Thần Mộ 2
Chương 430: Phản lại Thần gia
Tiếng gầm vang vọng hồi lâu trên không, mấy người bọn Thần lão đại kinh ngạc, đoạn sắc mặt thêm lạnh, mắt sáng rực, tựa hồ không phải đang nhìn người sống mà Thần Nam đã thành một thi thể lạnh lẽo.
"Hay lắm, cha đã thế tất con cũng thế." Mục quang Tam tổ lạnh buốt, nói với Thần Nam: "Phụ thân ngươi là thiên cổ tội nhân khiến con cháu chi đó xấu hổ, đến ngươi lại vậy, đúng là sỉ nhục của Thần gia."
"Bỏ con mẹ sỉ nhục đi." Thần Nam tựa hồ phi thường kích động, tuy đối diện với lão tổ Thần gia nhưng ngôn ngữ không hề khách khí: "Chúng ta đã phụng hiến cho Thần gia những gì? Gia gia, phụ thân ta đều bỏ lại cô nhi quả mẫu, bước lên đài tế phụng hiến sinh mệnh, lúc họ hồn phi phách tán, mấy tên khốn các ngươi ở đâu? Dựa vào cái gì mà các ngươi chỉ trích chúng ta? Chết hết đi. Những gì chúng ta phụng hiến hơn mấy tên chỉ biết nói mồm các ngươi nhiều."
Thần lão đại, Nhị tổ, Tam tổ là những lão bất tử đúng nghĩa, tu vị đạt đến thông thiên chi cảnh. Với những cường giả sống qua vô vàn năm tháng như họ, thân tình đã nhạt, không còn là "người" theo đúng nghĩa thông thường nhất.
Nhân tính nhạt nhẽo, tình cảm không còn.
Họ không còn để ý đến phàm trần, nhưng tình cảm chốn hồng trần nữa mà khổ tu ma công Thần gia, tuy chưa triệt để tuyệt tình tuyệt tính, nhưng không còn kém bao nhiêu. Với những người vĩnh sinh bất tử, có đời sau hay không cũng thế, đời sau đôi khi không khác gì giá trị một món hàng, không hề có cảm tình huyết nhục như phổ thông nhân loại.
Ánh mắt Đại tổ lạnh tanh, nhìn Thần Nam: "Có lẽ các ngươi không cần phải tồn tại, vậy đem hết hiến cho Viễn tổ."
"Bọn tội nhân này cứ việc diệt sạch." Lời lữ Tam tổ rất bình tĩnh nhưng thanh âm lạnh buốt.
"Nếu chúng ta diệt tuyệt, toàn bộ Thần gia sẽ phải bồi táng." Thần Nam hoàn toàn nổi điên, phương thiên họa kích trong tay vươn dài ngàn trượng, không nói thêm câu nào, bổ ngay vào Thần lão đại.
"Nghiệt chướng ngươi dám thí tổ?" Đại tổ lần đầu tiên tỏ vẻ phẫn nộ.
Thần Nam gầm vang: "Thí tổ? Các ngươi không coi là người Thần gia, còn gì để nói, cả Viễn tổ ta cũng giết." Ma diễm ngút trời dấy lên quanh hắn, lúc này hắn gần như ma hóa.
"Nghiệt chướng khi sư diệt tổ, không thể để các ngươi lại nữa." Giọng Nhị tổ và Tam tổ lạnh đến cực điểm.
"Ha… ha ha…" Thần Nam cười điên cuồng, trong tiếng cười ẩn chứa vô tận bi lương và cô tịch: "Hôm nay ta sẽ khi sư diệt tổ, trở thành thiên cổ tội nhân thập ác bất xá."
Khi sư diệt tổ.
Đã đến nước này, phạm vào tội thập ác bất xá, để lại tiếng xấu vạn năm.
"Đáng chết." Thanh âm lạnh lùng của Đại tổ vang lên như tiếng chuông ong ong bên tai, một đạo u minh tử tịch chi quang bị lão phất tay đẩy ra, quét về phương thiên họa kích của Thần Nam.
Hỏa hoa rợp trời, tiếng kim thuộc giao kích vang lên, tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích bị u minh tử quang hất bay, thân thể Thần Nam rung động.
