Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Khống Thiên Hạ

Chương 761: Ta Muốn Còn Không Được Sao? (1)



Lão đại, nhớ ngày đó chúng ta cùng nhau vào tông môn, hôm nay ngươi đã là Vương giai cao cao tại thượng rồi, quả nhiên là để cho người ta hâm mộ.
Nhìn Lăng Tiếu tiện tay bày cấm chế, Hoa Hiểu Quế cảm khái nói.
- Có cái gì thật hâm mộ, sau khi ngươi đạt tới Vương giai ngươi sẽ phát hiện ở bên trên còn có không ít Địa Hoàng, ngươi liền sẽ cảm thấy Vương giai không gì hơn cái này, khi ngươi đạt tới Địa Hoàng, có lẽ lại biết ở trên Địa Hoàng lại có Thiên Tôn, ngươi sẽ không cảm thấy Địa Hoàng là cường đại nhất, cho nên chúng ta phải không ngừng cố gắng, võ học là không có chỗ tận cùng.
Lăng Tiếu đáp.
Hoa Hiểu Quế buông tay ra nói:
- Ta cả đời này có thể có thực lực Vương giai, cảnh giới Tứ phẩm Luyện dược sư liền thỏa mãn, cái gì Địa Hoàng, Thiên Tôn cùng ta đều không liên quan.
Hoa Hiểu Quế tự biết thiên phú tu luyện của mình rất bình thường, cho nên nói lời này có chút ý tứ tự giễu.
Lăng Tiếu trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Gia hỏa không có chí tiến thủ, nếu như ngươi muốn đạt tới Vương giai, ta hiện tại có thể thành toàn cho ngươi, chỉ bất quá ngươi cả đời này thật đừng nghĩ tiến bộ thêm được nữa.
- Lão đại thật có thể để cho ta hiện tại đạt tới thực lực Vương giai?
Hoa Hiểu Quế thoáng cái kích động bắt được tay của Lăng Tiếu hỏi.
- Không sai, ta hiện tại cho ngươi hai cái lựa chọn, lựa chọn đầu tiên ta có thể để cho ngươi trong khoảng thời gian ngắn đạt tới Vương giai, nhưng mà cả đời này ngươi cũng chỉ có thể dừng bước ở Vương giai thực lực, lựa chọn thứ hai ngươi vẫn tiếp tục vững chắc luyện công, chung quy có một ngày ta sẽ đem ngươi lên tới Địa Hoàng, thậm chí Thiên Tôn cũng không phải là không được, chính ngươi suy nghĩ kỹ càng.
Lăng Tiếu rất là nghiêm túc nói.
Bằng vào thực lực Luyện dược hiện tại của hắn, lại có không ít cao giai linh thảo trân quý, nếu như Hoa Hiểu Quế thật muốn lập tức tăng lên tới Vương giai, hắn tuyệt đối có thể làm được.
Chẳng qua là hắn cũng không hi vọng Hoa Hiểu Quế làm ra lựa chọn thứ nhất, bởi vì hắn có thể kiên định tương lai chính mình đi được xa hơn, mà Hoa Hiểu Quế đi theo hắn, tự nhiên cũng sẽ không kém đi nơi nào, chờ đẳng cấp Luyện dược của hắn lại tăng lên, cho dù là dùng đan dược đập vào, cũng có thể đem Hoa Hiểu Quế nện vào Địa Hoàng, thậm chí là Thiên Tôn giai, điểm tự tin này hắn vẫn phải có.
Hoa Hiểu Quế nghe lời nói của Lăng Tiếu ổn định tâm tư, lâm vào trong trầm tư.
Lăng Tiếu cũng không còn để ý tới hắn, lại tiếp tục bày ra mấy đạo cấm chế.
Sau một lúc lâu, ánh mắt của Hoa Hiểu Quế trở nên minh lượng lên nói:
- Nếu lão đại nói như vậy, ta đây liền chọn loại thứ hai đi, ta tin tưởng lão đại tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy ta kém cỏi hơn so với người khác.
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai của Hoa Hiểu Quế nói:
- Đây là đúng rồi, chúng ta muốn đem ánh mắt để xa một chút, ngươi sẽ phát hiện phiến thiên không này kỳ thực rất to lớn, chỉ cần chúng ta có dũng cảm xông ra, chung quy có một ngày có thể tránh thoát trói buộc, đạt tới đỉnh phong mà ngươi khác khó có thể tưởng tượng.
- Ân, ta đều nghe theo lão đại.
Hoa Hiểu Quế kiên định gật đầu.
- Tốt lắm, ngươi nói một chút vì sao không luyện chế được Tam phẩm đan dược, ta nhìn xem vấn đề xuất hiện ở đâu.
Lăng Tiếu nói vào chính đề.
Vì vậy, Hoa Hiểu Quế liền đem quá trình luyện chế Tam phẩm đan dược của mình nói một lần.
