Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng - Trang 3
Chương 71
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối, Thời Độ tắm rửa xong ra ngoài thì nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn ngồi trước bàn, cúi đầu viết cái gì đó trên ipad, miệng thì lẩm bẩm, giống như đang làm bài tập về nhà, gặp chỗ không hiểu còn muốn cắn cắn đầu bút.
Đầu bút chuẩn bị đưa đến bên miệng thì Ngu Chiếu Hàn chợt nhớ ra mẹ từng nói không thể cắn đầu bút, vì vậy anh nhanh chóng nhấp môi, đổi thành dùng đầu bút gõ gõ đầu mình: “Không thể cắn bút, bảo bối.”
Sở thích của Thời Độ bị mạnh mẽ chọc một cái, ngoài miệng lại nói, “Làm gì có người nào tự kêu mình là bảo bối hả, cười chết.”
Ngu Chiếu Hàn giải thích nói: “Anh đang học mẹ anh.”
Thời Độ bắt lấy trọng điểm: “Cho nên mẹ anh gọi anh là bảo bối sao? Em cũng muốn.”
“Em thật kỳ quái.” Ngu Chiếu Hàn ngẩng đầu khỏi iPad, “Em bảo anh không cần nhắc đến mẹ, nhưng chính lại lại muốn so bì với bà.”
Thời Độ hơi giật mình, sau khi ý thức được chính mình vừa mới nói lời ngu ngốc nào liền cười nói, “Em biến thành như vậy còn không phải là do bị anh chơi ra sao.”
“Anh không có chơi em,” Ngu Chiếu Hàn nghiêm túc mà nói, “Anh đối với em là nghiêm túc.”
Thời Độ vô cùng hưởng thụ. Cậu đi đến phía sau Ngu Chiếu Hàn, nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn đang viết mấy câu nói của danh nhân cùng câu nói vàng trên mạng vào iPad. Lời của danh nhân thì còn ổn, mấy câu trên mạng có không ít câu ngu ngốc trẻ trâu, nhìn thôi cũng cảm thấy xấu hổ rồi.
Thời Độ hỏi: “Bảo bối đang làm gì?”
Ngu Chiếu Hàn dùng ánh mắt “Em thật ấu trĩ” nhìn Thời Độ, mặt không biểu tình mà nói: “Bảo bối đang chuẩn bị cho cuộc nói chuyện với Tiểu Giang.”
Thái độ của Thời Độ nghiêm túc hơn không ít: “Tiểu Giang làm sao vậy?”
Ngu Chiếu Hàn kể lại phát hiện mình vừa mới tìm ra cho Thời Độ nghe. Thời Độ có chút ngoài ý muốn: “Huấn luyện viên nói như thế nào?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Huấn luyện viên cái gì cũng chưa nói.”
Trong lúc huấn luyện, Thời Độ sẽ không quá chú ý đến mọi người như đội trưởng cùng huấn luyện viên. Trên phương diện tâm lý của tuyển thủ thì Lục Hữu Sơn chính là một tên ngốc, không kéo chân sau của Ngu Chiếu Hàn đã tốt lắm rồi.
Thời Độ nhớ lại biểu hiện mấy ngày nay của Tiểu Giang trong lúc huấn luyện, “Số liệu của cậu ta cũng không giảm xuống.”
“Em nhìn không ra đâu.” Trong giọng nói của Ngu Chiếu Hàn mang theo chút tự hào, “Đây là trực giác của đội trưởng đó.”
Thời Độ cười nói: “Em tin tưởng đội trưởng. Anh định làm sao bây giờ?”
Ngu Chiếu Hàn tự tin tràn đầy: “Đầu tiên, hiểu rõ nguyên nhân tại sao Tiểu Giang lại biến thành như vậy, sau đó hốt thuốc đúng bệnh —— đọc thật nhiều câu nói ngầu lòi cho cậu ta nghe.”
Đây là kịch bản Ngu Chiếu Hàn quen dùng để giải quyết vấn đề tâm lý của tuyển thủ, lần nào cũng có tác dụng, chưa từng bị lật xe bao giờ.
Ví dụ như, Phô Mai thường bị bình xịt mắng mẹ đến đầu rơi máu chảy, cảm thấy vô cùng có lỗi với mẹ mình. Ngu Chiếu Hàn nói cho cậu ta: “Mẹ trên mạng là mẹ giả, mộ tổ tiên trên mạng không sợ đào”. Bây giờ, đừng nói là mắng mẹ, mặc dù bị mắng cả nhà, Phô Mai cũng có thể nhẹ nhàng thoải mái, cười cho qua chuyện.
Lại ví dụ như, lúc anh mới trở thành đội trưởng, Tề Hiến vì thất tình nên tự mình sa ngã, đến quán bar mua say, anh lấy một câu trên mạng “Vì tôm nhừ cá thúi rơi lệ, có tiện hay không hả” thành công khiến cho Tề Hiến hoàn toàn hiểu ra, thoát khỏi bóng ma.
Thời Độ không cho là đúng: “Mấy câu nói vàng kia của anh cũng chỉ có tác dụng với ngốc bạch ngọt như Phô Mai thôi.”
Ngu Chiếu Hàn không vui: “Đối với Tề Hiến cũng có tác dụng.”
Thời Độ vô cùng nghi ngờ tác dụng với Tề Hiến không phải là mấy câu nói vàng này, mà là chuyện đội trưởng nhỏ vừa đủ 18 tuổi cõng anh ấy về căn cứ. Thời Độ không nói nghi ngờ của bản thân ra, cậu đồng ý với bước đầu tiên của Ngu Chiếu Hàn, trước tiên phải tìm nguyên nhân của vấn đề đã.
