Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng - Trang 3

Chương 32



Mấy ngày sau đó, Ngu Chiếu Hàn một có thời gian sẽ bí mật quan sát Giang Địch.
Sáng sớm, anh tình cờ gặp được Giang Địch ở nhà bếp. Giang Địch nhìn thấy anh, sắc mặt không thay đổi chút nào, chỉ từ tốn nói câu ‘Đội trưởng, chào buổi sáng’ rồi làm việc của mình. Ngu Chiếu Hàn trơ mắt nhìn Giang Địch thuần thục sử dụng máy pha cà phê, không chỉ rót một chén Americano không đường, còn bỏ thêm gấp đôi nồng độ.
Anh uống Americano lâu như vậy, cũng không dám bỏ gấp đôi nồng độ!
Buổi trưa, đối mặt với một bàn lớn đồ ăn do dì nấu ăn làm, Giang Địch thờ ơ không động lòng. Cậu ta đã đặt món ăn dành riêng cho những người tập thể hình, nước trái cây, salad cùng protein chất lượng cao, kỷ luật đến mức khiến cho Phô Mai ngồi đối diện yên lặng bỏ miếng ức gà rán thứ ba xuống.
Ngay cả Tề Hiến cũng có cảm giác nguy hiểm: “Thời điểm anh mười mấy tuổi cũng có thể gánh được mấy câu như ‘Ăn thế nào cũng không mập’, không biết dạo gần đây có phải là do đã có tuổi không, ăn hơi nhiều chút đã tăng lên mấy cân rồi.” Anh nhìn cậu nhóc đẹp trai ngồi bên cạnh không có chút kiêng ăn nào, ghen tị: “Timeless không có loại phiền não này sao?”
Thời Độ nhún nhún vai: “Hiện tại em chính là mười mấy tuổi mà.”
Tề Hiến: “…”
Buổi chiều, lão Đàm đưa đồng phục mới cho Giang Địch cùng Splendid. Bốn tuyển thủ chính thức, bao gồm Ngu Chiếu Hàn, không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Địch —— không người nào có thể từ chối một mãnh nam mặc hồng nhạt.
Tề Hiến cười nói: “Tiểu Giang, cậu không thử xem sao?”
Giang Địch gật gật đầu, cởi áo khoác, bên trong cậu ta chỉ mặc bộ cái áo cộc tay, thân thể cao to lực lưỡng hiện rõ. Cậu đừng trước mặt mọi người, không chút kháng cự mà mặc cái áo màu hồng nhạt lên.
Nói thật, mãnh nam mặc hồng nhạt thật sự rất buồn cười, hình tượng cụ thể có thể tham khảo Kingkong Barbie. Nhưng mà từ đầu đến cuối Giang Địch không chút hoang mang, thong dong bình tĩnh, giống như đây chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc đến, khiến cho những người khác cũng không tiện trêu đùa. Thời Độ thì ngược lại, nhìn thấy Giang Địch không cần dùng sức những trên cánh tay vẫn có thể nhìn từng khối cơ rõ ràng, suy tư hồi lâu.
Cuối mỗi ngày, số lượng từ mà Giang Địch phát ra không vượt quá một trăm, Ngu Chiếu Hàn càng quan sát trong lòng càng cảm thấy nguội lạnh —— xong đời, có thể Giang Địch thật sự là một người lạnh lùng.
Sau cơm tối sẽ có thời gian nghỉ ngơi khoảng một giờ, Ngu Chiếu Hàn trở lại phòng nghỉ, nhìn thấy bên trong chỉ có mỗi Splendid liền hỏi: “Những người khác đâu?”
Splendid cười nói: “Hình như là đều đến phòng tập thể hình rồi.”
Ngu Chiếu Hàn:?
Ngu Chiếu Hàn đi đến phòng tập thể hình, ngoài cửa đã có hai người vây xem —— Phô Mai cùng lão Đàm.
“Đang nhìn cái gì.”
“Đội trưởng!” Phô Mai tri kỷ mà nhường vị trí trống cho Ngu Chiếu Hàn, “Bọn tui đang xem ba nam thần của R. H cùng chạy bộ.”