"Ta đến giết hắn." Tam tổ cất bước lướt đi ngàn trượng lên dẫn đầu, nhìn Thần Nam với vẻ vô tình.
Hiện giờ Thần Nam không còn gì phải sợ, sự tình tồi tệ nhất đã xảy ra, dù thế nào cũng thành đối lập hoàn toàn với Thần gia.
Dấy lên thiên phong.
Phương thiên họa kích rừng rực phong mang, khí mang cuồn cuộn.
Lưỡi kích xạ ra hàn quang, ảo hóa thành ngàn vạn đạo hào quang, từng đợt sóng lớn trên không bổ vào mục tiêu duy nhất là Tam tổ.
"Nghiệt chướng!" Tam tổ liên tục vung song thủ bổ ra, không gian chung quanh sụp đổ, vang lên những tiếng boong boong như tiếng chuông ngân.
Trên lưỡi kích dài ngàn trượng hiện rõ hơn ngàn dấu chưởng, phương thiên họa kích cực kỳ cứng rắn cũng phải biến hình.
Thần Nam rung mạnh, phương thiên họa kích phát ra hào quang rực rỡ, hung kích có linh tính nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.
"Nghiệt chướng, một thân sở học của người từ Thần gia mà có, sao còn dựa vào đó mà phản lại Thần gia?"
Trong lúc nói chuyện, hai người vẫn nhanh chóng giao thủ, không gian quanh đó liên tục sụp đổ, họ hóa thành hai tia sáng kịch liệt giao phong giữa hư không vô tận.
"Không cần dùng huyền công của Thần gia, ta quyết phản lại Thần gia."
"Nghiệt súc khi sư diệt tổ."
"Là các ngươi bức ta thí tổ."
"Ta phải lưu lại một tia hồn phách của ngươi, vĩnh viễn trấn áp trong cực hình luyện ngục để tên nghiệt chướng phải vạn kiếp đau đớn."
Thần Nam đại nộ: "Xem ra các ngươi không có chút xíu huyết mạch thân tình, vậy ta diệt ngươi trước." Hắn dựng ngược mày, mắt bắn ra tử quang đáng sợ, mái tóc dài tung bay cuồng loạn.
Phương thiên họa kích chỉ thẳng vào tim Tam tổ, sức mạnh bản nguyên của thời không được xuất ra.
Tam tổ chưa xuất thủ, Thần lão đại đứng cạnh quan chiến, cong tay thành trảo chụp tới, cự trảo xé toang không gian, lao tới với tốc độ nhanh hơn quang tốc, mở ra một đường hầm thời không, xuất hiện trước mặt Thần Nam, hất tan sức mạnh bản nguyên của thời không, đồng thời đẩy phương thiên họa kích qua một bên khiến trước mặt hắn trống không.
Vừa thi triển, Thần lão đại lạnh lùng nói: "Quả nhiên, có sức mạnh của Thời Không thần, ẩn tàng họa tâm, đáng chết."
Tam tổ không bị ngăn cản, song chưởng hóa thành hai lưỡi thần đao chém vào ngực Thần Nam.
Thần Nam vừa kinh vừa nộ, Đại tổ đột nhiên nhúng tay khiến hắn cảm ứng được sức mạnh hùng hậu của lão, rồi sa vào bị động.
Nhưng thoáng chốc, mắt hắn bắn ra lãnh mang vô tình, không tránh hai lưỡi hung đao chạm vào thân thể, song thủ cũng cong thành trảo đẩy sức mạnh bản nguyên của thời không lên cực hạn bổ tới.
Hai lưỡi hung đao cắm vào eo hắn nhưng song trảo cũng xuyên qua thân thể Tam tổ, hắn điên cuồng gầm lên: "Huyết dịch tổ tiên cùng chảy với ta."
Eo và ngực hắn gần như bị cắt đứt.
Nhưng song trảo vô cùng nhanh nhẹn, một trảo xé toạc lồng ngực Tam tổ, một trảo đánh nát xương sọ khiến nửa đầu vỡ tan.
Đó là cách đánh lưỡng bại câu thương.
Ngoài xa, hai mắt Thần lão đại hiện lên nộ hỏa, một ngọn trảo khổng lồ rợp trời chụp tới.