Thời Độ hỏi: “Anh muốn đi hỏi Tiểu Giang sao?”
Ngu Chiếu Hàn lắc đầu: “Dựa vào tính cách của Tiểu Giang, trực tiếp hỏi cậu ta thì cũng chỉ biết im lặng mà đáp lại. Nếu như anh đuổi theo hỏi không ngừng lại không phù hợp với thiết lập tính cách của Shine.”
Trước đó Ngu Chiếu Hàn đã từng ở riêng với Giang Địch. Dù cho Giang Địch là fan của anh nhưng có một số việc cũng sẽ không nói cho anh nghe, anh chỉ có thể dựa vào đầu óc để phán đoán, “Anh phân tích thật lâu, đã có chút kết luận.”
Loại bệnh trạng này của Giang Địch chỉ mới có sau trận đấu của ZC cùng Cobra, nếu không phải là lý do cá nhân thì vấn đề chính là do trận đấu này.
Hành động của Cobra quá buồn nôn, người nào cũng muốn mắng. Tuy rằng Shine không mắng nhưng mà Cá Cá đã sớm mắng bọn họ máu chó đầy mặt. Ngu Chiếu Hàn nhớ rõ lúc đấy Giang Địch có hỏi không ít về chuyện này. Lúc đó anh không cảm thấy gì, nhưng giờ nhớ lại, Giang Địch chính là một tên lạnh lùng hàng thật giá thật, chỉ cần nhiều lời một chút là sẽ chết, có thể nói mấy câu về chuyện đó cũng đủ để chứng minh rằng cậu vô cùng để ý đến chuyện này.
Chuyện Giang Địch luôn theo đuổi công bằng đã rõ như ban ngày, cậu lựa chọn con đường thi đấu thể thao điện tử cũng chính là vì thể thao điện tử chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện, có thể cho cậu cái công bằng mà cậu muốn.
Nhưng nếu như không phải thì sao? Nếu như trong thi đấu thể thao điện tử cũng có thể giở trò bịp bợm, hơn nữa người giở trò lại còn được trọng tài bao che, tránh thoát khoải trừng phạt, liệu Giang Địch có nghi ngờ ý nghĩa đánh chuyên nghiệp của cậu ta không?
Vì cái gì mà chơi chuyên nghiệp, đây chính là gốc rễ niềm tin của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Một khi có nghi ngờ, cái gì cũng sẽ thay đổi.
Ngu Chiếu Hàn một hơi nói xong phân tích của mình, mặt đầy vẻ mong chờ mà nhìn về phái Thời Độ, trong mắt viết hai chữ to: Khen anh.
Thời Độ yên lặng mà nghe xong, có chút hâm mộ bản thân mình —— cậu thwujc sự đã nhặt được đại bảo bối, tại sao Ngu Chiếu Hàn có thể thu phóng thông minh cùng ngu ngốc một cách tự nhiên như vậy chứ.
Thời Độ không làm Ngu Chiếu Hàn thất vọng, cười khen anh: “Đội trưởng thật thông minh, nào hôn một cái.”
Nói đến hôn môi, Ngu Chiếu Hàn nghĩ tới một sự kiện: “Thời Độ, anh muốn thử cái kia, chính alf cái anh thấy ở truyện tranh ấy.”
“Cái nào?”
Ngu Chiếu Hàn cầm di động, cho Thời Độ xem một khung hình truyện tranh mình đã lưu lại. Nữ chính trong truyện tranh cũng ngồi ở trên ghế giống anh, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu về phía sau, mà nam chính cũng đứng ở phía sau giống như Thời Độ, cúi người hôn môi nữ chính.
Thời Độ: “…… Anh xác định muốn thử?”
Ngu Chiếu Hàn gật đầu: “Cái này cảm giác rất thân mật, anh thích.”
Truyện tranh cùng hiện thực có vách tường thứ nguyên, Thời Độ hoàn toàn có lý do hợp lý để nghi ngờ tính khả thi của tư thế này. Nhưng mà bạn trai đã muốn, cậu còn cách nào khác đâu, đương nhiên là phải thỏa mãn anh ấy rồi.
Nửa phút sau ——
“Không được không được Thời Độ, như vậy cổ anh thật mỏi, sắp đứt rồi.”
Huấn luyện hôn môi của đêm nay cứ vậy mà chấm dứt,mục hiêu học thở cũng không dạt được. Thời gian còn lại trước khi ngủ, Thời Độ đều phải giúp bạn trai ngu ngốc xoa xoa cổ nhỏ.
Sáng ngày hôm sau, Ngu Chiếu Hàn rời giường từ 8 giờ sáng, khiếp sợ phát hiện ra giường bên cạnh đã không có người. Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng mở di động ra, Thời Độ đã gửi tin nhắn cho anh từ một giờ trước.
【Timeless: Chào buổi sáng Cá Cá, em đi tập thể dục buổi sáng 】
Tập thể dục buổi sáng?
Thời Độ?
Thời Độ đi tập thể dục buổi sáng?
Ngu Chiếu Hàn đọc đi đọc lại tin nhắn của Thời Độ, xác định mình không nhìn nhầm. Nếu như không phải Cá Cá là xưng hô của riêng Thời Độ vói anh, những người khác cũng không biết được thì anh đã sớm báo công an rồi.
