Thần Mộ 2
Chương 29: Xông qua trùng vây
Bây giờ một đại quân khô lâu đông nghịt đã bao vây chặt La Mạn Đức Lạp, ba bộ thiên sứ khô lâu trở thành ba chiếc kìm sắt tấn công khiến lão hoàn toàn rơi vào sinh tử hiểm cảnh.
"Ầm, ầm, ầm."
La Mạn Đức Lạp và ba bộ thiên sứ khô lâu không ngừng giao thủ, cương phong cuồn cuộn, kình khí tuôn trào, từng lớp khô lâu ở xung quanh đều bị đánh tan tành, tuy nhiên ba bộ khô lâu vàng rực cao lớn không hề hấn gì, động tác vẫn nhanh như chớp, không ngừng xuyên qua cương phong kình khí, thi thố sát thủ với La Mạn Đức Lạp.
Lúc này Thần Nam đang đánh nhau với một bộ thiên sứ khô lâu và mười hai bộ bạch ngọc khô lâu. Hắn cảm nhận được bộ thiên sứ khô lâu này và bảy bộ bạch cốt khô lâu trong mắt lục quang lấp lánh, dấu hiệu của những sinh vật trí tuệ.
Trong trận đại chiến với La Mạn Đức Lạp, hắn cũng đã bị thương, bây giờ lại đại chiến với đám sinh vật bất tử này nữa, dần kiệt sức. Nhưng cuối cùng hắn diệt sạch mười hai bộ bạch ngọc khô lâu, chỉ còn lại đám thiên sứ khô lâu kim quang sáng lóa.
Hắn cũng phải trả giá không hề rẻ, bị thiên sứ khô lâu phá được cương khí hộ thể đánh một đòn mạnh vào vai, khiến khí huyết trong người hắn sôi trào kịch liệt, thiếu chút nữa tổn thương tới tạng phủ.
Mắt hắn dần xuất hiện huyết quang, điên cuồng như dã thú bị thương, tiếp đó hắn hóa thành man thú, lao vào ngực thiên sứ khô lâu, đánh xáp lá cà với sinh vật bất tử, thi triển những đòn tấn tấn công dã man nguyên thủy nhất.
Thiên sứ khô lâu với khung xương toàn thân vàng rựcc, cứng hơn kim cương trăm lần, liên tiếp chịu mấy quyền hung hãn của Thần Nam, vẫn không hề hấn gì, ngược lại phản đòn cực mạnh, cốt chưởng cứng đánh vào ngực khiến hắn đau đớn vô cùng, thiếu điều thổ huyết.
"A…" Thần Nam hét lên, nội lực vốn vì bị thương mà yếu đi, đột nhiên điên cuồng dâng lên, cương khí hộ thể gần như hóa hành thực chất phát ra, dày cả thước.
Hắn vặn cổ thiên sứ khô lâu, hàng loạt những tiếng răng rắc vang lên, cần cổ gãy vụn, xương đầu rơi xuống lộp bộp.
Xương đầu vàng chóe, lục quang trong hốc mắt lúc rõ lúc mờ, một luồng ý thức vang lên trong đầu Thần Nam: "Dã man…dã man…."
"Ta khinh, đồ quỷ chết tiệt ngươi lại dám mắng ta!" Thần Nam không nhẫn nhịn được bật lên tiếng chửi, bộ kim khô lâu này đúng là có linh trí, lại biết được chửi hắn. Tuy nhiên thiên sứ khô lâu trí tuệ có hạn, chỉ nói ra được cảm nhận chân thực, ban nãy Thần Nam quả như một hung thú dã man, dám đấu trực tiếp với hài cốt thần linh đao thương bất nhập.
"Chết đi!"
Hắn dùng toàn lực, một cước đạp và bộ xương mất đầu, lại "rắc rắc rắc." cuối cùng đá tan khung xương của thiên sứ khô lâu, xương cột sống để chống đỡ cơ thể đã bị hắn đạp vụn.
