Thần Mộ 2
Chương 401: Kích hoạt tổ mạch
Thần bí nhân không tỏ vẻ gì nhưng Sở Tương Ngọc biến sắc: "Đây là…nơi trầm tịch của Nhân gian Đông thổ đại lục? Trăm ngàn linh mạch đều tụ về đây? Ồ, ta cũng cảm ứng thấy, đúng là vậy."
Trên đời, vạn dòng sông đổ về biển.
Linh mạch cũng vậy, đây là nơi linh mạch tụ về, nhưng rất khó bị người khác nhận ra bởi đã bị người ta dùng đại pháp lực che giấu, không để tâm, ắt khó lòng cảm ứng.
Thần bí nhân ở đây đương nhiên có lý, ngay cả thủ mộ lão nhân cũng ở lại Thần Ma lăng viên mấy ngàn năm, cũng vì nguyên nhân sâu xa này.
Thần Nam chợt hiểu, Thần Ma lăng viên không đơn giản là một lăng viên, phía dưới còn ẩn chứa những bí mật không ai biết.
Thần quang xanh biếc của Quảng Nguyên tràn ra, hỗn độn thần mang từ trên không trùm xuống Thần Ma lăng viên. Sở Tương Ngọc toan ngăn lại, Thần bí thanh niên kéo y, không để y bám theo.
Quảng Nguyên hừ lạnh, không thèm để ý, tỏ ra vô cùng tự tin: "Thiên thượng địa hạ, ta đều đi, trên đời không có nơi nào ngăn bước được ta."
Đoạn, y xông tới, thân thể loáng lên, tiến xuống lòng đất.
Sắc mặt Sở Tương Ngọc đen ngòm, dù y là Tuyệt Đại quân vương nhưng vẫn lộ vẻ dao động, giận dữ nói: "Nhìn bộ dạng "lão tử thiên hạ đệ nhất" đó là ta muốn lấy giày vả cho hắn mấy cái đến lúc hắn không chỉ thổ máu mà thổ cả đờm mới dừng tay."
Thần Nam cũng đồng cảm, Long Bảo Bảo cũng thế, gật gù: "Tiểu Ngọc nói rất đúng."
Giọng nó rất nhỏ nhưng làm sao thoát khỏi tai Tuyệt Đại quân vương, tức thì lửa bốc lên ngùn ngụt, hai mắt bắn ra hung sát diễm quang, trừng trừng nhìn Long Bảo Bảo: "Tiểu mê hồ ngươi muốn bị tịch diệt chăng?"
"Ầm."
Trong Thần Ma lăng viên tràn lên hào quang sáng chói, mặt đất rung lên, phảng phất như xảy ra địa chấn, mọi bia mộ trong lăng viên đều rung lên. Các thần ma thi thể cựa quậy, tựa hồ muốn chui ra.
Sở Tương Ngọc và bọn Thần Nam không hiểu gì, quan sát với vẻ kinh dị, Thần bí thanh niên lại vô cùng bình tĩnh, hình như mọi việc đều xảy ra theo ý liệu.
Từ dưới lòng đất vang lên tiếng gầm phẫn nộ: "Trận, ở đâu cũng là trận! Âm dương trận, Li hỏa trận, Luyện ngục trận…… Cửu thiên thập địa tuyệt diệt đại trận. Chết tiệt, muốn giết ta hả, không có cửa đâu."
"Ầm, ầm, ầm."
Lòng đất truyền lên dao động đáng sợ trong tiếng nổ ầm ầm, hiển nhiên Quảng Nguyên đang gặp phiền phức.
"A… chết tiệt."
"Ha ha…" Sở Tương Ngọc cười vang, tựa hồ vô cùng khoái chí.
Bọn Thần Nam, Long Bảo Bảo cũng tỏ ra thống khoái, tên cuồng vọng Quảng Nguyên đang chịu khổ dưới lòng đất đúng là sự kiện khiến người thoải mái.
