết."
Hiện tại, tất cả dần rõ ràng, nơi táng Thiên này có cổ Thiên thú bảo vệ cũng không lạ lùng gì, Thiên ở đây chỉ là tàn linh. Đương nhiên, tin này cũng đủ chấn kinh thiên hạ, truyền ra sẽ dấy lên sóng gió ngập trời.
"Soạt, soạt."
Tiếng động lạ lùng vọng vào tai bọn Thần Nam, phía trước thấp thoáng bóng hình, có không ít nhân ảnh lấp lóa, lập tức khiến ai nấy kinh hoảng, ngầm đến gần quan sát, quả nhiên có một nhóm người đang quét dọn chiến trường.
Trên mặt đất có hài cốt và thi hài tan nát, trong những nhân hình sinh vật đang quét dọn chiến trường có cả khô lâu và kẻ có huyết nhục, không ít nhân hình sinh vật mặc chiến giáp. Không lâu sau, chúng mang toái cốt và tàn hài rải đầy mặt đất đi hết.
Bọn Thần Nam bám sát, một lúc sau liền phát hiện một cổ phàn cao cả trăm thước, mọi nhân hình sinh vật tiến vào động huyệt.
Hồi lâu sau, tất cả trở lại bình tĩnh, bọn Thần Nam mới tiến vào, ngôi mộ như một ngọn núi nhỏ, cao lớn hơn mộ Hoàng Thiên và Thương Thiên, phát ra khí tức bức nhân.
Tấm bia mộ trăm thước khắc mấy chữ cổ lão thương tang, ai nấy dùng thần niệm thăm dò, cảm ứng thấy một đạo tinh thần lạc ấn, biết được một tin tức kinh ngạc, là Nhân vương chi mộ!
Nhân vương, quả là danh hiệu tuyệt đối khoa trương, không phải là vua của mọi tu giả sao?
Cự bi đứng sừng sững như ngọn núi phát ra áp lực kinh nhân. Bọn Thần Nam đi quanh định tìm hiểu kỹ càng, lúc đến phía sau bia mộ, Thần Nam há hốc mồm ngay.
Ở đó khắc một hình người sinh động như thật, là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, khuynh thành khuynh quốc, nàng mặc vũ y, đội hoàng quan, tuy là hình khắc trên đá nhưng ánh mắt phát ra thần quang bao trùm thiên hạ.
Dung mạo của nữ tử lại quá quen thuộc, là Vũ Hinh. Quả không thể tin nổi, vượt cả tưởng tượng của hắn.
"Các vị… có biết truyền thuyết của Nhân vương không?" Thần Nam cảm giác giọng mình run rẩy.
Không chỉ Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long mà mấy Thái cổ thần cũng lắc đầu.
"Trong thần thoại thời đại của bọn ta căn bản không có một nhân vật như thế, chưa từng nghe qua."
Nhân vương, Vũ Hinh!
Nên biết đây là vùng đất táng Thiên, phần mộ Nhân vương cũng ở đây, chứng tỏ thân phận không kém hơn Thiên. Với Thần Nam, những gì diễn ra quá xung động nhưng hắn lờ mờ đoán được kiếp trước của Vũ Hinh, thủy tinh khô lâu tựa hồ là hài cốt Nhân vương.
Rõ ràng trong bóng tối có một cỗ sức mạnh để hắn biết dần bí mật, những gì liên quan đến Vũ Hinh sắp được vạch rõ.
"Nhân vương có phải là nhân vật của một thần thoại thời đại đã qua không?" Một Thái cổ thần nói ra suy đoán trong lòng.
"Chắc không kém hơn Thiên." Một Thái cổ thần khác gật đầu đồng ý.
Thần Nam ngẫm nghĩ một hồi: "Hiện tại nên tìm hiểu cho rõ, trong mộ Nhân vương sao lại có nhiều nhân hình sinh vật, vừa nãy tựa hồ chúng chiến đấu với người ta, chúng ta nên làm rõ."
"Có phải vừa nãy… chúng ta thấy thủy tinh khô lâu?"Một Thái cổ thần nêu ra nghi vấn, lúc họ bò trên vách đá có thấy nhóm thủy tinh khô lâu nên suy đoán này rất có thể.
"Tạm thời đi đã, tránh sa vào vũng xoáy không đáng." Có người đề nghị, vạn nhất là tranh đấu giữa các tử vong sinh vật trong đại hợp cốc ắt phiền hà, họ sẽ bị cuốn vào trong vòng. Chúng nhân đều đồng ý, họ lui xa, đứng trong hắc ám quan sát tất cả.
Bất quá liên tục mấy ngày không phát hiện gì, chúng nhân tìm quanh đại hợp cốc xem có thấy mấy Thái cổ thần kia cùng Huyên Huyên và thủ mộ lão nhân không nhưng thủy chung không công.
Thần Nam vô cùng cẩn thận với Nhân vương chi mộ, hắn kiến nghị chúng nhân không nên rời xa bởi hắn muốn tìm ra nguồn cơn sao trong cổ phần lại có nhiều nhân hình sinh vật như vậy, buộc họ phải để ý.
Nhưng một tháng qua đi, không thấy sinh vật trong cổ mộ đi ra.
Trong hắc ám đại hợp cốc, chờ đợi giữa yên lặng quả thật vô cùng khô khan, cả nhóm mấy lần thử bò theo vách đá quay lại nhưng đều thất bại. Một cỗ sức mạnh vô hình cấm cố đại bộ phận khu vực này, nếu không có biện pháp đặc thù, rất khó quay lại.
Hiện tại, chỉ đành chờ đợi, thủy tinh khô lâu có lẽ là hi vọng, may ra nó biết con đường đặc thù.
Mãi ba tháng sau, thủy tinh khô lâu mới xuất hiện.
"Soạt, soạt." Tiếng bước chân vang lên, thủy tinh khô lâu dẫn kim, ngân, ngọc, tử, hắc ngũ sắc khô lâu tiến vào Nhân vương mộ, rồi chúng tiến vào. Liền đó bên trong vang lên âm thanh chiến đấu vô cùng kích liệt.
Nhân vương ngang hàng với Thiên, vì sao hài cốt lại đánh vào mộ huyệt của mình? Thần Nam biết Vũ Hinh không còn bí mật với hắn, tất cả đang dần được phanh phui.
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...