Thần Nam có tu vi tuyệt thế nên mới thực hiện nổi, nếu đổi lại là một tu luyện giả bình thường, sớm đã bị thiên sứ khô lâu xé các, suy cho cùng đó cũng là hài cốt thần linh, hơn nữa còn có một chút linh trí, cũng có thể được gọi là sinh vật bất tử. Thực lực của chúng không bằng Dọa lạc thiên sứ của Càn Thi phái, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, đủ chống với những tu luyện giả vừa đạt đến ngũ giai.
Hắn ném tung chiếc đầu lâu màu vàng lên cao, đoạn búng mình theo, xoay người giơ chân, tung ra cú đá xoay vòng hất chiếc đầu vào nơi sâu thẳm của sa mạc
"Grừ…" một tiếng rú lanh lảnh vang lên ở nơi sâu thẳm của sa mạc khiến người nghe dựng tóc gáy, rõ ràng Bất Tử Chi Vương của tử vong lãnh địa này đã động nộ, tuy nhiên không biết vì nguyên nhân gì, nó vẫn không chịu xuất hiện.
Thần Nam không để mất thời gian, quyền kình cuồng bạo liên tiếp vung ra, chớp mắt đã đánh đổ bạch cốt sơn do khô lâu đại quân chất thành, mở ra lối xông ra ngoài sa mạc.
Lúc này La Mạn Đức Lạp cũng đang vô cùng thê thảm, ba bộ thiên sứ khô lâu đều có chút trí tuệ, bọn chúng thấy chưởng lực mạnh mẽ vô dụng, liền bắt đầu không ngừng tập kích, khiến trên mình lão xuất hiện nhiều vết trảo thương, vết máu ròng ròng, toàn thân lão đều là máu.
Ba bộ thiên sứ khô lâu tương đương với ba cao thủ vừa bước vào cảnh giới ngũ giai vây công, nếu là ngày thường đối với lão chẳng thành vấn đề, nhưng lão đang bị trọng thương, phải dốc toàn lực chống trả.
Trong mắt La Mạn Đức Lạp hàn quang lấp lóe, lão quyết định liều mạng, nhìn bộ thiên sứ khô lâu đang lao tới trước mặt, lão há miệng phun ra một ngụm máu tươi ngưng đọng thành một thanh huyết kiếm trên không trung, trong đó chứa đựng bản mệnh nguyên khí của lão, sau đó chém mạnh xuống eo của thiên sứ khô lâu.
"Soạt."
Bộ khung xương cao lớn trong chớp mắt bị chém làm hai đoạn rơi xuống sa mạc, sắc mặt La Mạn Đức Lạp vô cùng nhợt nhạt, lảo đảo chực ngã.
"Phụp."
Quỷ trảo của một bộ thiên sứ khô lâu ở bên cạnh, bất ngờ đâm vào mạng sườn của lão, máu tươi tuôn ra xối xả.
"A…"La Mạn Đức Lạp rống lên giận dữ, thanh huyết kiếm trên không trung vẫn chưa biến mất quay ngược trở lại chém xuống đầu của thiên sứ khô lâu đã đánh lén lão, "rắc, rắc", đầu lâu vàng rực lăn lông lốc dưới đất, bộ xương cao lớn bị La Mạn Đức Lạp tung cước đá bay.
Máu tươi từ mạng sườn tuôn ra xối xả, sắc mặt La Mạn Đức Lạp nhợt nhạt vô cùng, bản mệnh nguyên khí tiêu hao cực độ, lại thêm mất máu quá nhiều, bây giờ đến sức lực để đứng lão cũng không có.
Ánh mắt bộ thiên sứ khô lâu cuối cùng lóe lên lục quang, nhe nanh múa vuốt, hung hãn lao tới.
La Mạn Đức Lạp tung hoành giới tu luyện nửa đời người, được xưng tụng tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, từ trước tới giờ chưa bao giờ thảm hại như ngày hôm nay, tuy nhiên cho dù lão kiệt sức, lại trọng thương, nhưng vẫn tiến lên ôm chặt thiên sứ khô lâu, lăn lộn trên mặt đất.
Cường giả tuyệt thế của loài người và sinh vật bất tử cấp cao cùng lăn vào trong đại quân khô lâu, vô số khô lâu bị đè nát, một vùng xương vụn xuất hiện trên sa mạc, quả là một trận đấu thảm khốc.
