Thần Mộ 2
Chương 27: Sa mạc tà dị
Tư Mã Lăng Không kinh hãi thất sắc, trường thương được y truyền vào toàn bộ công lực, tuy nhiên Thần Nam căn bản không cần hành động gì, cương khí hộ thể đã dễ dàng chặn đứng đòn tấn công lăng lệ. Như vậy…đối phương chỉ đứng bất động, mặc cho y tùy ý tấn công, cũng không thể nào làm đối phương mảy may thương tổn, quả là đả kích quá lớn với y.
Thực lực hai người bây giờ cách nhau một trời một vực, cảm giác thất bại thảm hại khiến cho y đau đớn muốn lập tức tự tuyệt.
Y lại gầm lên, đâm thêm một thương lăng lệ, quả thật khiến Thần Nam không duy trì được võ cảnh kì diệu đó. La Mạn Đức Lạp cuối cùng được giải thoát nhưng thấy Thánh long đã theo mình suốt mười mấy năm chết thảm trước mắt, lão bi thương đến độ muốn tự sát, nét mặt đau đớn cực độ.
La Mạn Đức Lạp hiệu xưng tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, ngũ giai ngân long là chiến hữu nên lúc này, hai mắt lão lóe lên ánh sáng thù hận, lửa giận bùng lên trong lồng ngực, chỉ muốn ngửa cổ lên trời gầm vang.
Chỉ là, lão đang vừa mở miệng lập tức một ngụm máu lớn phun ra, toàn thân run rẩy, nội thương nghiêm trọng khiến lão lảo đảo.
Không ai hiểu được hơn lão những gì Thần Nam thể hiện ban nãy đáng sợ thế nào, hắn khống chế tiểu thiên địa ở xung quanh, ở đó, hắn chính là trời, là chúa tể. Đó cũng là dấu hiệu tăng tiến lên Chân võ cảnh giới
Lục giai cảnh giới của đông phương võ giả chính là Chân võ, đạt tới lĩnh vực đó đủ khả năng trong một khoảng không gian hữu hạn hòa mình vào tiểu thiên địa, khống chế một "tiểu thế giới" ở xung quanh.
Một thanh niên cao thủ lại tiến đến lục giai cảnh giới gần hơn lão khiến La Mạn Đức Lạp vô cùng đau khổ. Phẫn hận, ngượng ngùng, thịnh nộ… đan xen nhau, lão biết rằng mười năm nữa là cùng, Thần Nam nhất định đạt tới lục giai Chân võ cảnh giới, hơn ba mươi tuổi có thể có được thành tích như vậy, đúng là có thể ngạo thị đương đại.
Thần Nam cũng tự cảm thấy giây phút vừa rồi thật huyền diệu, hắn phảng phất có thể tùy ý huy động sức mạnh thiên địa, cảm giác thiên hạ thương sinh đều đang nằm trong lòng tay.
Chỉ là, trạng thái kì diệu đó như sao băng vụt qua, chớp mắt đã … biến mất. Hắn cảm thấy mất mát, không biết lúc nào mới nắm bắt được tia linh quang để một lần nữa tiến sang lĩnh vực mới.
Hắn quên đi quá khứ, không biết cơ hội vừa nãy đối với võ nhân có ý nghĩa gì, bằng không át sẽ nổi giân, lập tức giết chết Tư Mã Lăng Không. Nếu không bị họ Tư Mã quấy nhiễu, biết đâu chừng hắn có thể đắm mình trong cảnh giới lâu hơn một chút, hiểu được nhiều điều hơn.
Con đường tu luyện gian nan vô cùng, có người khổ luyện nửa đời cũng công cốc, bỏ phí cả tuổi thanh xuân, tuy nhiên trong lúc đi trên con đường đó, những người vất vả theo đuổi, đôi lúc vì cơ duyên, đột nhiên nắm bắt được một sợi linh quang, từ đó đốn ngộ, khiến chỉ trong một đêm đã đột phá tu luyện sang cảnh giới mới.
Thần Nam quên mất quá khứ, nhưng võ ý thủy chung vẫn lưu trong lòng, khoảnh khắc huyền diệu lúc nãy khiến cho hắn thiếu chút nữa ngộ ra đôi điều, chỉ tiếc là…
Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, hắn lờ mờ hiểu được những đạo lí tu võ mà cha hắn từng nói qua.