Ngu Chiếu Hàn không có chút vui vẻ nào. Từ lúc nào mà R. H có ba nam thần vậy, tại sao lại không có anh? Chỉ nhìn mặt, toàn bộ liên minh này làm gì có ai hơn được anh chứ. “Cậu có thời gian nhìn cái này, không bằng đánh thêm hai trận xếp hạng.”
“Hai phút nữa tui sẽ đi.”
Ngu Chiếu Hàn nhìn vào bên trong, chỉ thấy ba người Thời Độ, Tề Hiến, Giang Địch đang chạy trên ba cái máy chạy bộ liền nhau, chiều cao của ba người không khác nhau mấy, ngầu theo từng cách riêng của từng người.
“Nhưng mà vẫn là em trai đẹp trai nhất.” Phô Mai víu tại cạnh cửa nói, “Hiện tại không lưu hành loại đàn ông cơ bắp như Tiểu Giang nữa rồi, các nữ sinh đều thích những thanh niên ngầu ngầu như em trai cơ. Nói thế nào nhỉ —— người này không phải là nam sinh cấp ba, đây chính là nửa đời sau của tui.”
Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói: “Nữ sinh không cần cậu đại diện.”
Phô Mai cười hì hì: “Vậy tui rập đầu xin lỗi các nữ sinh.” Anh mắt chuyển từ mặt của các thanh niên đến cẳng chân săc chắc của Giang Địch: “Tiểu Giang nên đi làm vận động viên mới đúng, vì sao lại đánh chuyên nghiệp vậy?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Vì công bằng.”
Trong tài liệu của Giang Địch, câu hỏi【 tại sao lại muốn đánh thi đấu chuyên nghiệp 】, Giang Địch có viết hai chữ: Công bằng.
Ba người trong phòng tập thể hình dường như cũng đang trò chuyện, thỉnh thoảng nói vài câu, ngay cả Giang Địch trong một phút ngắn ngủi cũng đã mở miệng hai lần. Ngu Chiếu Hàn trầm ngâm nói: “Có phải Giang Địch nói nhiều hơn so với lúc ở trong phòng huấn luyện đúng không.”
“Đúng nha, ” Phô Mai phụ họa nói, “Ở trong phòng huấn luyện, cậu ta rất ít nói chuyện.”
Lão Đàm cười nói: “Có lẽ là những thanh niên 1m85 trở nên dễ dàng có tiếng nói chung hơn.”
Lão Đàm tự nhận rằng mình đã nói một câu chuyện cười rất hay, vẫn chờ Phô Mai bật cười theo, kết quả bị tầm mắt từ cả trái phải đâm xuyên người.
Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói: “Có phải anh cảm thấy mình rất hài hước hay không.”
Ánh mắt của Phô Mai đầy vẻ xem thường: “Nói cứ như anh cao lắm ấy.”
Lão Đàm mờ mịt nói: “Anh không phải ý đó…”
“Phô Mai, chúng ta quay về huấn luyện.”
“Vâng đội trưởng.” Phô Mai đi theo sau Ngu Chiếu Hàn, trước khi đi còn không quên cho lão Đàm một ánh mắt khinh thường đến tận chân trời.
Hai phút sau, điện thoại của Thời Độ được đặt trên máy chạy bộ nhảy ra một tin nhắn mới.
【Shine: Em có thể chạy bao lâu cũng được, nhưng đừng có nâng tạ được không? 】
【shi-t) 】
Thời Độ nở nụ cười, điều chỉnh lại tốc độ của máy chạy bộ, vừa đi vừa trả lời lại tin nhắn của Ngu Chiếu Hàn.
【Timeless: Tại sao không cho nâng? 】
【Shine: Anh sợ em luyện thành một thân cơ cắp giống như Tiểu Giang 】
【Timeless: Không tốt sao 】
【Shine: Cũng không phải là không tốt, nhưng mà anh cảm thấy em bây giờ rất dễ nhìn 】
【Shine: Anh thích dáng vẻ em bây giờ hơn 】
Thời Độ tắt hẳn máy chạy bộ. Tề Hiến cho là cậu muốn rời đi, kết quả em trai lại cầm di động đứng ở trên máy chạy bộ, gõ vài chữ rồi lại xóa, vừa gõ vừa xóa, gõ gõ xóa xóa nửa ngày vẫn còn chưa gửi đi.