Bất Tử Chi Vương trong sa mạc liên tiếp hú lanh lảnh khiến cho những ngọn núi ở phía xa cũng rung chuyển…
Khi La Mạn Đức Lạp từ trong đại quân hàng ngàn bộ bạch cốt thoát ra ngoài, toàn thân lão ướt đẫm máu, bên sườn trái là hốc máu đáng sợ, vai bên phải găm một quỷ trảo vàng rực, vừa lao ra ngoài sa mạc, "bịch", lão liền ngã xuống.
Nói cũng kì lạ, nhìn bạch cốt đại quân sau khi đuổi tới rìa sa mạc, liền dừng lại, dường như đây là giới hạn sinh tử, khô lâu không dám vượt qua nửa bước.
Ở nơi sâu thảm của sa mạc, trong tiếng gầm của Bất Tử Chi Vương, bạch cốt đại quân rút đi như thủy triều. Sau cùng, tất cả khô lâu đều ẩn thân vào cát vàng, sa mạc khủng khiếp trở lại yên tĩnh, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Thần Nam nhìn La Mạn Đức Lạp đang mê man ở rìa sa mạc, hắn bước nhanh về phía trước, bây giờ muốn giết lão dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên hắn không làm vậy, xé mảnh áo rách trên người băng sườn trái cho lão, bó chặt lấy vết thương sâu hoắm song máu vẫn không ngừng chảy ra.
Trải qua trận chiến với sinh vật bất tử, địch ý của Thần Nam với La Mạn Đức Lạp dần biến mất, so với đám tử vật kia thì lão cũng không có gì đáng ghét.
Một lát sau, La Mạn Đức Lạp mở hai mắt ra, thấy Thần Nam ngồi cách đó không xa, bèn đưa tay phải lên che ngực.
"Lão đầu đừng lo, nếu ta muốn, ông đã chết hàng trăm lần rồi!"
La Mạn Đức Lạp không nói gì hạ tay xuống, nhanh chóng dùng tay điểm vài huyệt đạo, bế trụ huyết mạch ở sườn cầm máu lại, tuy nhiên cuối cùng lão cũng lắc đầu thở dài: "Không ngờ La Mạn Đức Lạp ta lại phải chết ở nơi này…"
Lão biết mình đã không sống bao lâu nữa, trận đại chiến với Thần Nam khiến lão nội thương nghiêm trọng, trong phút giây ngắn ngủi Thần Nam bước vào cảnh giới Chân võ, đi bảy bước đã làm phủ tạng của lão chấn động kịch liệt.
Mặc dù không chết ngay lập tức như thánh long, nhưng lúc đó lão cũng kiệt sức, nếu lập tức điều trị vết thương, may ra có thể phục nguyên, song lão sa vào tử vong sa mạc, bị ba thiên sứ khô lâu mới bước vào ngũ giai cảnh giới cùng đối phó.
Trong trận đại chiến với những sinh vật bất tử, vết thương của lão nặng thêm, cộng với việc bị buộc phải sử dụng bản mệnh nguyên khí để phát huyết kiếm, phủ tạng hoàn toàn vỡ nát, giờ lão đã hết cách cứu được.
Tuy nhiên lão cũng có thể kiêu ngạo, không hổ danh tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, sống sót khỏi "tiểu thế giới" của Chân võ cảnh giới cũng đã là một kì tích. Sau cùng lại có thể đánh chết ba bộ thiên sứ khô lâu ở ngũ giai cảnh giới, tương đương với tình huống trọng thương nguy hiểm tới tính mạng vẫn có thể giết chết ba tuyệt thế cao thủ.
Huyền công trong người Thần Nam sinh sinh bất tức, không ngừng vận chuyển, trải qua một thời gian ngắn nghỉ ngơi, nguyên khí của hắn đã phục hồi được quá nửa
La Mạn Đức Lạp nhìn Thần Nam, thần sắc có vẻ phức tạp: "Ta đường đường là đệ nhất thánh long kị sĩ, lại bại trong tay của một thanh niên hai mươi tuổi nhà ngươi, khiến người ta không còn gì để nói… trước lúc sắp chết, ta muốn nói với ngươi mấy câu, tu vi của ngươi tiến triển quá nhanh, đối với một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà nói, điều này thật khó mà tin được, trừ phi ngươi là thần tiên chuyển thế, có thần cách bảo vệ, nếu không thật quá tà dị, sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma mà chết!"