Dưới mặt đất đang phát sinh xung đột kịch liệt, nếu không phải Thần bí thanh niên dùng đại pháp lực giữ lại, chắc rằng mặt đất sẽ dậy sóng như mặt biển.
Từng trận hỗn độn thần quang từ lòng đất chiếu lên, hiển nhiên Quảng Nguyên đang chịu áp lực lớn, tả xung hữu đột. Trong Thần Ma lăng viên, hầu hết thần ma thi thể định bạo loạn song bị Thần bí thanh niên trấn áp.
Sở Tương Ngọc cười lạnh: "Ta định dùng bàn chân tặng cho hắn mấy ấn kí trên mặt, hôm nay không phải ta đích thân động thủ nhưng đúng là thống khoái."
Y quay lại nói với Thần bí thanh niên: "Ta và ngươi cùng xuất thủ bây giờ, có diệt được hắn?"
Thần bí thanh niên lắc đầu không đáp.
Sở Tương Ngọc nghiến răng: "Chúng ta đều nguyên khí đại thương, chưa hồi phục được, tựa hồ không thể giết nổi hắn. Hiện tại hắn tạm thời bị khốn, liều mạng ắt lưỡng bại câu thương nhưng để hắn thoát thì đúng là bất cam."
Thần bí thanh niên lên tiếng: "Hắn chết chắc nhưng không phải bây giờ. Hiện tại chúng ta có thể xuất thủ nhưng không cần vội."
"Ha ha… được, ta vẫn đợi cơ hội này." Đoạn Sở Tương Ngọc định lao xuống, Thần bí nhân cản lại: "Đợi chút, còn có một cái hố sâu đợi hắn nhảy vào."
Cùng lúc, dưới lòng vang lên tiếng long ngâm, cả Đông thổ đại lục khẽ rung lên, mọi linh sơn đều xuất hiện dị tượng, hào quang vạn đạo, màu sắc rực rỡ.
Sở Tương Ngọc kinh hãi: "Tổ mạch…tổ mạch bị kích hoạt?"
Thần bí nhân im lặng gật đầu.
Sở Tương Ngọc vô cùng kích động: "Đúng là … không dám tin." Đoạn y cười vang: "Ha ha… tổ mạch được kích hoạt, sau này đối kháng với thiên đạo càng tăng thêm phần thắng. Có người ngủ trong tổ mạch chăng?" Rồi nhìn Thần bí nhân chằm chằm: "Chắc không phải ngươi?"
Thần bí nhân không đáp.
Lúc đó dưới lòng đất lộn nhào, dù Thần bí thanh niên dùng đại pháp lực chặn lại nhưng vẫn cảm thấy dưới đó có dao động khủng khiếp, năng lượng va nhau khiến tất cả sụp đổ.
Các loại tuyệt diệt trận pháp đánh cho Quảng Nguyên thất điên bát đảo rồi tổ mạch được kích hoạt khiến sức mạnh hùng hồn bùng lên, mạch căn hình rồng lập lờ…
Sau cùng Quảng Nguyên quát vang: "Chết tiệt, vì sao lại thế này, ta không tin ngươi làm gì được ta." Nói đoạn y không lùi mà tiến, lao thẳng tới.
Nhưng vừa tới chỗ "rồng ngẩng đầu", Quảng Nguyên bị đánh tan, mất rất nhiều tâm lực mới hợp được thân thể, y phẫn nộ nhưng đành bó tay lui lại. Đây là chủ mạch của đại lục, dù y pháp lực thông thiên cũng không ngăn được đại lực của nguồn gốc linh căn cả Đông thổ.
Nửa thời thần sau, Thần bí thanh niên nới với Sở Tương Ngọc: "Chuẩn bị xuất thủ." Rồi vẫy tay với Thần Nam: "Ngươi cũng tới đây."
Thần Nam lướt tới gần, Thần bí thanh niên nói: "Chốc nữa ngươi làm chủ lực, ta và Sở Tương Ngọc sẽ tạm thời chế trụ Quảng Nguyên, ngươi dùng Thần ma đồ dẫn lực tổ mạch đánh vào hắn."