Thời Độ tập thể dục buổi sáng khẳng định cũng là tập ở gần đây. Ngu Chiếu Hàn đi ra ngoài tìm, tìm thấy Thời Độ cùng Giang Địch ở sân bóng rổ của tiểu khu.
Quần áo vận động của Giang Địch thực chuyên nghiệp, quần áo bó sát vào người lộ ra những khối cơ bắp to lớn, nếu như không quen biết cậu, ít nhất hơn một nửa sẽ đoán rằng cậu là huấn luyện viên tập thể hình. So với cậu, Thời Độ có vẻ tùy ý hơn nhiều. Áo thun rộng thùng thình cùng quần đùi ở dưới, giống như một cậu học sinh sau khi tan học thì đi ngang qua sân bóng rổ, tâm huyết dâng trào mà đánh bóng rổ một lúc.
Ngu Chiếu Hàn không lên tiếng quấy rầy, hai người đánh đến hăng say nên cũng không phát hiện ra anh. Thời Độ khống chế bóng, Giang Địch giống như ngọn núi lớn mà chắn trước mặt cậu, còn xuyên qua động tác giả của cậu. Thời Độ khó khăn lắm mói dựa vào ưu thế nhanh nhẹn mà đột phá phòng tuyến, thuận lợi đứng dưới rổ nhảy lấy đà, sau đó…. Bị Giang Địch dứt khoát chặn lại bóng.
Giữa mày Ngu Chiếu Hàn nhíu lại.
Ý, bạn trai anh chơi bóng rổ thật lùn, hy vọng không ai nhìn thấy.
Hai người đánh một giờ rồi tạm dừng để nghỉ ngơi, đứng ở đường biên uống nước nói chuyện phiếm. Ngu Chiếu Hàn vô cùng tò mò hai người nói chuyện gì, nhưng trực giác của đội trưởng nói cho anh biết, tốt nhất là anh đừng quấy rầy bọn họ.
Ngu Chiếu Hàn xoa xoa cổ hơi mỏi, xoay người rời đi.
Thời Độ cùng Giang Địch đánh bóng xong thì về phòng tắm rửa, thuận tiện ngủ nướng, đến giờ cơm trưa mới xuất hiện. Sau khi ăn cơm trưa xong liền bắt đầu huấn luyện, Ngu Chiếu Hàn không có cơ hội ở một mình với Thời Độ, rõ ràng Thời Độ ngồi ngay bên cạnh anh nhưng hai người vẫn phải nhắn wechat cho nhau.
【Shine: Buổi sáng anh thấy em cùng Tiểu Giang chơi bóng rổ, Tiểu Giang lợi hại hơn em chút 】
【Timeless:…… Em thật sự cảm ơn 】
【Timeless: Trước kia Tiểu Giang là vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, nếu như tiếp tục tập luyện không chừng có thể đánh CBA. Em có thể kém hơn chút đã là thực trâu bò rồi 】
【Shine: Sao em biết đượct? 】
【Timeless: Em nói chuyện một chút với cậu ta rồi lại tự mình tìm hiểu một chút. Anh nhìn cái này xem 】
Thời Độ gửi cho anh một đương link, đó là một bài viết trong một diễn đàn ở trường học nào đó. Anh nhớ rõ Giang Địch đã thôi học ở trường đại học này để chơi chuyên nghiệp.
【 Đã công bố danh sách đội bóng rổ năm nay. Không hiểu nên hỏi, vì sao Giang Địch kéo bay toàn trường lại không có? 】
【1l: Không hiểu +1, không phải Giang Địch vẫn luôn là C trong đội sao? 】
【5l: Cái này tui biết nè. Nghe đàn em ở viện thể thao nói, hình như cậu ta dùng chất cấm bị đồng đội tố giác, sau đó bị hiệp hội bóng rổ cấm thi đấu. 】
【13l: Tui lại nghe được phiên bản ngược lại với 5l, là cậu ta tố giác đồng đội vi phạm quy định khiến cho đồng đội bị cấm thi đấu, sau đó bị tất cả đồng đội xa lánh, hiện tại ngay cả huấn luyện viên cũng không thèm để ý đến cậu ta 】
【24l: Chắc là hiệp hội bóng rổ sẽ điều tra chuyện này đúng khong, ngồi xổm chờ kết quả 】
【245l: Báo —— Giang Địch thôi học! 】
【300l:? Còn chưa có kết quả điều tra, sao lại đã thôi học? 】
【305l: Hẳn là đã ra, nhưng mà không công bố ra bên ngoài thôi 】
【319l: Cho nên rốt cuộc là ai vi phạm quy định? 】
【325l: Khẳng định là Giang Địch. Nếu như cậu ta trong sạch, cũng không cần thiết thôi học 】
【400l: Thật đáng tiếc, thực lực của cậu ta cũng không yếu, làm sao lại phải gian lận như vậy chứ? 】
【403l: Đáng tiếc cái cầu, gian lận chết mẹ, loại người như nó cũng đừng có làm bẩn mấy chữ “thi đấu thể dục thể thao” này 】
……
Ngu Chiếu Hàn càng xem sắc mặt càng lạnh. Dường như anh đã hiểu rõ, vì sao Giang Định lại có loại bệnh trạng gần như là chấp nhất với hai chữ “Công bằng” như vậy.