Tiếp theo, Lăng Tiếu lợi dụng kinh nghiệm của hắn cùng Hoa Hiểu Quế khơi thong giao lưu lên.
Trải qua một phen phân tích giảng giải của Lăng Tiếu, Hoa Hiểu Quế cảm giác mình đối với phương diện luyện dược có nhận thức quả thật quá mức thiếu sót, hiện tại được Lăng Tiếu nói như thế cuối cùng là bạt mây thấy trăng, trong lòng rộng mở trong sáng ròi.
Hắn hiện tại có tự tin, lúc này lại luyện chế tam phẩm đan dược nhất định có thể rất nhanh thành công.
- Những thứ này cũng chỉ là một chút tâm đắc luyện dược của ta, nơi này còn có một quyển bút ký của cao phẩm Luyện dược sư, ngươi có thể cầm đi tham khảo.
Lăng Tiếu nói một tiếng, đem một quyển sách ném cho Hoa Hiểu Quế.
Cuốn sách này là từ trong không gian giới của Đan Trần Đạo tìm được, hắn có Luyện Đan quyết, tự nhiên không cần cuốn sách này, cho Hoa Hiểu Quế là phù hợp.
Hoa Hiểu Quế nhận lấy cuốn sách khẩn cấp mở ra, hắn biết đồ đạc mà lão đại cho hắn tuyệt đối là đồ tốt.
Hoa Hiểu Quế mới vừa lật xem trang thứ nhất, thần sắc liền trở nên kích động, tiếp theo lại khẩn cấp lật tiếp, hai mắt hiện lên tinh quang, phảng phất như thấy được thân thể mỹ nữ trần trụi, để cho hai mắt hắn cũng lần nữa không dứt ra được.
- Tốt lắm, trước đem nó thu lại, lão đại còn có những vật khác đưa cho ngươi.
Lăng Tiếu nhìn bộ dáng mê mẩn kia của Hoa Hiểu Quế, rất là tùy ý nói.
Hoa Hiểu Quế thực lực chưa ra hình dáng gì, thoạt nhìn lại rất nhỏ yếu, nhưng mà hắn lại là hằng hữu chí cốt.
Nhớ thời điểm ngày đó cùng vào Tử Thiên thành, Lăng Tiếu cùng một tên đại thiếu của Lao gia phát sinh xung đột, Hoa Hiểu Quế lại như cũ đứng ở bên cạnh hắn, tuy nói không thể giúp hết lòng, nhưng Lăng Tiếu đã đem hắn thành hảo huynh đệ đối đãi rồi.
Nguyên tắc làm người của Lăng Tiếu liền là người khác đối với hắn tốt, như vậy hắn đối với nhân gia sẽ chỉ tốt hơn.
Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì chênh lệch giữa hai người mà cảm giác đối phương không xứng làm bằng hữu huynh đệ của hắn.
Ở trong từ điển của Lăng Tiếu vĩnh viễn sẽ không xuất hiện từ ngữ như vậy.
- Lão đại, còn... Còn có vật tốt gì mau lấy ra.
Hoa Hiểu Quế cũng không khách khí với Lăng Tiếu, sau khi đem cuốn sách cất đi, xoa xoa đôi bàn tay, hai mứt cũng hiện lên tinh quang.
Lăng Tiếu khẽ cười một tiếng, trên mặt đất nhiều ra một cái dược đỉnh.
Dược đỉnh này lưu chuyển lên trận trận hạt hồng hỏa quang nồng đậm, từng đợt linh khí phát ra, đồng thời còn có một cỗ dược thảo vị nồng đậm, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm rồi.
Vừa thấy được cái đỉnh này, miệng của Hoa Hiểu Quế mở lớn không nói ra lời.
Lăng Tiếu vừa muốn nói gì, lại thấy Hoa Hiểu Quế hướng đỉnh kia nhào tới.
Ai ngờ hắn vừa mới nhào tới liền bị dược đỉnh tản ra một cỗ khí thế cường đại chấn bay ra ngoài.
May mắn là Lăng Tiếu ở trong phương viên mấy thước sắp đặt cấm chế, bằng không Hoa Hiểu Quế thế nào cũng phải bị đánh bay ra ngoài thật xa rồi.
- Uy, ta nói ngươi giở trò quỷ gì.
Lăng Tiếu cười nói.
- Lão... Lão đại, đỉnh kia ta muốn rồi, cho dù là cả đời này ta làm người hầu cho ngươi đều nguyện ý!
Hoa Hiểu Quế từ trên mặt đất bò dậy rất chân thành nói.
Bản thân Hoa Hiểu Quế đối với luyện dược thì chấp nhất, điên cuồng hơn so với Lăng Tiếu nhiều lắm.
Hắn cho dù nhãn giới không cao như Lăng Tiếu, nhưng đối với kiến thức về phương diện Luyện dược sư lại là một chút cũng không thua Lăng Tiếu, hắn nhìn một cái liền cảm nhận được bất phàm của dược đỉnh này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...