"Khi con luyện huyền công gia truyền tới cảnh giới cao nhất, hãy thử quên đi tất cả tuyệt học"
"Để "ngộ" thêm một bước nữa"
"Nếu như muốn siêu thoát thiên chi cực cảnh, trước tiên phải "tôn pháp", sau đó mới là "phá pháp"
…
"Siêu thoát mọi "pháp" trên thế gian."
"Mở ra thiên địa, sáng tạo thế giới khác."
La Mạn Đức Lạp từ từ bình tĩnh lại, nhắm mắt suy nghĩ một lát, lạnh lùng nhìn Thần Nam, nói: "Ngươi quả thật rất lợi hại, trẻ tuổi như vậy mà tu vi đã ngạo thị lớp trẻ, tuy nhiên suy đi nghĩ lại, đây có thể là giây phút huy hoàng sau cùng của một đốm lửa rực rỡ, cực thịnh chính là bại vọng! Tu vi của ngươi tiến triển quá nhanh, sớm muộn gì cũng có ngày đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, nổ tung xác mà chết."
"Bớt lên mặt đi, đừng có vọng tưởng kéo dài thời gian, trước tiên hãy lo cho bản thân ngươi đi, ngươi từng nói, những người động thủ với ngươi nếu không chết cũng bị trọng thương. Còn ta cũng nói rồi, dã thú chạm vào ta không con nào đào tẩu, đương nhiên ngươi cũng không ngoại lệ." Thần Nam từng bước tiến lại gần La Mạn Đức Lạp.
Tư Mã Lăng Kkông ở phía xa vô cùng sợ hãi, y biết rằng sư phụ mình không đấu nổi Thần Nam, y vốn bản tính bạc bẽo, vừa nãy phóng ra một thương đã là "báo đáp" lớn nhất dành cho La Mạn Đức Lạp, tình hình bây giờ đã rõ, y lẳng lặng chạy ra phía ngoài khu rừng…
La Mạn Đức Lạp muốn giết chết Thần Nam nhưng bây giờ lão không có năng lực đó, thân là đệ nhất thánh long kị sĩ của Tây thổ, trong lòng lão vô cùng cao ngạo, muốn được chết trong chiến đấu.
Nhưng khi lão nghĩ tới việc trạng thái huyền diệu ban nãy của Thần Nam, người tu luyện nào chả muốn hướng về cảnh giới cao thâm, thế giới nội tâm cao ngạo của lão thay đổi: muốn sống để rời đi, sau đó lập tức bế quan nghiền ngẫm cảnh giới Chân võ.
Lão sớm luyện tới ngũ giai đại thành, từ nhiều năm trước không tiến bộ thêm được nữa, trận chiến ngày hôm nay với Thần Nam, lão may mắn đích thân cảm nhận được huyền cảnh tiến bộ, ánh sáng đột phá lại lóe lên.
Lão không chần chừ gì, tung mình lên không trung, một bước nhảy mười mấy trượng, nhanh chóng lao về phía xa, lão không muốn chết ở nơi đây mà muốn đạt được đột phá.
"Muốn đi ư? Không dễ đâu!" Thần Nam nhanh chóng đuổi theo, mặc dù hắn đã quên Thiên Ma bát bộ, nhưng sức mạnh và tốc độ tuyệt đối vẫn còn khiến hắn lao đi như chớp.
La Mạn Đức Lạp là thánh long kị sĩ, sở trường đấu chiến trên không trung, luận về tốc độ chạy trên mặt đất, nhất định không bằng những cao thủ võ học đông phương cùng cấp, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị Thần Nam đuổi tới nơi
Trong lúc cấp bách, lão đã cắn lưỡi phun máu ra, dùng đau đớn để kích thích tiềm năng thân thể, gia tăng tốc độ chạy. Long kị sĩ cao ngạo nhìn thấy hi vọng tăng tiến cấp bậc, nên hoàn toàn bỏ đi sĩ diện, chỉ cần sống sót, thoát khỏi quái vật đuổi sau lưng.
Tu vi của cả hai người đều kinh thế hãi tục, chạy trên những ngọn cây mà nhìn từ phía xa, giống như hai con chim lớn đang bay trên đỉnh núi rừng. Khoảng cách song phương lúc gần lúc xa, cuối cùng giữ vững cự ly trên dưới ba mươi trượng, một trước một sau lướt trên ngọn cây lao đi.