Tề Hiến nói với Giang Địch, “Tiểu Giang, anh cá với em 200, nhất định là Timeless đang nhắn tin cho tiểu mỹ nhânn —— là streamer Mật Mật lần trước sao?”
Thời Độ cũng không ngẩng đầu lên: “Là đại mỹ nhân.”
Tề Hiến hơi kinh ngạc: “Không phải em nói thích tiểu mỹ nhân, sợ không nắm được đại mỹ nhân sao?”
Thời Độ thuận miệng nói: “Em thay đổi suy nghĩ rồi. Đại mỹ nhân rất tốt, tiểu mỹ nhân không thể so sánh được.”
Tề Hiến thấy buồn cười: “Em trai lớn rồi.”
Trải qua đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Thời Độ cũng trả lời lại đội trưởng đại mỹ nhân.
【Timeless: Không được, em muốn nâng 】
【Shine:. 】
Buổi tối còn có hai trận thi đấu huấn luyện, ba người chạy xong liền trở về huấn luyện. Thi đấu huấn luyện với IPL bọn họ thua với tỉ số 3:1, bị Lục Hữu Sớm tóm lấy phục bàn đén tận hai giờ sáng mới thôi.
Vừa kết thúc phục bàn, Thời Độ cầm khăn mặt cùng quần áo chuẩn bị đi tắm, nửa đường gặp phải Phô Mai cũng đang cầm khăn mặt. Bốn mắt nhìn nhau, Phô Mai co chân bỏ chạy: “Anh đến trước anh tắm trước!”
Cả tầng hai của biệt thự, ngoài trừ phòng của Ngu Chiếu Hàn có phòng tắm ở trong phòng, những người khác đều dùng phòng tắm ch ung. Thời Độ lười tranh với Phô Mai, đang muốn quay người thì thấy Phô Mai kéo cửa phòng tắm ra, sững sờ hai giây, sau đó cúi đầu 90 độ: “Xin lỗi, quấy rầy!” Nói xong, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Thời Độ cười không có ý tốt: “Tiểu Giang ở bên trong?”
Phô Mai tức giận nói: “Em biết mà còn không nói cho anh?!”
Thời Độ tỏ vẻ vô tội: “Em cũng không biết mà. Anh cứ chờ đi, em đến phòng đội trưởng tắm.”
“Em đi đâu tắm?” Phô Mai khiếp sợ không thôi, “Đó chính là Dưỡng Tâm điện, sao em dám?!”
Thời Độ nâng cằm: “Nhìn đi.”
Dưới ánh mắt ‘em thật dũng cảm’ của Phô Mai, Thời Độ gõ cửa Dưỡng Tâm điện, một gương mặt vô cảm quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.
Ngu Chiếu Hàn: “Có việc?”
Thời Độ có loại dự cảm xấu: “Em muốn mượn phòng tắm của anh dùng chút.”
Ngu Chiếu Hàn đóng cửa lại: “Không được.”
Thời Độ bỗng nhiên tỉnh ngộ, kéo chốt cửa không cho anh đóng: “Em đùa thôi, em sẽ không luyện thành cơ bắp giống như Tiểu Giang đâu, Cá Cá yên tâm.”
Lực tay của Ngu Chiếu Hàn yếu dần: “… Em thật xấu nha.”
Thời Độ liền cười: “Phô Mai còn nhìn đấy, nhanh để em đi vào đi, nếu không em mất mặt lắm.”
Phô Mai còn nhìn? Vậy thì càng không thể để cho em trai vào được. Đội trưởng nhất định phải đối xử bình đẳng giữa các đội viên, mưa móc rơi đều, như vậy mới có thể khiến cho chiến đội ổn định và hòa bình lâu dài.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Chờ Phô Mai không nhìn thì em quay lại.” Nói xong không chút do dự mà đóng cửa lại.