【Shine: Em tin những cái này sao? 】
【Timeless: Em tin hay không không quan trọng, quan trọng là kết quả của chuyện này 】
【Timeless: Tiểu Giang thôi học, từ bỏ thi đấu thể dục thể thao, đây là kết quả 】
Ngu Chiếu Hàn ngước mắt nhìn về phía Giang Địch. Giang Địch đang đánh xếp hạng đơn. Cậu thuần thục thao tác con chuột cùng bàn phím, ánh mắt chặt chẽ khóa vào màn hình, nhìn như hết sức tập trung nhưng đôi mắt lại như cất giấu một mảnh trống rỗng.
Sau thi đấu thể dục thể thao, thể thao điện tử cũng khiến cậu thất vọng rồi sao?
Ngu Chiếu Hàn nhịn không được mở miệng: “Giang Địch.”
Giang Địch đeo tai nghe, theo lý thuyết thì không nghe được giọng nói của anh, nhưng cậu vẫn tháo tai nghe xuống: “Đội trưởng.”
Ngu Chiếu Hàn lấy lại bình tĩnh: “Có thời gian sao? Tôi muốn nói chuyện với cậu……”
“Có người muốn đến hiện trường xem thi đấu hôm nay không?” Lão Đàm đi vào phòng huấn luyện, cắt ngang lười của Ngu Chiếu Hàn: “ Anh mới lấy được mấy tấm vé từ giám đốc của ZC.”
Hôm nay có thi đấu của ZC cùng JSE, cũng là trận đấu ZC có khả năng cao đạt được chiến thắng đầu tiên. Trải qua sự kiện “Chỉ giết người không chiếm điểm” cùng “Chỉ khiến người lạnh lẽo không giết người”, R. H cùng ZC đã thành lập tình hữu nghị giữa đại ca cùng đàn em rồi. Đàn em lên sân khấu giết địch, các đại ca nên đến trợ uy mới phải.
“Em em em!” Phô Mai nhảy khỏi ghế, “Mẹ ruột của ZC không mời cũng đến!”
Không biết chính mình cũng từng trở thành mama nam – Thời Độ nói, “ZC nói cảm ơn, không cầm mama nam.”
Thạch Đầu thẹn thùng nói: “Có thể dẫn theo em không?”
Ngu Chiếu Hàn hỏi Giang Địch: “Cậu muốn đi sao?”
Giang Địch chần chờ một giây: “Ừ.”
Tề Hiến nói: “Vậy cùng đi đi, xem xong thi đấu xong vừa lúc có thể dạo chợ đêm Hàn Quốc.”
Lão Đàm nói: “Nhưng àm tổng cộng chỉ có ba vé mời thôi, mấy đứa tự quyết định xem ba người đi đi.”
Mọi người hai mắt nhìn nhau. Ngu Chiếu Hàn nói: “Quy củ cũ.”
Cách chọn người của tuyển thủ chuyên nghiệp rất đơn giản, solo một ván, ai gà thì người đó bị loại.
Để cho công bằng, lúc bọn họ solo phải dùng anh hùng giống nhau, hơn nữa không thể chơi anh hùng vị trí chính của mình. Giống như Thạch Đầu cùng Giang Địch, một xe tăng, một vú em, lúc solo chính là chơi súng ngắn.
Thời gian Thạch Đầu đến đội một quá ngắn, ngay cả vị trí xe tăng cũng ngại không đủ thời gian để luyện nên rất ít khi chơi vị trí khác, súng ngắn của cậu căn bản không phải là đổi thủ của Giang Địch. Một ván này, Giang Địch thắng lợi.
Ngu Chiếu Hàn cùng Tề Hiến solo vú em. Lúc Tề Hiến rút thăm trúng đội trưởng đã muốn đầu hàng ngay lập tức. Quả nhiên, CBKB1852 chỉ dùng một phút đã khiến cho anh một lần nữa hiểu được sự chênh lệch như cách cả thế giới. Tốc độ bón sữa cho chính bản thân anh còn kém hơn tốc độ Ngu Chiếu Hàn sùng súng sinh hóa bạo đầu anh.
Cuối cùng là Thời Độ cùng Phô Mai solo xe tăng. Xe tăng máu dày, sát thương giống nhau. hai xe tăng một khi solo với nhau liền dũng mãnh như hổ. Thời Độ vừa nhìn thấy thanh máy chỉ còn lại 250 (đồ ngốc), thói quen thu hoạch đối thủ da giòn đã khiến cho cậu nhanh chóng không còn kiên nhẫn, tìm một vị trí ẩn người ở bờ sông. Chờ lúc Phô Mai đi ngang qua, cậu nhanh chóng lao đến, hai người gần như rơi xuống sông chết đuối cùng một lúc, nhưng hệ thống lại phán định ai rơi xuống xông sau sẽ giành được chiến thắng.
Phô Mai mắng to Timeless đúng là quá nham hiểm.
Ngu Chiếu Hàn cùng Giang Địch, lão Đàm rất yên tâm, người khiến anh không bớt lo chính là Timeless. Lão Đàm dặn dò Thời Độ yên yên lặng lặng mà xem thi đấu, ngàn vạn lần đừng có gây chuyện gì. Thời Độ bảo anh yên tâm: “Hôm nay em không phải vai chính, không có hứng thú đoạt nổi bật của ZC.”
Giang Địch hỏi Ngu Chiếu Hàn: “Vừa nãy muốn nói gì.”
Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ liếc mắt nhìn nhau một cái, nói: “Không vội, đi ra ngoài nói.”
Buổi chiều, ba người kết thúc huấn luyện trước tiên, bắt xe đến hiện trường thi đấu.