Lúc đó Quảng Nguyên cũng xông khỏi các loại trận pháp đáng sợ, định thoát khỏi lòng đất. Nơi tổ mạch trầm tịch quá kinh khủng, vô số trận pháp bảo vệ đều là tuyệt sát chi trận, kẻ nào xông vào tất chết.
"Bắt đầu đi."
Thần bí thanh niên quát vang, cùng Sở Tương Ngọc ra tay. Hào quang sáng chói phát ra trùm lên Thần Ma lăng viên, vừa hay Quảng Nguyên xông ra, thoáng chốc bị hào quang giữ chặt trong lăng viên.
Thần Nam quăng Thần ma đồ xuống lòng đất, vô tận linh lực tràn lên, Thần ma đồ như một viên long châu dẫn thần lực từ long hình tổ mạch ập vào Quảng Nguyên.
Thông qua thần quang vô tận, Thần Nam nhìn xuống lòng đất, thoáng chốc nhìn thấy nửa thân thể tan nát nằm dưới đó, lẽ nào thật sự có người đang ngủ trong tổ mạch?
Hào quang chiếu rọi thiên địa, nửa khắc trôi qua, Quảng Nguyên mới đột vây được, không ai biết y bị thương cỡ nào bởi y chỉ để lại một tiếng gầm phẫn nộ.
Thần bí thanh niên không truy cản, nhìn theo bóng Quảng Nguyên biến mất: "Trước khi Thái cổ chư thần quay lại, hắn không thể hồi phục nguyên khí. Hắn chết chắc."
Sở Tương Ngọc không hiểu đạt được hiệp nghị gì với thanh niên mà lập tức quay về đệ ngũ giới.
Còn mấy vị quân vương phe Đức Mãnh, không hiểu sao trong ngày đó đều tiến vào đệ lục giới trong truyền thuyết, hình như vội vàng đào tẩu.
Nhân gian giới tựa hồ yên tĩnh lại, mọi phân tranh đều tan biến, cảnh tượng trở lại tường hòa như trước.
Nhưng những người nhạy cảm đều biết đó là an tĩnh trước cơn mưa gió.
Rời khỏi Thần Ma lăng viên, Phượng Hoàng thiên nữ bay về Thần Phong học viện, tựa hồ muốn tìm lại kí ức, lại như muốn tách làm đôi.
Thần Nam mang Long Bảo Bảo cùng hai tiểu quỷ tinh ranh tìm thi thể Độc Cô Bại Thiên tại trung tâm Đông thổ đại lục nhưng dù họ đã xuống sâu ngàn trượng, dùng đại thần thông tìm từng ngóc ngách vẫn không phát hiện được gì.
Lúc ở gần Thái cổ, chiến trường giữa bọn hắn và Quảng Nguyên ở đây nhưng không thấy bóng dáng thi thể Độc Cô Bại Thiên.
Tuy từ Thái cổ đến giờ trải qua vô vàn năm tháng nhưng Thần Nam biết thi thể Độc Cô Bại Thiên không thể bị hủy diệt, đó là vĩnh hằng bất diệt thể.
Hắn cũng nghĩ đến người ngủ trong tổ mạch nhưng hắn thoáng thấy đó là nửa thi thể mà của Độc Cô Bại Thiên vẫn hoàn hảo, hơn nữa chìm xuống trung tâm đại lục.
Sau cùng hắn quay về Nguyệt lượng.
Tấ cả lại yên bình, hắn định vào Thần ma đồ xem tình hình khôi phục của Vũ Hinh nhưng lúc đó lại thấy Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi, còn cả Long Vũ cùng xuất hiện tại Thần gia tiên viên.
Hắn sửng sốt, gần đây đã cố tình không nghĩ đến tình cảm nữa nhưng biết rằng cuối cùng vẫn phải đi đến kết quả, quan hệ với mấy nữ tử đều vô cùng phức tạp, nhất thời hắn khó lòng yên tĩnh được.
Cùng lúc, Ngũ tổ phải người đến tìm, nói có đại sự cần thương lượng.