Toàn thân Thần Nam nhuộm máu, cười vang: "Tổ tiên thì sao? Tên ác côn khi sư diệt tổ như ta cũng nhanh chóng diệt được các ngươi. Sao nào? Lên vây công ta đi chứ nhỉ?"
"Đại tổ đừng xuất thủ, ta một mình cũng diệt được hắn." Tam tổ phẫn nộ gầm lên, thân thể lão và Thần Nam đều tan nát, huyết nhục mơ hồ, quấn lấy nhau.
Cự trảo trên không lặng lẽ rút lui.
"Gào…"
Thân thể Thần Nam sau cùng cũng tan nát nhưng nhục thân Tam tổ cũng hóa thành huyết vụ. Hắn không tụ lại thân thể, mà huyết nhục trải ra rợp trời bổ vào Tam tổ, điên cuồng quấn lấy linh hồn lão.
Trận chiến tàn khốc cực điểm.
Ba vị lão tổ Thần gia hiện thân hôm nay đều vô cùng đáng sợ.
"Ta phải sát tổ." Tiếng gầm điên cuồng vang lên khiến Tam tổ run rẩy, dáng vẻ cuồng loạn của hậu bối khiến lão cảm giác được nguy hiểm đang đến gần.
"Ầm."
Thần Nam không ngại tổn hao nguyên khí, linh hồn quấn lấy Tam tổ đồng thời vỡ nát, cả hai tách nhau ra.
Chỉ có "thảm liệt" mới hình dung được trận chiến này.
Thần Nam đứng trên không, sắc mặt nhợt nhạt, Tam tổ cũng xanh lét mặt mày. Lần này, sát khí đã biến thành hữu hình, lãnh mang sáng chói iên tục va nhau ở khoảng không giữa hai người, vang lên tiếng nổ chói tai, tầng không lạnh buốt.
Không biết từ bao giờ, vô tận tuyết hoa bay múa, thiên địa trắng xóa một màu. Đại tổ và Nhị tổ tiến tới, phong vân ngợp trời cùng động, tuyết hoa theo tâm tình họ mà múa lên cuồng loạn.
Thế giới ngập băng tuyết, trên cao mênh mang màu trắng.
Thần Nam biết thực lực của Đại tổ thâm bất khả trắc. Hiện tại ba người cùng bao vây, hắn không chống nổi. Bèn cảm ứng Thần ma đồ trong thân thể, định triệu hoán ra, nếu thanh toán được mấy vị lão tổ, hắn làm thiên cổ tội nhân cũng cam nguyện.
Nhưng Thần ma đồ chầm chậm quay tròn trong thân thể, không hề cảm ứng triệu hoán của hắn.
Quan sát thật kĩ sẽ thấy đôi âm dương nhãn của Thần ma đồ vẫn đang chăm chú vào ma ảnh đáng sợ trên Nguyệt lượng, tựa hồ đang giới bị…
Viễn tổ!
Trong lòng hắn rúng động, Viễn tổ đã hồi phục chăng? Thần ma đồ mới phải chú ý phòng bị đến vậy.
"Choang."
Tiếng chuông du dương vang khắp tam giới, một chiếc hoàng kim cự chung xuất hiện, chụp lấy Thần Nam. Mấy chục dặm trong đó gần như trở thành một thế giới cách lý với ngoại giới, nhưng gió tuyết vẫn tơi bời.
"Xem ngươi đào tẩu thế nào." Là đại thần thông do Thần lão đại thi triển, lão cùng Nhị tổ, Tam tổ ung dung vào trong hoàng kim chung.
"Thời không bản nguyên!" Thần Nam quát vang.
"Choang." Hắn mở toàng đường hầm thời không, lúc đến gần hoàng kim chung thì bị cắt ngang, hắn đập vào thân chuông, phát ta tiếng động chói tai.
"Thế gian không có pháp tắc nào không phá được." Giọng Thần lão đại lạnh tanh: "Sức mạnh bản nguyên của thời không cũng phá được, hôm nay cấm cố ngươi trong phiến không gian này, từ từ rút lấy hồn phách."