Thời Độ còn không có phản ứng lại liền nghe thấy tiếng cười kinh thiên diệt quỷ từ phía sau truyền đến: “Ha ha ha ha ha ha ha —— “
Thời Độ: “…”
Phô Mai cười đến mức Tiểu Quỳ đang ngủ suýt chút nữa vọt ra khỏi lồ ng, thành viên đội học viện ở biệt thự bên cạnh đã cầm điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, cười đến mức Lục Hữu Sơn vọt lên tầng hai hỏi có phải là do cậu ta bị áp lực quá mà tinh thần sụp đổ hay không.
Thừa dịp Phô Mai bị Lục Hữu Sơn kéo đến gian phòng nhỏ đẻ hướng dẫn tâm lý, Thời Độ lại gõ cửa phòng Ngu Chiếu Hàn lần thứ hai. Sau khi Ngu Chiếu Hàn xác định không có ai nhìn, cuối cùng cũng đồng ý để em trai tiến vào lãnh địa bí mật nhất của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên Thời Độ vào phòng của Ngu Chiếu Hàn. cậu đánh giá bốn phía —— phong cách tối giản, ngoại trừ màu trắng đen cùng xám thì không còn màu sắc nào khác.
“Mấy dụng cụ xả stress của anh đâu?”
Ngu Chiếu Hàn chỉ chỉ két sắt.
Thời Độ đầy vẻ một lời khó nói hết: “Không đến nỗi đấy chứ, ngoại trừ em thì còn có ai dám tiến vào phòng anh đâu.”
“Thời điểm chứng lo âu của Lục Hữu Sơn phát tác có thể sẽ xông thẳng vào.” Ngu Chiếu Hàn nói vô cùng hợp lý, “Còn có, vạn nhất xảy ra hỏa hoạn hoặc động đất, vì cứu anh nhất định mọi người cũng sẽ xông vào.”
Thời Độ bị thuyết phục. Cậu thay đổi đề tài: “Đúng rồi, ‘cười như không cười’ của anh luyện thế nào rồi?”
“Còn đang luyện.” Ngu Chiếu Hàn lần đầu sử dụng kỹ năng 【 cười như không cười 】này đã nghiêm túc hỏi cảm nhận của Thời Độ. Thời Độ nói hiệu quả không tốt, bảo anh trước tiên đừng dùng trước mặt người khác, chỉ có thể dùng trước mặt cậu thôi.
Thời Độ đã bắt đầu nở nụ cười: “Cho em nhìn một chút?”
Ngu Chiếu Hàn hơi nâng khóe môi, trong đôi mắt vẫn là vẻ trầm lặng như trước.
Có lẽ là do giả vờ quá nhiều đã thành thói quen, dù ở trước mặt Thời Độ nhưng Ngu Chiếu Hàn cũng không có quá nhiều biểu tình, vẫn luôn mang gương mặt không cảm xúc vuốt lông thỏ, ăn đồ ăn vặt, muốn được khen ngợi.
Thời Độ hi vọng biểu tình của Cá Cá có thể phong phú giống như nội tâm của anh.
“Ừm… Anh thử lộ răng xem?”
Ngu Chiếu Hàn lắc đầu một cái: “Không được.”
Anh nghiên cứu nhiều nam chính như vậy, chưa từng thấy nam chính nào khi cười sẽ lộ răng cả.
Thời Độ lại hỏi: “Vậy trước khi anh là đội trưởng đã cười thế nào?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Không nhớ rõ.”
Ý cười trên khóe môi của Thời Độ giảm đi không ít, đôi mắt cũng không còn sáng như trước.
Ngu Chiếu Hàn có thể cảm nhận được tâm tình của thanh niên đột nhiên kém đi nhiều, có lẽ là do anh. Anh suy nghĩ một chút, tràn đầy tự tin nói: “Dù sao trước đây anh cũng rất dễ nhìn.”
Thời Độ không có chút nghi ngờ nào về cái này. Trước khi Ngu Chiếu Hàn làm đội trưởng chính là trước 17 tuổi, có lẽ vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng nhất định là một thiếu niên nhận thư tình của các bạn nữ đến mỏi cả tay. Cậu nở nụ cười, cố ý nói: “Thật hay giả? Hoàn toàn không thấy được.”
Không phải nhan khống thật là đáng sợ, cái này có khác gì người mù đâu chứ.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Vậy lần sau cho em xem ảnh.”