"Ầm, ầm, ầm."
La Mạn Đức Lạp và ba bộ thiên sứ khô lâu không ngừng giao thủ, cương phong cuồn cuộn, kình khí tuôn trào, từng lớp khô lâu ở xung quanh đều bị đánh tan tành, tuy nhiên ba bộ khô lâu vàng rực cao lớn không hề hấn gì, động tác vẫn nhanh như chớp, không ngừng xuyên qua cương phong kình khí, thi thố sát thủ với La Mạn Đức Lạp.
Lúc này Thần Nam đang đánh nhau với một bộ thiên sứ khô lâu và mười hai bộ bạch ngọc khô lâu. Hắn cảm nhận được bộ thiên sứ khô lâu này và bảy bộ bạch cốt khô lâu trong mắt lục quang lấp lánh, dấu hiệu của những sinh vật trí tuệ.
Trong trận đại chiến với La Mạn Đức Lạp, hắn cũng đã bị thương, bây giờ lại đại chiến với đám sinh vật bất tử này nữa, dần kiệt sức. Nhưng cuối cùng hắn diệt sạch mười hai bộ bạch ngọc khô lâu, chỉ còn lại đám thiên sứ khô lâu kim quang sáng lóa.
Hắn cũng phải trả giá không hề rẻ, bị thiên sứ khô lâu phá được cương khí hộ thể đánh một đòn mạnh vào vai, khiến khí huyết trong người hắn sôi trào kịch liệt, thiếu chút nữa tổn thương tới tạng phủ.
Mắt hắn dần xuất hiện huyết quang, điên cuồng như dã thú bị thương, tiếp đó hắn hóa thành man thú, lao vào ngực thiên sứ khô lâu, đánh xáp lá cà với sinh vật bất tử, thi triển những đòn tấn tấn công dã man nguyên thủy nhất.
Thiên sứ khô lâu với khung xương toàn thân vàng rựcc, cứng hơn kim cương trăm lần, liên tiếp chịu mấy quyền hung hãn của Thần Nam, vẫn không hề hấn gì, ngược lại phản đòn cực mạnh, cốt chưởng cứng đánh vào ngực khiến hắn đau đớn vô cùng, thiếu điều thổ huyết.
"A…" Thần Nam hét lên, nội lực vốn vì bị thương mà yếu đi, đột nhiên điên cuồng dâng lên, cương khí hộ thể gần như hóa hành thực chất phát ra, dày cả thước.
Hắn vặn cổ thiên sứ khô lâu, hàng loạt những tiếng răng rắc vang lên, cần cổ gãy vụn, xương đầu rơi xuống lộp bộp.
Xương đầu vàng chóe, lục quang trong hốc mắt lúc rõ lúc mờ, một luồng ý thức vang lên trong đầu Thần Nam: "Dã man…dã man…."
"Ta khinh, đồ quỷ chết tiệt ngươi lại dám mắng ta!" Thần Nam không nhẫn nhịn được bật lên tiếng chửi, bộ kim khô lâu này đúng là có linh trí, lại biết được chửi hắn. Tuy nhiên thiên sứ khô lâu trí tuệ có hạn, chỉ nói ra được cảm nhận chân thực, ban nãy Thần Nam quả như một hung thú dã man, dám đấu trực tiếp với hài cốt thần linh đao thương bất nhập.
"Chết đi!"
Hắn dùng toàn lực, một cước đạp và bộ xương mất đầu, lại "rắc rắc rắc." cuối cùng đá tan khung xương của thiên sứ khô lâu, xương cột sống để chống đỡ cơ thể đã bị hắn đạp vụn.
Thần Nam có tu vi tuyệt thế nên mới thực hiện nổi, nếu đổi lại là một tu luyện giả bình thường, sớm đã bị thiên sứ khô lâu xé các, suy cho cùng đó cũng là hài cốt thần linh, hơn nữa còn có một chút linh trí, cũng có thể được gọi là sinh vật bất tử. Thực lực của chúng không bằng Dọa lạc thiên sứ của Càn Thi phái, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, đủ chống với những tu luyện giả vừa đạt đến ngũ giai.