"Phong hồn đống phách!" Nhị tổ quát vang, vô tận phong tuyết hóa thành hào quang sáng rực. Đó không phải gió tuyết thông thường mà là điểm điểm tuyết hoa khiến cho thiên giai cao thủ cũng lạnh thấu xương.
Thần Nam liên tục vỗ hai tay, đệ nhất thức thoát thai từ Nghịch Loạn bát thức hoàn chỉnh xuất ra, gió tuyết tuy tạm thời băng phong được hắn nhưng thoáng sau đã vỡ tan.
Hắn tuy lạnh buốt toàn thân nhưng vẫn bất khuất nhìn tới, chỉ vào ba người nói: "Không giết được ta, ta sẽ giết các ngươi."
Tam tổ quay lại nói với Đại tổ: "Để ta thử lần nữa."
Đại tổ lạnh lùng nhìn lão: "Có tất yếu phải thế không?"
"Có. Ta muốn một mình diệt hắn." Tam tổ tựa hồ vẫn canh cánh với trận chiến ngang bằng vừa nãy.
Thần lão đại lạnh lùng nhìn lão, tam tỏ gào vang, lại lao vào Thần Nam.
Thần ma đồ không thể dùng được, hoàng kim chung lại đang cấm cố hắn vào tuyệt cảnh. Lúc này hắn quyết chết, đã không còn đường lui, vậy thì cứ việc lao lên.
Hắn muốn ngọc thạch câu phần!
Thấy Tam tổ lao tới, hắn cười vang, tỏ ra phi thường bình tĩnh: "Hắc, lúc xưa ta chinh chiến vì Nguyệt lượng, đại chiến Tùng Tán Đức Bố, đấu với Hắc Khởi, diệt Thái cổ quân vương, nghênh chiến Pháp Tổ… không ngờ đến cuối cùng lại thành kết quả này. Được, các ngươi vô tình vô nghĩa, đừng trách ta độc ác."
Song thủ Tam tổ cắm vào ngực hắn, vô tình chấn nát tâm tạng tan nát, cực kỳ lặng lệ, không hề có chút thân tình nào. Nhưng thuận lợi quá khiến Tam tổ lạnh người, lão biết gã hậu bối điên cuồng này định lưỡng bại câu thương.
"Cùng chết với ta."
Bán hồn của hắn rút khỏi nhục thể, hoàn toàn ngưng kết trên phương thiên họa kích, trong sát na nhục thể bị hủy mất một nửa, hắn dùng hung kích xuyên lấy Tam tổ.
Xoay… xoay… xoay tít.
Nhục thể Tam tổ tan nát, linh hồn bị găm trên phương thiên họa kích, quấn chặt với bán hồn của Thần Nam.
Sức mạnh bản nguyên của thời không, đệ nhất thức trong Nghịch Loạn bát thức, tinh hồn chi lực… tất cả đều cuồng bạo lao vào linh hồn Tam tổ.
"Chết tiệt."
"Đáng giết."
Thần lão đại và Nhị tổ đồng thời gầm vang giận gữ, cự trảo ảo hóa lao về phía trước.
"Bình."
Hai chân Thần Nam bị đánh gãy.
"Phụt."
Hai tay và eo hắn bị xé tan.
Nhưng bán hồn của hắn vẫn bám chặt phương thiên họa kích, tung hoành trong hoàng kim chung, quyết đánh tan Tam tổ.
Đó là khí khái bất khuất bất phục, dù chết cũng phải lôi địch nhân đi theo.
Thần lão đại và Nhị tổ xông tới, bán hồn bị họ đánh tan, phương thiên họa kích nứt toác, sắp vỡ hẳn.
Một thân ảnh tú lệ từ Nguyệt lượng lướt tới, gào lên thê thiết: "Xin các vị bỏ qua cho tôn nhi của con."
Nữ tử mặt đầy lệ, vô hạn bi thương nhìn Thần Nam trong hoàng kim chung, cầu xin Thần lão đại và Nhị tổ: "Xin các vị bỏ qua cho tôn nhi của con, con đã mất trượng phu, nhi tử duy nhất cũng sinh tử bất minh, cầu xin các vị."