Hắn vội đến chỗ hai vị lão tổ tu luyện, hỏi: "Hai vị lão tổ, thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
"Bọn Ma Chủ đến đệ tam giới đã có tin tức."
Trên đời, vạn dòng sông đổ về biển.
Linh mạch cũng vậy, đây là nơi linh mạch tụ về, nhưng rất khó bị người khác nhận ra bởi đã bị người ta dùng đại pháp lực che giấu, không để tâm, ắt khó lòng cảm ứng.
Thần bí nhân ở đây đương nhiên có lý, ngay cả thủ mộ lão nhân cũng ở lại Thần Ma lăng viên mấy ngàn năm, cũng vì nguyên nhân sâu xa này.
Thần Nam chợt hiểu, Thần Ma lăng viên không đơn giản là một lăng viên, phía dưới còn ẩn chứa những bí mật không ai biết.
Thần quang xanh biếc của Quảng Nguyên tràn ra, hỗn độn thần mang từ trên không trùm xuống Thần Ma lăng viên. Sở Tương Ngọc toan ngăn lại, Thần bí thanh niên kéo y, không để y bám theo.
Quảng Nguyên hừ lạnh, không thèm để ý, tỏ ra vô cùng tự tin: "Thiên thượng địa hạ, ta đều đi, trên đời không có nơi nào ngăn bước được ta."
Đoạn, y xông tới, thân thể loáng lên, tiến xuống lòng đất.
Sắc mặt Sở Tương Ngọc đen ngòm, dù y là Tuyệt Đại quân vương nhưng vẫn lộ vẻ dao động, giận dữ nói: "Nhìn bộ dạng "lão tử thiên hạ đệ nhất" đó là ta muốn lấy giày vả cho hắn mấy cái đến lúc hắn không chỉ thổ máu mà thổ cả đờm mới dừng tay."
Thần Nam cũng đồng cảm, Long Bảo Bảo cũng thế, gật gù: "Tiểu Ngọc nói rất đúng."
Giọng nó rất nhỏ nhưng làm sao thoát khỏi tai Tuyệt Đại quân vương, tức thì lửa bốc lên ngùn ngụt, hai mắt bắn ra hung sát diễm quang, trừng trừng nhìn Long Bảo Bảo: "Tiểu mê hồ ngươi muốn bị tịch diệt chăng?"
"Ầm."
Trong Thần Ma lăng viên tràn lên hào quang sáng chói, mặt đất rung lên, phảng phất như xảy ra địa chấn, mọi bia mộ trong lăng viên đều rung lên. Các thần ma thi thể cựa quậy, tựa hồ muốn chui ra.
Sở Tương Ngọc và bọn Thần Nam không hiểu gì, quan sát với vẻ kinh dị, Thần bí thanh niên lại vô cùng bình tĩnh, hình như mọi việc đều xảy ra theo ý liệu.
Từ dưới lòng đất vang lên tiếng gầm phẫn nộ: "Trận, ở đâu cũng là trận! Âm dương trận, Li hỏa trận, Luyện ngục trận…… Cửu thiên thập địa tuyệt diệt đại trận. Chết tiệt, muốn giết ta hả, không có cửa đâu."
"Ầm, ầm, ầm."
Lòng đất truyền lên dao động đáng sợ trong tiếng nổ ầm ầm, hiển nhiên Quảng Nguyên đang gặp phiền phức.
"A… chết tiệt."
"Ha ha…" Sở Tương Ngọc cười vang, tựa hồ vô cùng khoái chí.
Bọn Thần Nam, Long Bảo Bảo cũng tỏ ra thống khoái, tên cuồng vọng Quảng Nguyên đang chịu khổ dưới lòng đất đúng là sự kiện khiến người thoải mái.
Dưới mặt đất đang phát sinh xung đột kịch liệt, nếu không phải Thần bí thanh niên dùng đại pháp lực giữ lại, chắc rằng mặt đất sẽ dậy sóng như mặt biển.