Hắn ném tung chiếc đầu lâu màu vàng lên cao, đoạn búng mình theo, xoay người giơ chân, tung ra cú đá xoay vòng hất chiếc đầu vào nơi sâu thẳm của sa mạc
"Grừ…" một tiếng rú lanh lảnh vang lên ở nơi sâu thẳm của sa mạc khiến người nghe dựng tóc gáy, rõ ràng Bất Tử Chi Vương của tử vong lãnh địa này đã động nộ, tuy nhiên không biết vì nguyên nhân gì, nó vẫn không chịu xuất hiện.
Thần Nam không để mất thời gian, quyền kình cuồng bạo liên tiếp vung ra, chớp mắt đã đánh đổ bạch cốt sơn do khô lâu đại quân chất thành, mở ra lối xông ra ngoài sa mạc.
Lúc này La Mạn Đức Lạp cũng đang vô cùng thê thảm, ba bộ thiên sứ khô lâu đều có chút trí tuệ, bọn chúng thấy chưởng lực mạnh mẽ vô dụng, liền bắt đầu không ngừng tập kích, khiến trên mình lão xuất hiện nhiều vết trảo thương, vết máu ròng ròng, toàn thân lão đều là máu.
Ba bộ thiên sứ khô lâu tương đương với ba cao thủ vừa bước vào cảnh giới ngũ giai vây công, nếu là ngày thường đối với lão chẳng thành vấn đề, nhưng lão đang bị trọng thương, phải dốc toàn lực chống trả.
Trong mắt La Mạn Đức Lạp hàn quang lấp lóe, lão quyết định liều mạng, nhìn bộ thiên sứ khô lâu đang lao tới trước mặt, lão há miệng phun ra một ngụm máu tươi ngưng đọng thành một thanh huyết kiếm trên không trung, trong đó chứa đựng bản mệnh nguyên khí của lão, sau đó chém mạnh xuống eo của thiên sứ khô lâu.
"Soạt."
Bộ khung xương cao lớn trong chớp mắt bị chém làm hai đoạn rơi xuống sa mạc, sắc mặt La Mạn Đức Lạp vô cùng nhợt nhạt, lảo đảo chực ngã.
"Phụp."
Quỷ trảo của một bộ thiên sứ khô lâu ở bên cạnh, bất ngờ đâm vào mạng sườn của lão, máu tươi tuôn ra xối xả.
"A…"La Mạn Đức Lạp rống lên giận dữ, thanh huyết kiếm trên không trung vẫn chưa biến mất quay ngược trở lại chém xuống đầu của thiên sứ khô lâu đã đánh lén lão, "rắc, rắc", đầu lâu vàng rực lăn lông lốc dưới đất, bộ xương cao lớn bị La Mạn Đức Lạp tung cước đá bay.
Máu tươi từ mạng sườn tuôn ra xối xả, sắc mặt La Mạn Đức Lạp nhợt nhạt vô cùng, bản mệnh nguyên khí tiêu hao cực độ, lại thêm mất máu quá nhiều, bây giờ đến sức lực để đứng lão cũng không có.
Ánh mắt bộ thiên sứ khô lâu cuối cùng lóe lên lục quang, nhe nanh múa vuốt, hung hãn lao tới.
La Mạn Đức Lạp tung hoành giới tu luyện nửa đời người, được xưng tụng tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, từ trước tới giờ chưa bao giờ thảm hại như ngày hôm nay, tuy nhiên cho dù lão kiệt sức, lại trọng thương, nhưng vẫn tiến lên ôm chặt thiên sứ khô lâu, lăn lộn trên mặt đất.
Cường giả tuyệt thế của loài người và sinh vật bất tử cấp cao cùng lăn vào trong đại quân khô lâu, vô số khô lâu bị đè nát, một vùng xương vụn xuất hiện trên sa mạc, quả là một trận đấu thảm khốc.