"Nãi nãi." Bán hồn vẫn tung hoành trong hoàng kim chung, quyết không bỏ Tam tổ ra, lòng Thần Nam đau như dao cắt, gào lên: "Nãi nãi… con không muốn như vậy. Con muốn họ phải trả giá."
"Hay lắm, cha đã thế tất con cũng thế." Mục quang Tam tổ lạnh buốt, nói với Thần Nam: "Phụ thân ngươi là thiên cổ tội nhân khiến con cháu chi đó xấu hổ, đến ngươi lại vậy, đúng là sỉ nhục của Thần gia."
"Bỏ con mẹ sỉ nhục đi." Thần Nam tựa hồ phi thường kích động, tuy đối diện với lão tổ Thần gia nhưng ngôn ngữ không hề khách khí: "Chúng ta đã phụng hiến cho Thần gia những gì? Gia gia, phụ thân ta đều bỏ lại cô nhi quả mẫu, bước lên đài tế phụng hiến sinh mệnh, lúc họ hồn phi phách tán, mấy tên khốn các ngươi ở đâu? Dựa vào cái gì mà các ngươi chỉ trích chúng ta? Chết hết đi. Những gì chúng ta phụng hiến hơn mấy tên chỉ biết nói mồm các ngươi nhiều."
Thần lão đại, Nhị tổ, Tam tổ là những lão bất tử đúng nghĩa, tu vị đạt đến thông thiên chi cảnh. Với những cường giả sống qua vô vàn năm tháng như họ, thân tình đã nhạt, không còn là "người" theo đúng nghĩa thông thường nhất.
Nhân tính nhạt nhẽo, tình cảm không còn.
Họ không còn để ý đến phàm trần, nhưng tình cảm chốn hồng trần nữa mà khổ tu ma công Thần gia, tuy chưa triệt để tuyệt tình tuyệt tính, nhưng không còn kém bao nhiêu. Với những người vĩnh sinh bất tử, có đời sau hay không cũng thế, đời sau đôi khi không khác gì giá trị một món hàng, không hề có cảm tình huyết nhục như phổ thông nhân loại.
Ánh mắt Đại tổ lạnh tanh, nhìn Thần Nam: "Có lẽ các ngươi không cần phải tồn tại, vậy đem hết hiến cho Viễn tổ."
"Bọn tội nhân này cứ việc diệt sạch." Lời lữ Tam tổ rất bình tĩnh nhưng thanh âm lạnh buốt.
"Nếu chúng ta diệt tuyệt, toàn bộ Thần gia sẽ phải bồi táng." Thần Nam hoàn toàn nổi điên, phương thiên họa kích trong tay vươn dài ngàn trượng, không nói thêm câu nào, bổ ngay vào Thần lão đại.
"Nghiệt chướng ngươi dám thí tổ?" Đại tổ lần đầu tiên tỏ vẻ phẫn nộ.
Thần Nam gầm vang: "Thí tổ? Các ngươi không coi là người Thần gia, còn gì để nói, cả Viễn tổ ta cũng giết." Ma diễm ngút trời dấy lên quanh hắn, lúc này hắn gần như ma hóa.
"Nghiệt chướng khi sư diệt tổ, không thể để các ngươi lại nữa." Giọng Nhị tổ và Tam tổ lạnh đến cực điểm.
"Ha… ha ha…" Thần Nam cười điên cuồng, trong tiếng cười ẩn chứa vô tận bi lương và cô tịch: "Hôm nay ta sẽ khi sư diệt tổ, trở thành thiên cổ tội nhân thập ác bất xá."
Khi sư diệt tổ.
Đã đến nước này, phạm vào tội thập ác bất xá, để lại tiếng xấu vạn năm.
"Đáng chết." Thanh âm lạnh lùng của Đại tổ vang lên như tiếng chuông ong ong bên tai, một đạo u minh tử tịch chi quang bị lão phất tay đẩy ra, quét về phương thiên họa kích của Thần Nam.
Hỏa hoa rợp trời, tiếng kim thuộc giao kích vang lên, tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích bị u minh tử quang hất bay, thân thể Thần Nam rung động.
"Ta đến giết hắn." Tam tổ cất bước lướt đi ngàn trượng lên dẫn đầu, nhìn Thần Nam với vẻ vô tình.