Từng trận hỗn độn thần quang từ lòng đất chiếu lên, hiển nhiên Quảng Nguyên đang chịu áp lực lớn, tả xung hữu đột. Trong Thần Ma lăng viên, hầu hết thần ma thi thể định bạo loạn song bị Thần bí thanh niên trấn áp.
Sở Tương Ngọc cười lạnh: "Ta định dùng bàn chân tặng cho hắn mấy ấn kí trên mặt, hôm nay không phải ta đích thân động thủ nhưng đúng là thống khoái."
Y quay lại nói với Thần bí thanh niên: "Ta và ngươi cùng xuất thủ bây giờ, có diệt được hắn?"
Thần bí thanh niên lắc đầu không đáp.
Sở Tương Ngọc nghiến răng: "Chúng ta đều nguyên khí đại thương, chưa hồi phục được, tựa hồ không thể giết nổi hắn. Hiện tại hắn tạm thời bị khốn, liều mạng ắt lưỡng bại câu thương nhưng để hắn thoát thì đúng là bất cam."
Thần bí thanh niên lên tiếng: "Hắn chết chắc nhưng không phải bây giờ. Hiện tại chúng ta có thể xuất thủ nhưng không cần vội."
"Ha ha… được, ta vẫn đợi cơ hội này." Đoạn Sở Tương Ngọc định lao xuống, Thần bí nhân cản lại: "Đợi chút, còn có một cái hố sâu đợi hắn nhảy vào."
Cùng lúc, dưới lòng vang lên tiếng long ngâm, cả Đông thổ đại lục khẽ rung lên, mọi linh sơn đều xuất hiện dị tượng, hào quang vạn đạo, màu sắc rực rỡ.
Sở Tương Ngọc kinh hãi: "Tổ mạch…tổ mạch bị kích hoạt?"
Thần bí nhân im lặng gật đầu.
Sở Tương Ngọc vô cùng kích động: "Đúng là … không dám tin." Đoạn y cười vang: "Ha ha… tổ mạch được kích hoạt, sau này đối kháng với thiên đạo càng tăng thêm phần thắng. Có người ngủ trong tổ mạch chăng?" Rồi nhìn Thần bí nhân chằm chằm: "Chắc không phải ngươi?"
Thần bí nhân không đáp.
Lúc đó dưới lòng đất lộn nhào, dù Thần bí thanh niên dùng đại pháp lực chặn lại nhưng vẫn cảm thấy dưới đó có dao động khủng khiếp, năng lượng va nhau khiến tất cả sụp đổ.
Các loại tuyệt diệt trận pháp đánh cho Quảng Nguyên thất điên bát đảo rồi tổ mạch được kích hoạt khiến sức mạnh hùng hồn bùng lên, mạch căn hình rồng lập lờ…
Sau cùng Quảng Nguyên quát vang: "Chết tiệt, vì sao lại thế này, ta không tin ngươi làm gì được ta." Nói đoạn y không lùi mà tiến, lao thẳng tới.
Nhưng vừa tới chỗ "rồng ngẩng đầu", Quảng Nguyên bị đánh tan, mất rất nhiều tâm lực mới hợp được thân thể, y phẫn nộ nhưng đành bó tay lui lại. Đây là chủ mạch của đại lục, dù y pháp lực thông thiên cũng không ngăn được đại lực của nguồn gốc linh căn cả Đông thổ.
Nửa thời thần sau, Thần bí thanh niên nới với Sở Tương Ngọc: "Chuẩn bị xuất thủ." Rồi vẫy tay với Thần Nam: "Ngươi cũng tới đây."
Thần Nam lướt tới gần, Thần bí thanh niên nói: "Chốc nữa ngươi làm chủ lực, ta và Sở Tương Ngọc sẽ tạm thời chế trụ Quảng Nguyên, ngươi dùng Thần ma đồ dẫn lực tổ mạch đánh vào hắn."
Lúc đó Quảng Nguyên cũng xông khỏi các loại trận pháp đáng sợ, định thoát khỏi lòng đất. Nơi tổ mạch trầm tịch quá kinh khủng, vô số trận pháp bảo vệ đều là tuyệt sát chi trận, kẻ nào xông vào tất chết.