Buổi tối, Thời Độ tắm rửa xong ra ngoài thì nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn ngồi trước bàn, cúi đầu viết cái gì đó trên ipad, miệng thì lẩm bẩm, giống như đang làm bài tập về nhà, gặp chỗ không hiểu còn muốn cắn cắn đầu bút.
Đầu bút chuẩn bị đưa đến bên miệng thì Ngu Chiếu Hàn chợt nhớ ra mẹ từng nói không thể cắn đầu bút, vì vậy anh nhanh chóng nhấp môi, đổi thành dùng đầu bút gõ gõ đầu mình: “Không thể cắn bút, bảo bối.”
Sở thích của Thời Độ bị mạnh mẽ chọc một cái, ngoài miệng lại nói, “Làm gì có người nào tự kêu mình là bảo bối hả, cười chết.”
Ngu Chiếu Hàn giải thích nói: “Anh đang học mẹ anh.”
Thời Độ bắt lấy trọng điểm: “Cho nên mẹ anh gọi anh là bảo bối sao? Em cũng muốn.”
“Em thật kỳ quái.” Ngu Chiếu Hàn ngẩng đầu khỏi iPad, “Em bảo anh không cần nhắc đến mẹ, nhưng chính lại lại muốn so bì với bà.”
Thời Độ hơi giật mình, sau khi ý thức được chính mình vừa mới nói lời ngu ngốc nào liền cười nói, “Em biến thành như vậy còn không phải là do bị anh chơi ra sao.”
“Anh không có chơi em,” Ngu Chiếu Hàn nghiêm túc mà nói, “Anh đối với em là nghiêm túc.”
Thời Độ vô cùng hưởng thụ. Cậu đi đến phía sau Ngu Chiếu Hàn, nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn đang viết mấy câu nói của danh nhân cùng câu nói vàng trên mạng vào iPad. Lời của danh nhân thì còn ổn, mấy câu trên mạng có không ít câu ngu ngốc trẻ trâu, nhìn thôi cũng cảm thấy xấu hổ rồi.
Thời Độ hỏi: “Bảo bối đang làm gì?”
Ngu Chiếu Hàn dùng ánh mắt “Em thật ấu trĩ” nhìn Thời Độ, mặt không biểu tình mà nói: “Bảo bối đang chuẩn bị cho cuộc nói chuyện với Tiểu Giang.”
Thái độ của Thời Độ nghiêm túc hơn không ít: “Tiểu Giang làm sao vậy?”
Ngu Chiếu Hàn kể lại phát hiện mình vừa mới tìm ra cho Thời Độ nghe. Thời Độ có chút ngoài ý muốn: “Huấn luyện viên nói như thế nào?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Huấn luyện viên cái gì cũng chưa nói.”
Trong lúc huấn luyện, Thời Độ sẽ không quá chú ý đến mọi người như đội trưởng cùng huấn luyện viên. Trên phương diện tâm lý của tuyển thủ thì Lục Hữu Sơn chính là một tên ngốc, không kéo chân sau của Ngu Chiếu Hàn đã tốt lắm rồi.
Thời Độ nhớ lại biểu hiện mấy ngày nay của Tiểu Giang trong lúc huấn luyện, “Số liệu của cậu ta cũng không giảm xuống.”
“Em nhìn không ra đâu.” Trong giọng nói của Ngu Chiếu Hàn mang theo chút tự hào, “Đây là trực giác của đội trưởng đó.”
Thời Độ cười nói: “Em tin tưởng đội trưởng. Anh định làm sao bây giờ?”
Ngu Chiếu Hàn tự tin tràn đầy: “Đầu tiên, hiểu rõ nguyên nhân tại sao Tiểu Giang lại biến thành như vậy, sau đó hốt thuốc đúng bệnh —— đọc thật nhiều câu nói ngầu lòi cho cậu ta nghe.”
Đây là kịch bản Ngu Chiếu Hàn quen dùng để giải quyết vấn đề tâm lý của tuyển thủ, lần nào cũng có tác dụng, chưa từng bị lật xe bao giờ.
Ví dụ như, Phô Mai thường bị bình xịt mắng mẹ đến đầu rơi máu chảy, cảm thấy vô cùng có lỗi với mẹ mình. Ngu Chiếu Hàn nói cho cậu ta: “Mẹ trên mạng là mẹ giả, mộ tổ tiên trên mạng không sợ đào”. Bây giờ, đừng nói là mắng mẹ, mặc dù bị mắng cả nhà, Phô Mai cũng có thể nhẹ nhàng thoải mái, cười cho qua chuyện.
Lại ví dụ như, lúc anh mới trở thành đội trưởng, Tề Hiến vì thất tình nên tự mình sa ngã, đến quán bar mua say, anh lấy một câu trên mạng “Vì tôm nhừ cá thúi rơi lệ, có tiện hay không hả” thành công khiến cho Tề Hiến hoàn toàn hiểu ra, thoát khỏi bóng ma.
Thời Độ không cho là đúng: “Mấy câu nói vàng kia của anh cũng chỉ có tác dụng với ngốc bạch ngọt như Phô Mai thôi.”
Ngu Chiếu Hàn không vui: “Đối với Tề Hiến cũng có tác dụng.”
Thời Độ vô cùng nghi ngờ tác dụng với Tề Hiến không phải là mấy câu nói vàng này, mà là chuyện đội trưởng nhỏ vừa đủ 18 tuổi cõng anh ấy về căn cứ. Thời Độ không nói nghi ngờ của bản thân ra, cậu đồng ý với bước đầu tiên của Ngu Chiếu Hàn, trước tiên phải tìm nguyên nhân của vấn đề đã.