Hiện giờ Thần Nam không còn gì phải sợ, sự tình tồi tệ nhất đã xảy ra, dù thế nào cũng thành đối lập hoàn toàn với Thần gia.
Dấy lên thiên phong.
Phương thiên họa kích rừng rực phong mang, khí mang cuồn cuộn.
Lưỡi kích xạ ra hàn quang, ảo hóa thành ngàn vạn đạo hào quang, từng đợt sóng lớn trên không bổ vào mục tiêu duy nhất là Tam tổ.
"Nghiệt chướng!" Tam tổ liên tục vung song thủ bổ ra, không gian chung quanh sụp đổ, vang lên những tiếng boong boong như tiếng chuông ngân.
Trên lưỡi kích dài ngàn trượng hiện rõ hơn ngàn dấu chưởng, phương thiên họa kích cực kỳ cứng rắn cũng phải biến hình.
Thần Nam rung mạnh, phương thiên họa kích phát ra hào quang rực rỡ, hung kích có linh tính nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.
"Nghiệt chướng, một thân sở học của người từ Thần gia mà có, sao còn dựa vào đó mà phản lại Thần gia?"
Trong lúc nói chuyện, hai người vẫn nhanh chóng giao thủ, không gian quanh đó liên tục sụp đổ, họ hóa thành hai tia sáng kịch liệt giao phong giữa hư không vô tận.
"Không cần dùng huyền công của Thần gia, ta quyết phản lại Thần gia."
"Nghiệt súc khi sư diệt tổ."
"Là các ngươi bức ta thí tổ."
"Ta phải lưu lại một tia hồn phách của ngươi, vĩnh viễn trấn áp trong cực hình luyện ngục để tên nghiệt chướng phải vạn kiếp đau đớn."
Thần Nam đại nộ: "Xem ra các ngươi không có chút xíu huyết mạch thân tình, vậy ta diệt ngươi trước." Hắn dựng ngược mày, mắt bắn ra tử quang đáng sợ, mái tóc dài tung bay cuồng loạn.
Phương thiên họa kích chỉ thẳng vào tim Tam tổ, sức mạnh bản nguyên của thời không được xuất ra.
Tam tổ chưa xuất thủ, Thần lão đại đứng cạnh quan chiến, cong tay thành trảo chụp tới, cự trảo xé toang không gian, lao tới với tốc độ nhanh hơn quang tốc, mở ra một đường hầm thời không, xuất hiện trước mặt Thần Nam, hất tan sức mạnh bản nguyên của thời không, đồng thời đẩy phương thiên họa kích qua một bên khiến trước mặt hắn trống không.
Vừa thi triển, Thần lão đại lạnh lùng nói: "Quả nhiên, có sức mạnh của Thời Không thần, ẩn tàng họa tâm, đáng chết."
Tam tổ không bị ngăn cản, song chưởng hóa thành hai lưỡi thần đao chém vào ngực Thần Nam.
Thần Nam vừa kinh vừa nộ, Đại tổ đột nhiên nhúng tay khiến hắn cảm ứng được sức mạnh hùng hậu của lão, rồi sa vào bị động.
Nhưng thoáng chốc, mắt hắn bắn ra lãnh mang vô tình, không tránh hai lưỡi hung đao chạm vào thân thể, song thủ cũng cong thành trảo đẩy sức mạnh bản nguyên của thời không lên cực hạn bổ tới.
Hai lưỡi hung đao cắm vào eo hắn nhưng song trảo cũng xuyên qua thân thể Tam tổ, hắn điên cuồng gầm lên: "Huyết dịch tổ tiên cùng chảy với ta."
Eo và ngực hắn gần như bị cắt đứt.
Nhưng song trảo vô cùng nhanh nhẹn, một trảo xé toạc lồng ngực Tam tổ, một trảo đánh nát xương sọ khiến nửa đầu vỡ tan.
Đó là cách đánh lưỡng bại câu thương.
Ngoài xa, hai mắt Thần lão đại hiện lên nộ hỏa, một ngọn trảo khổng lồ rợp trời chụp tới.