Bất Tử Chi Vương trong sa mạc liên tiếp hú lanh lảnh khiến cho những ngọn núi ở phía xa cũng rung chuyển…
Khi La Mạn Đức Lạp từ trong đại quân hàng ngàn bộ bạch cốt thoát ra ngoài, toàn thân lão ướt đẫm máu, bên sườn trái là hốc máu đáng sợ, vai bên phải găm một quỷ trảo vàng rực, vừa lao ra ngoài sa mạc, "bịch", lão liền ngã xuống.
Nói cũng kì lạ, nhìn bạch cốt đại quân sau khi đuổi tới rìa sa mạc, liền dừng lại, dường như đây là giới hạn sinh tử, khô lâu không dám vượt qua nửa bước.
Ở nơi sâu thảm của sa mạc, trong tiếng gầm của Bất Tử Chi Vương, bạch cốt đại quân rút đi như thủy triều. Sau cùng, tất cả khô lâu đều ẩn thân vào cát vàng, sa mạc khủng khiếp trở lại yên tĩnh, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Thần Nam nhìn La Mạn Đức Lạp đang mê man ở rìa sa mạc, hắn bước nhanh về phía trước, bây giờ muốn giết lão dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên hắn không làm vậy, xé mảnh áo rách trên người băng sườn trái cho lão, bó chặt lấy vết thương sâu hoắm song máu vẫn không ngừng chảy ra.
Trải qua trận chiến với sinh vật bất tử, địch ý của Thần Nam với La Mạn Đức Lạp dần biến mất, so với đám tử vật kia thì lão cũng không có gì đáng ghét.
Một lát sau, La Mạn Đức Lạp mở hai mắt ra, thấy Thần Nam ngồi cách đó không xa, bèn đưa tay phải lên che ngực.
"Lão đầu đừng lo, nếu ta muốn, ông đã chết hàng trăm lần rồi!"
La Mạn Đức Lạp không nói gì hạ tay xuống, nhanh chóng dùng tay điểm vài huyệt đạo, bế trụ huyết mạch ở sườn cầm máu lại, tuy nhiên cuối cùng lão cũng lắc đầu thở dài: "Không ngờ La Mạn Đức Lạp ta lại phải chết ở nơi này…"
Lão biết mình đã không sống bao lâu nữa, trận đại chiến với Thần Nam khiến lão nội thương nghiêm trọng, trong phút giây ngắn ngủi Thần Nam bước vào cảnh giới Chân võ, đi bảy bước đã làm phủ tạng của lão chấn động kịch liệt.
Mặc dù không chết ngay lập tức như thánh long, nhưng lúc đó lão cũng kiệt sức, nếu lập tức điều trị vết thương, may ra có thể phục nguyên, song lão sa vào tử vong sa mạc, bị ba thiên sứ khô lâu mới bước vào ngũ giai cảnh giới cùng đối phó.
Trong trận đại chiến với những sinh vật bất tử, vết thương của lão nặng thêm, cộng với việc bị buộc phải sử dụng bản mệnh nguyên khí để phát huyết kiếm, phủ tạng hoàn toàn vỡ nát, giờ lão đã hết cách cứu được.
Tuy nhiên lão cũng có thể kiêu ngạo, không hổ danh tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, sống sót khỏi "tiểu thế giới" của Chân võ cảnh giới cũng đã là một kì tích. Sau cùng lại có thể đánh chết ba bộ thiên sứ khô lâu ở ngũ giai cảnh giới, tương đương với tình huống trọng thương nguy hiểm tới tính mạng vẫn có thể giết chết ba tuyệt thế cao thủ.
Huyền công trong người Thần Nam sinh sinh bất tức, không ngừng vận chuyển, trải qua một thời gian ngắn nghỉ ngơi, nguyên khí của hắn đã phục hồi được quá nửa
La Mạn Đức Lạp nhìn Thần Nam, thần sắc có vẻ phức tạp: "Ta đường đường là đệ nhất thánh long kị sĩ, lại bại trong tay của một thanh niên hai mươi tuổi nhà ngươi, khiến người ta không còn gì để nói… trước lúc sắp chết, ta muốn nói với ngươi mấy câu, tu vi của ngươi tiến triển quá nhanh, đối với một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà nói, điều này thật khó mà tin được, trừ phi ngươi là thần tiên chuyển thế, có thần cách bảo vệ, nếu không thật quá tà dị, sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma mà chết!"