Thời Độ hỏi: “Anh muốn đi hỏi Tiểu Giang sao?”
Ngu Chiếu Hàn lắc đầu: “Dựa vào tính cách của Tiểu Giang, trực tiếp hỏi cậu ta thì cũng chỉ biết im lặng mà đáp lại. Nếu như anh đuổi theo hỏi không ngừng lại không phù hợp với thiết lập tính cách của Shine.”
Trước đó Ngu Chiếu Hàn đã từng ở riêng với Giang Địch. Dù cho Giang Địch là fan của anh nhưng có một số việc cũng sẽ không nói cho anh nghe, anh chỉ có thể dựa vào đầu óc để phán đoán, “Anh phân tích thật lâu, đã có chút kết luận.”
Loại bệnh trạng này của Giang Địch chỉ mới có sau trận đấu của ZC cùng Cobra, nếu không phải là lý do cá nhân thì vấn đề chính là do trận đấu này.
Hành động của Cobra quá buồn nôn, người nào cũng muốn mắng. Tuy rằng Shine không mắng nhưng mà Cá Cá đã sớm mắng bọn họ máu chó đầy mặt. Ngu Chiếu Hàn nhớ rõ lúc đấy Giang Địch có hỏi không ít về chuyện này. Lúc đó anh không cảm thấy gì, nhưng giờ nhớ lại, Giang Địch chính là một tên lạnh lùng hàng thật giá thật, chỉ cần nhiều lời một chút là sẽ chết, có thể nói mấy câu về chuyện đó cũng đủ để chứng minh rằng cậu vô cùng để ý đến chuyện này.
Chuyện Giang Địch luôn theo đuổi công bằng đã rõ như ban ngày, cậu lựa chọn con đường thi đấu thể thao điện tử cũng chính là vì thể thao điện tử chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện, có thể cho cậu cái công bằng mà cậu muốn.
Nhưng nếu như không phải thì sao? Nếu như trong thi đấu thể thao điện tử cũng có thể giở trò bịp bợm, hơn nữa người giở trò lại còn được trọng tài bao che, tránh thoát khoải trừng phạt, liệu Giang Địch có nghi ngờ ý nghĩa đánh chuyên nghiệp của cậu ta không?
Vì cái gì mà chơi chuyên nghiệp, đây chính là gốc rễ niềm tin của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Một khi có nghi ngờ, cái gì cũng sẽ thay đổi.
Ngu Chiếu Hàn một hơi nói xong phân tích của mình, mặt đầy vẻ mong chờ mà nhìn về phái Thời Độ, trong mắt viết hai chữ to: Khen anh.
Thời Độ yên lặng mà nghe xong, có chút hâm mộ bản thân mình —— cậu thwujc sự đã nhặt được đại bảo bối, tại sao Ngu Chiếu Hàn có thể thu phóng thông minh cùng ngu ngốc một cách tự nhiên như vậy chứ.
Thời Độ không làm Ngu Chiếu Hàn thất vọng, cười khen anh: “Đội trưởng thật thông minh, nào hôn một cái.”
Nói đến hôn môi, Ngu Chiếu Hàn nghĩ tới một sự kiện: “Thời Độ, anh muốn thử cái kia, chính alf cái anh thấy ở truyện tranh ấy.”
“Cái nào?”
Ngu Chiếu Hàn cầm di động, cho Thời Độ xem một khung hình truyện tranh mình đã lưu lại. Nữ chính trong truyện tranh cũng ngồi ở trên ghế giống anh, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu về phía sau, mà nam chính cũng đứng ở phía sau giống như Thời Độ, cúi người hôn môi nữ chính.
Thời Độ: “…… Anh xác định muốn thử?”
Ngu Chiếu Hàn gật đầu: “Cái này cảm giác rất thân mật, anh thích.”
Truyện tranh cùng hiện thực có vách tường thứ nguyên, Thời Độ hoàn toàn có lý do hợp lý để nghi ngờ tính khả thi của tư thế này. Nhưng mà bạn trai đã muốn, cậu còn cách nào khác đâu, đương nhiên là phải thỏa mãn anh ấy rồi.
Nửa phút sau ——
“Không được không được Thời Độ, như vậy cổ anh thật mỏi, sắp đứt rồi.”
Huấn luyện hôn môi của đêm nay cứ vậy mà chấm dứt,mục hiêu học thở cũng không dạt được. Thời gian còn lại trước khi ngủ, Thời Độ đều phải giúp bạn trai ngu ngốc xoa xoa cổ nhỏ.
Sáng ngày hôm sau, Ngu Chiếu Hàn rời giường từ 8 giờ sáng, khiếp sợ phát hiện ra giường bên cạnh đã không có người. Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng mở di động ra, Thời Độ đã gửi tin nhắn cho anh từ một giờ trước.
【Timeless: Chào buổi sáng Cá Cá, em đi tập thể dục buổi sáng 】
Tập thể dục buổi sáng?
Thời Độ?
Thời Độ đi tập thể dục buổi sáng?
Ngu Chiếu Hàn đọc đi đọc lại tin nhắn của Thời Độ, xác định mình không nhìn nhầm. Nếu như không phải Cá Cá là xưng hô của riêng Thời Độ vói anh, những người khác cũng không biết được thì anh đã sớm báo công an rồi.