Toàn thân Thần Nam nhuộm máu, cười vang: "Tổ tiên thì sao? Tên ác côn khi sư diệt tổ như ta cũng nhanh chóng diệt được các ngươi. Sao nào? Lên vây công ta đi chứ nhỉ?"
"Đại tổ đừng xuất thủ, ta một mình cũng diệt được hắn." Tam tổ phẫn nộ gầm lên, thân thể lão và Thần Nam đều tan nát, huyết nhục mơ hồ, quấn lấy nhau.
Cự trảo trên không lặng lẽ rút lui.
"Gào…"
Thân thể Thần Nam sau cùng cũng tan nát nhưng nhục thân Tam tổ cũng hóa thành huyết vụ. Hắn không tụ lại thân thể, mà huyết nhục trải ra rợp trời bổ vào Tam tổ, điên cuồng quấn lấy linh hồn lão.
Trận chiến tàn khốc cực điểm.
Ba vị lão tổ Thần gia hiện thân hôm nay đều vô cùng đáng sợ.
"Ta phải sát tổ." Tiếng gầm điên cuồng vang lên khiến Tam tổ run rẩy, dáng vẻ cuồng loạn của hậu bối khiến lão cảm giác được nguy hiểm đang đến gần.
"Ầm."
Thần Nam không ngại tổn hao nguyên khí, linh hồn quấn lấy Tam tổ đồng thời vỡ nát, cả hai tách nhau ra.
Chỉ có "thảm liệt" mới hình dung được trận chiến này.
Thần Nam đứng trên không, sắc mặt nhợt nhạt, Tam tổ cũng xanh lét mặt mày. Lần này, sát khí đã biến thành hữu hình, lãnh mang sáng chói iên tục va nhau ở khoảng không giữa hai người, vang lên tiếng nổ chói tai, tầng không lạnh buốt.
Không biết từ bao giờ, vô tận tuyết hoa bay múa, thiên địa trắng xóa một màu. Đại tổ và Nhị tổ tiến tới, phong vân ngợp trời cùng động, tuyết hoa theo tâm tình họ mà múa lên cuồng loạn.
Thế giới ngập băng tuyết, trên cao mênh mang màu trắng.
Thần Nam biết thực lực của Đại tổ thâm bất khả trắc. Hiện tại ba người cùng bao vây, hắn không chống nổi. Bèn cảm ứng Thần ma đồ trong thân thể, định triệu hoán ra, nếu thanh toán được mấy vị lão tổ, hắn làm thiên cổ tội nhân cũng cam nguyện.
Nhưng Thần ma đồ chầm chậm quay tròn trong thân thể, không hề cảm ứng triệu hoán của hắn.
Quan sát thật kĩ sẽ thấy đôi âm dương nhãn của Thần ma đồ vẫn đang chăm chú vào ma ảnh đáng sợ trên Nguyệt lượng, tựa hồ đang giới bị…
Viễn tổ!
Trong lòng hắn rúng động, Viễn tổ đã hồi phục chăng? Thần ma đồ mới phải chú ý phòng bị đến vậy.
"Choang."
Tiếng chuông du dương vang khắp tam giới, một chiếc hoàng kim cự chung xuất hiện, chụp lấy Thần Nam. Mấy chục dặm trong đó gần như trở thành một thế giới cách lý với ngoại giới, nhưng gió tuyết vẫn tơi bời.
"Xem ngươi đào tẩu thế nào." Là đại thần thông do Thần lão đại thi triển, lão cùng Nhị tổ, Tam tổ ung dung vào trong hoàng kim chung.
"Thời không bản nguyên!" Thần Nam quát vang.
"Choang." Hắn mở toàng đường hầm thời không, lúc đến gần hoàng kim chung thì bị cắt ngang, hắn đập vào thân chuông, phát ta tiếng động chói tai.
"Thế gian không có pháp tắc nào không phá được." Giọng Thần lão đại lạnh tanh: "Sức mạnh bản nguyên của thời không cũng phá được, hôm nay cấm cố ngươi trong phiến không gian này, từ từ rút lấy hồn phách."
"Phong hồn đống phách!" Nhị tổ quát vang, vô tận phong tuyết hóa thành hào quang sáng rực. Đó không phải gió tuyết thông thường mà là điểm điểm tuyết hoa khiến cho thiên giai cao thủ cũng lạnh thấu xương.