Tư Mã lăng Không vốn cho rằng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đột nhiên phát hiện ra hai bóng người ở phía xa, đạp trên lá cây, một bước mười mấy trượng lao tới gần khiến y hồn bay phách lạc.
La Mạn Đức Lạp còn lòng dạ nào lo lắng được cho đồ đệ, không thèm nhìn tới y mà tiếp tục lướt đi.
Thần Nam như dã thú thấy mồi, từ trên ngọn cây nhảy bổ xuống, hung hãn lao về phía Tư Mã Lăng Không, chân khí cuồng bạo tuôn ra, vô số thân cây cao lớn gãy nát.
Tư Mã Lăng Không giống như một con thuyền nhỏ bị những cơn sóng biển thịnh nộ quăng quật, liền đó bị Thần Nam nhanh chóng lao tới tung một quyền xuyên ngực, thi thể nổ tung.
Thần Nam dường như không buồn bận tâm, không hề liếc nhìn, tiếp tục đuổi theo La Mạn Đức Lạp. Ở trong núi vượn hót hổ gầm, hai đại cao thủ giống như bay trên ngọn cây.
Đường đường là tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, tung hoành khắp giới tu luyện suốt mấy chục năm, có bao giờ La Mạn Đức Lạp thảm hại thế này? Sỉ nhục cỡ này còn khiến lão đau đớn hơn bị giết chết, chỉ là lão đã hạ quyết tâm, nhất định phải sống sót, phải mượn cơ hội hiếm có này để đột phá.
Nhắm mắt nhắm mũi liều chết chạy suốt hai canh giờ, lão dần không cầm cự được nữa, vốn đã trọng thương, lại không ngừng thôi động nguyên khí bản mệnh để tăng tốc độ, khiến thương thế nặng thê.
Hai đại cao thủ truy đuổi nhau, lao lên một đỉnh núi cao, cảnh tượng kì dị đột nhiên xuất hiện trước mắt: bên dưới là một sa mạc rộng chừng một trăm dặm, thình lình mọc lên giữa chốn núi rừng, những hạt cát vàng đặc biệt bắt mắt.
Núi non xanh biếc như ngọc, đâu đâu cũng là cây cối, cỏ non, trong dãy núi liên miên đột nhiên xuất hiện một sa mạc khá lớn, quả là kì quái.
Dãy núi nhấp nhô, cây cối xanh rì, sa mạc vàng chóe được vây vào giữa, đương nhiên vô cùng tà dị! Rõ ràng là một vùng xanh mướt tràn đầy sức sống, sao lại xuất hiện một sa mạc rộng hàng trăm dặm được?
La Mạn Đức Lạp mặc dù cảm thấy sa mạc thần bí này hơi cổ quái, nhưng vẫn không do dự lao vào, lão không được lựa chọn, nếu như tiếp tục chạy trốn như trong núi, không bị Thần Nam giết thì cũng đứt hơi mà chết, chạy vào trong sa mạc thần bí này, may ra có cơ hội sống sót.
Mặt trời chói lọi trên đầu, cát vàng trải dài, hơi nóng liên tiếp thổi tới.
La Mạn Đức Lạp và Thần Nam lao vào trong chừng năm trăm thước, sa mạc cát vàng đột nhiên rung chuyển, mặt cát nóng hừng hực đột nhiên cuộn lên như sóng biển, sóng cát vàng tươi từ từ dao động.
Hai đại cao thủ đồng thời dừng bước, dựa vào trực giác nhạy bén, họ đều thấy được nguy hiểm đang tới gần.
Sa mạc tà dị, bất luận là nhìn nhận như thế nào đều không hề phù hợp với khu thanh sơn bích cốc ở phía xa, cho dù phát sinh nhữn chuyện dị thường cũng không khiến có gì ngạc nhiên.
"Phụt."
"Ầm."
Đột nhiên, vùng sa mạc vàng nhô lên một cốt trảo trắng nhởn, hung hãn túm lấy chân Thần Nam, tuy nhiên trong tích tắc tới gần liền bị cương khí hộ thể của hắn hất văng.
Sa mạc cuộn lên, một bộ khô lâu từ trong lớp cát vàng giẫy giụa đứng lên, khung xương trắng toát tương đối hoàn chỉnh, chỉ không thể ngờ là nó đang cử động, giống như có sinh mệnh, giương bạch cốt trảo ra túm lấy Thần Nam.