Thời Độ yên lòng tiến vào phòng tắm, nhìn thấy bên trong có bồn tắm, nói: “Đã lâu rồi em không tắm bồn, có thể mượn dùng một chút được không?”
“Có thể.” Ngu Chiếu Hàn rất hào phóng, “Em có chơi vịt nhỏ không? Anh lấy ở két sắt ra cho em.”
Thời Độ: “… Cái vịt gì?”
Mấy ngày sau, thông báo chính thức về lịch thi đấu thường quy cho mùa giài mới được đưa ra. Trong mùa giải thường quy, 16 đội ngũ ở khu thi đấu phía đông được chia theo cặp để đánh. Đội nào thắng thi đấu sẽ được được, tám đội cuối cùng có điểm số cao nhất sẽ cùng tám đội dẫn đầu ở khu thi đấu phía tây tiến vào thi đấu loại trực tiếp.
Lịch giải đấu thường quy của khu thi đấu phía đông như sau:
Trận thứ nhất, sân nhà là Thượng Hải.
Quảng Châu-ZC vs Hàng Châu-DSD
Thượng Hải-R. H vs Seoul-TCO

Sau khi công bố lịch trình, fans đã nghỉ ngơi hồi sức trong kỳ nghỉ lập tức trở nên sống động.
【 Đau lòng cho tân binh ZC năm nay, ngay trận đấu đầu tiên đã gặp chiến đội mạnh lâu năm là DSD 】
【 Mới ngày đầu tiên của mùa giải đã được nhìn thấy vợ yêu, thật là tốt 】
【TCO? Là chiến đội năm ngoái yêu cầu quay ngược thời gian không được lại còn bị làm mất mặt, TCO đó hả? 】
【 Chính là TCO bị Timeless đập chết ở ngay tại điểm hồi sinh đấy hả? 】
【Sân nhà của R. H, lần này nếu như thua bởi TCO, trên diễn đàn có thể mắng suốt mười năm 】
【TCO vốn không yếu, thua là bình thường, đừng tạo thêm áp lực cho R. H 】
Mùa trước Seoul-TCO được vào top 4 đội mạnh nhất, năm nay còn được tăng cường sức mạnh, đúng là không thể xem như đội yếu được. Sớm gặp được đội mạnh là chuyện tốt, ít nhất có thể sớm phát hiện ra vấn đề của bản thân mình.
Bởi vì TCO có quá nhiều chiêu trò, R. H —— thậm chí tất cả chiến đội của Trung Quốc đều không có bất kỳ cảm tình nào với bọn họ. Biết trận đấu đầu tiên phải đánh với TCO, ngoại trừ tràn đầy ý chí chiến đấu, bọn họ còn hưng phấn nhiều hơn —— nếu như Lục Hữu Hơn không có mấy kiểu động viên trước trận đấu kiểu cũ thì mọi người còn có thể hưng phấn hơn nữa.
“Nếu như ngay cả trận ở sân nhà cũng không thắng được TCO, sau này ở trên sân khách càng đừng nghĩ đến. Không sai, bọn họ thành viên mới, nhưng mà chúng ta thì sao? Chúng ta không chỉ có thành viên mới, còn thay đổi cả ông chủ cùng căn cứ!” Lục Hữu Sơn nói năng có khí phách, “R. H năm nay là một R. H hoàn toàn mới—— dục hỏa trùng sinh, anh hùng bất hủ. Này, chính là chúng ta!”
Ngón chân Ngu Chiếu Hàn bắt đầu cọ cọ trên mặt đất.
Thời điểm bọn họ nghĩ ra khẩu hiệu cũng không cảm thấy xấu hổ như thế mà.
“Nói theo tôi, mấy cậu có lòng tin sẽ chiến thắng TCO hay không?”
Mọi người đang bận huấn luyện nên trả lời thưa thớt: “Có.”
“Quá nhỏ tôi không nghe được!” Lục Hữu Sơn hùng hồn mười phần nói, “Lớn tiếng nói cho tôi—— các cậu có lòng tin hay không!”
Mọi người: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Cá Cá: Tui nói trước kia tui là tiểu mỹ nhân, thế mà em trai lại không tin (▼-▼)
Chương trước Chương tiếp
Loading...