Thần Nam liên tục vỗ hai tay, đệ nhất thức thoát thai từ Nghịch Loạn bát thức hoàn chỉnh xuất ra, gió tuyết tuy tạm thời băng phong được hắn nhưng thoáng sau đã vỡ tan.
Hắn tuy lạnh buốt toàn thân nhưng vẫn bất khuất nhìn tới, chỉ vào ba người nói: "Không giết được ta, ta sẽ giết các ngươi."
Tam tổ quay lại nói với Đại tổ: "Để ta thử lần nữa."
Đại tổ lạnh lùng nhìn lão: "Có tất yếu phải thế không?"
"Có. Ta muốn một mình diệt hắn." Tam tổ tựa hồ vẫn canh cánh với trận chiến ngang bằng vừa nãy.
Thần lão đại lạnh lùng nhìn lão, tam tỏ gào vang, lại lao vào Thần Nam.
Thần ma đồ không thể dùng được, hoàng kim chung lại đang cấm cố hắn vào tuyệt cảnh. Lúc này hắn quyết chết, đã không còn đường lui, vậy thì cứ việc lao lên.
Hắn muốn ngọc thạch câu phần!
Thấy Tam tổ lao tới, hắn cười vang, tỏ ra phi thường bình tĩnh: "Hắc, lúc xưa ta chinh chiến vì Nguyệt lượng, đại chiến Tùng Tán Đức Bố, đấu với Hắc Khởi, diệt Thái cổ quân vương, nghênh chiến Pháp Tổ… không ngờ đến cuối cùng lại thành kết quả này. Được, các ngươi vô tình vô nghĩa, đừng trách ta độc ác."
Song thủ Tam tổ cắm vào ngực hắn, vô tình chấn nát tâm tạng tan nát, cực kỳ lặng lệ, không hề có chút thân tình nào. Nhưng thuận lợi quá khiến Tam tổ lạnh người, lão biết gã hậu bối điên cuồng này định lưỡng bại câu thương.
"Cùng chết với ta."
Bán hồn của hắn rút khỏi nhục thể, hoàn toàn ngưng kết trên phương thiên họa kích, trong sát na nhục thể bị hủy mất một nửa, hắn dùng hung kích xuyên lấy Tam tổ.
Xoay… xoay… xoay tít.
Nhục thể Tam tổ tan nát, linh hồn bị găm trên phương thiên họa kích, quấn chặt với bán hồn của Thần Nam.
Sức mạnh bản nguyên của thời không, đệ nhất thức trong Nghịch Loạn bát thức, tinh hồn chi lực… tất cả đều cuồng bạo lao vào linh hồn Tam tổ.
"Chết tiệt."
"Đáng giết."
Thần lão đại và Nhị tổ đồng thời gầm vang giận gữ, cự trảo ảo hóa lao về phía trước.
"Bình."
Hai chân Thần Nam bị đánh gãy.
"Phụt."
Hai tay và eo hắn bị xé tan.
Nhưng bán hồn của hắn vẫn bám chặt phương thiên họa kích, tung hoành trong hoàng kim chung, quyết đánh tan Tam tổ.
Đó là khí khái bất khuất bất phục, dù chết cũng phải lôi địch nhân đi theo.
Thần lão đại và Nhị tổ xông tới, bán hồn bị họ đánh tan, phương thiên họa kích nứt toác, sắp vỡ hẳn.
Một thân ảnh tú lệ từ Nguyệt lượng lướt tới, gào lên thê thiết: "Xin các vị bỏ qua cho tôn nhi của con."
Nữ tử mặt đầy lệ, vô hạn bi thương nhìn Thần Nam trong hoàng kim chung, cầu xin Thần lão đại và Nhị tổ: "Xin các vị bỏ qua cho tôn nhi của con, con đã mất trượng phu, nhi tử duy nhất cũng sinh tử bất minh, cầu xin các vị."
"Nãi nãi." Bán hồn vẫn tung hoành trong hoàng kim chung, quyết không bỏ Tam tổ ra, lòng Thần Nam đau như dao cắt, gào lên: "Nãi nãi… con không muốn như vậy. Con muốn họ phải trả giá."