Thời Độ tập thể dục buổi sáng khẳng định cũng là tập ở gần đây. Ngu Chiếu Hàn đi ra ngoài tìm, tìm thấy Thời Độ cùng Giang Địch ở sân bóng rổ của tiểu khu.
Quần áo vận động của Giang Địch thực chuyên nghiệp, quần áo bó sát vào người lộ ra những khối cơ bắp to lớn, nếu như không quen biết cậu, ít nhất hơn một nửa sẽ đoán rằng cậu là huấn luyện viên tập thể hình. So với cậu, Thời Độ có vẻ tùy ý hơn nhiều. Áo thun rộng thùng thình cùng quần đùi ở dưới, giống như một cậu học sinh sau khi tan học thì đi ngang qua sân bóng rổ, tâm huyết dâng trào mà đánh bóng rổ một lúc.
Ngu Chiếu Hàn không lên tiếng quấy rầy, hai người đánh đến hăng say nên cũng không phát hiện ra anh. Thời Độ khống chế bóng, Giang Địch giống như ngọn núi lớn mà chắn trước mặt cậu, còn xuyên qua động tác giả của cậu. Thời Độ khó khăn lắm mói dựa vào ưu thế nhanh nhẹn mà đột phá phòng tuyến, thuận lợi đứng dưới rổ nhảy lấy đà, sau đó…. Bị Giang Địch dứt khoát chặn lại bóng.
Giữa mày Ngu Chiếu Hàn nhíu lại.
Ý, bạn trai anh chơi bóng rổ thật lùn, hy vọng không ai nhìn thấy.
Hai người đánh một giờ rồi tạm dừng để nghỉ ngơi, đứng ở đường biên uống nước nói chuyện phiếm. Ngu Chiếu Hàn vô cùng tò mò hai người nói chuyện gì, nhưng trực giác của đội trưởng nói cho anh biết, tốt nhất là anh đừng quấy rầy bọn họ.
Ngu Chiếu Hàn xoa xoa cổ hơi mỏi, xoay người rời đi.
Thời Độ cùng Giang Địch đánh bóng xong thì về phòng tắm rửa, thuận tiện ngủ nướng, đến giờ cơm trưa mới xuất hiện. Sau khi ăn cơm trưa xong liền bắt đầu huấn luyện, Ngu Chiếu Hàn không có cơ hội ở một mình với Thời Độ, rõ ràng Thời Độ ngồi ngay bên cạnh anh nhưng hai người vẫn phải nhắn wechat cho nhau.
【Shine: Buổi sáng anh thấy em cùng Tiểu Giang chơi bóng rổ, Tiểu Giang lợi hại hơn em chút 】
【Timeless:…… Em thật sự cảm ơn 】
【Timeless: Trước kia Tiểu Giang là vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, nếu như tiếp tục tập luyện không chừng có thể đánh CBA. Em có thể kém hơn chút đã là thực trâu bò rồi 】
【Shine: Sao em biết đượct? 】
【Timeless: Em nói chuyện một chút với cậu ta rồi lại tự mình tìm hiểu một chút. Anh nhìn cái này xem 】
Thời Độ gửi cho anh một đương link, đó là một bài viết trong một diễn đàn ở trường học nào đó. Anh nhớ rõ Giang Địch đã thôi học ở trường đại học này để chơi chuyên nghiệp.
【 Đã công bố danh sách đội bóng rổ năm nay. Không hiểu nên hỏi, vì sao Giang Địch kéo bay toàn trường lại không có? 】
【1l: Không hiểu +1, không phải Giang Địch vẫn luôn là C trong đội sao? 】
【5l: Cái này tui biết nè. Nghe đàn em ở viện thể thao nói, hình như cậu ta dùng chất cấm bị đồng đội tố giác, sau đó bị hiệp hội bóng rổ cấm thi đấu. 】
【13l: Tui lại nghe được phiên bản ngược lại với 5l, là cậu ta tố giác đồng đội vi phạm quy định khiến cho đồng đội bị cấm thi đấu, sau đó bị tất cả đồng đội xa lánh, hiện tại ngay cả huấn luyện viên cũng không thèm để ý đến cậu ta 】
【24l: Chắc là hiệp hội bóng rổ sẽ điều tra chuyện này đúng khong, ngồi xổm chờ kết quả 】
【245l: Báo —— Giang Địch thôi học! 】
【300l:? Còn chưa có kết quả điều tra, sao lại đã thôi học? 】
【305l: Hẳn là đã ra, nhưng mà không công bố ra bên ngoài thôi 】
【319l: Cho nên rốt cuộc là ai vi phạm quy định? 】
【325l: Khẳng định là Giang Địch. Nếu như cậu ta trong sạch, cũng không cần thiết thôi học 】
【400l: Thật đáng tiếc, thực lực của cậu ta cũng không yếu, làm sao lại phải gian lận như vậy chứ? 】
【403l: Đáng tiếc cái cầu, gian lận chết mẹ, loại người như nó cũng đừng có làm bẩn mấy chữ “thi đấu thể dục thể thao” này 】
……
Ngu Chiếu Hàn càng xem sắc mặt càng lạnh. Dường như anh đã hiểu rõ, vì sao Giang Định lại có loại bệnh trạng gần như là chấp nhất với hai chữ “Công bằng” như vậy.