"Bắt đầu đi."
Thần bí thanh niên quát vang, cùng Sở Tương Ngọc ra tay. Hào quang sáng chói phát ra trùm lên Thần Ma lăng viên, vừa hay Quảng Nguyên xông ra, thoáng chốc bị hào quang giữ chặt trong lăng viên.
Thần Nam quăng Thần ma đồ xuống lòng đất, vô tận linh lực tràn lên, Thần ma đồ như một viên long châu dẫn thần lực từ long hình tổ mạch ập vào Quảng Nguyên.
Thông qua thần quang vô tận, Thần Nam nhìn xuống lòng đất, thoáng chốc nhìn thấy nửa thân thể tan nát nằm dưới đó, lẽ nào thật sự có người đang ngủ trong tổ mạch?
Hào quang chiếu rọi thiên địa, nửa khắc trôi qua, Quảng Nguyên mới đột vây được, không ai biết y bị thương cỡ nào bởi y chỉ để lại một tiếng gầm phẫn nộ.
Thần bí thanh niên không truy cản, nhìn theo bóng Quảng Nguyên biến mất: "Trước khi Thái cổ chư thần quay lại, hắn không thể hồi phục nguyên khí. Hắn chết chắc."
Sở Tương Ngọc không hiểu đạt được hiệp nghị gì với thanh niên mà lập tức quay về đệ ngũ giới.
Còn mấy vị quân vương phe Đức Mãnh, không hiểu sao trong ngày đó đều tiến vào đệ lục giới trong truyền thuyết, hình như vội vàng đào tẩu.
Nhân gian giới tựa hồ yên tĩnh lại, mọi phân tranh đều tan biến, cảnh tượng trở lại tường hòa như trước.
Nhưng những người nhạy cảm đều biết đó là an tĩnh trước cơn mưa gió.
Rời khỏi Thần Ma lăng viên, Phượng Hoàng thiên nữ bay về Thần Phong học viện, tựa hồ muốn tìm lại kí ức, lại như muốn tách làm đôi.
Thần Nam mang Long Bảo Bảo cùng hai tiểu quỷ tinh ranh tìm thi thể Độc Cô Bại Thiên tại trung tâm Đông thổ đại lục nhưng dù họ đã xuống sâu ngàn trượng, dùng đại thần thông tìm từng ngóc ngách vẫn không phát hiện được gì.
Lúc ở gần Thái cổ, chiến trường giữa bọn hắn và Quảng Nguyên ở đây nhưng không thấy bóng dáng thi thể Độc Cô Bại Thiên.
Tuy từ Thái cổ đến giờ trải qua vô vàn năm tháng nhưng Thần Nam biết thi thể Độc Cô Bại Thiên không thể bị hủy diệt, đó là vĩnh hằng bất diệt thể.
Hắn cũng nghĩ đến người ngủ trong tổ mạch nhưng hắn thoáng thấy đó là nửa thi thể mà của Độc Cô Bại Thiên vẫn hoàn hảo, hơn nữa chìm xuống trung tâm đại lục.
Sau cùng hắn quay về Nguyệt lượng.
Tấ cả lại yên bình, hắn định vào Thần ma đồ xem tình hình khôi phục của Vũ Hinh nhưng lúc đó lại thấy Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi, còn cả Long Vũ cùng xuất hiện tại Thần gia tiên viên.
Hắn sửng sốt, gần đây đã cố tình không nghĩ đến tình cảm nữa nhưng biết rằng cuối cùng vẫn phải đi đến kết quả, quan hệ với mấy nữ tử đều vô cùng phức tạp, nhất thời hắn khó lòng yên tĩnh được.
Cùng lúc, Ngũ tổ phải người đến tìm, nói có đại sự cần thương lượng.
Hắn vội đến chỗ hai vị lão tổ tu luyện, hỏi: "Hai vị lão tổ, thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
"Bọn Ma Chủ đến đệ tam giới đã có tin tức."