【Shine: Em tin những cái này sao? 】
【Timeless: Em tin hay không không quan trọng, quan trọng là kết quả của chuyện này 】
【Timeless: Tiểu Giang thôi học, từ bỏ thi đấu thể dục thể thao, đây là kết quả 】
Ngu Chiếu Hàn ngước mắt nhìn về phía Giang Địch. Giang Địch đang đánh xếp hạng đơn. Cậu thuần thục thao tác con chuột cùng bàn phím, ánh mắt chặt chẽ khóa vào màn hình, nhìn như hết sức tập trung nhưng đôi mắt lại như cất giấu một mảnh trống rỗng.
Sau thi đấu thể dục thể thao, thể thao điện tử cũng khiến cậu thất vọng rồi sao?
Ngu Chiếu Hàn nhịn không được mở miệng: “Giang Địch.”
Giang Địch đeo tai nghe, theo lý thuyết thì không nghe được giọng nói của anh, nhưng cậu vẫn tháo tai nghe xuống: “Đội trưởng.”
Ngu Chiếu Hàn lấy lại bình tĩnh: “Có thời gian sao? Tôi muốn nói chuyện với cậu……”
“Có người muốn đến hiện trường xem thi đấu hôm nay không?” Lão Đàm đi vào phòng huấn luyện, cắt ngang lười của Ngu Chiếu Hàn: “ Anh mới lấy được mấy tấm vé từ giám đốc của ZC.”
Hôm nay có thi đấu của ZC cùng JSE, cũng là trận đấu ZC có khả năng cao đạt được chiến thắng đầu tiên. Trải qua sự kiện “Chỉ giết người không chiếm điểm” cùng “Chỉ khiến người lạnh lẽo không giết người”, R. H cùng ZC đã thành lập tình hữu nghị giữa đại ca cùng đàn em rồi. Đàn em lên sân khấu giết địch, các đại ca nên đến trợ uy mới phải.
“Em em em!” Phô Mai nhảy khỏi ghế, “Mẹ ruột của ZC không mời cũng đến!”
Không biết chính mình cũng từng trở thành mama nam – Thời Độ nói, “ZC nói cảm ơn, không cầm mama nam.”
Thạch Đầu thẹn thùng nói: “Có thể dẫn theo em không?”
Ngu Chiếu Hàn hỏi Giang Địch: “Cậu muốn đi sao?”
Giang Địch chần chờ một giây: “Ừ.”
Tề Hiến nói: “Vậy cùng đi đi, xem xong thi đấu xong vừa lúc có thể dạo chợ đêm Hàn Quốc.”
Lão Đàm nói: “Nhưng àm tổng cộng chỉ có ba vé mời thôi, mấy đứa tự quyết định xem ba người đi đi.”
Mọi người hai mắt nhìn nhau. Ngu Chiếu Hàn nói: “Quy củ cũ.”
Cách chọn người của tuyển thủ chuyên nghiệp rất đơn giản, solo một ván, ai gà thì người đó bị loại.
Để cho công bằng, lúc bọn họ solo phải dùng anh hùng giống nhau, hơn nữa không thể chơi anh hùng vị trí chính của mình. Giống như Thạch Đầu cùng Giang Địch, một xe tăng, một vú em, lúc solo chính là chơi súng ngắn.
Thời gian Thạch Đầu đến đội một quá ngắn, ngay cả vị trí xe tăng cũng ngại không đủ thời gian để luyện nên rất ít khi chơi vị trí khác, súng ngắn của cậu căn bản không phải là đổi thủ của Giang Địch. Một ván này, Giang Địch thắng lợi.
Ngu Chiếu Hàn cùng Tề Hiến solo vú em. Lúc Tề Hiến rút thăm trúng đội trưởng đã muốn đầu hàng ngay lập tức. Quả nhiên, CBKB1852 chỉ dùng một phút đã khiến cho anh một lần nữa hiểu được sự chênh lệch như cách cả thế giới. Tốc độ bón sữa cho chính bản thân anh còn kém hơn tốc độ Ngu Chiếu Hàn sùng súng sinh hóa bạo đầu anh.
Cuối cùng là Thời Độ cùng Phô Mai solo xe tăng. Xe tăng máu dày, sát thương giống nhau. hai xe tăng một khi solo với nhau liền dũng mãnh như hổ. Thời Độ vừa nhìn thấy thanh máy chỉ còn lại 250 (đồ ngốc), thói quen thu hoạch đối thủ da giòn đã khiến cho cậu nhanh chóng không còn kiên nhẫn, tìm một vị trí ẩn người ở bờ sông. Chờ lúc Phô Mai đi ngang qua, cậu nhanh chóng lao đến, hai người gần như rơi xuống sông chết đuối cùng một lúc, nhưng hệ thống lại phán định ai rơi xuống xông sau sẽ giành được chiến thắng.
Phô Mai mắng to Timeless đúng là quá nham hiểm.
Ngu Chiếu Hàn cùng Giang Địch, lão Đàm rất yên tâm, người khiến anh không bớt lo chính là Timeless. Lão Đàm dặn dò Thời Độ yên yên lặng lặng mà xem thi đấu, ngàn vạn lần đừng có gây chuyện gì. Thời Độ bảo anh yên tâm: “Hôm nay em không phải vai chính, không có hứng thú đoạt nổi bật của ZC.”
Giang Địch hỏi Ngu Chiếu Hàn: “Vừa nãy muốn nói gì.”
Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ liếc mắt nhìn nhau một cái, nói: “Không vội, đi ra ngoài nói.”
Buổi chiều, ba người kết thúc huấn luyện trước tiên, bắt xe đến hiện trường thi đấu.