Thần Khống Thiên Hạ
Chương 686: Kim Tàm Cổ (1)
Nam Cung Liệt ngay từ lúc hắc mạc tiêu tán đã lui ra bên ngoài rồi, cũng không bị ngộ hại, mà Ma Đế cũng chiếm cứ thân thể của môn đồ Ma Ảnh môn kia đem Tụ Hồn Đăng khống chế, trong nhắt mắt bảo hộ ở quanh người mình.
Ma Đế một thân khí thế điên cuồng phát ra, trực tiếp phá nhập đến Địa Hoàng cao cấp mới dừng lại.
- Ha ha, tốt... Tốt, thân thể của người trẻ tuổi này phù hợp bổn đế.
Ma Đế lộ ra trạng thái vui mừng cười nói.
Song lão ẩu kia cũng đã khống chế tiểu đỉnh hướng Tụ Hồn Đăng bên cạnh Ma Đế ném tới, nàng đối với Tụ Hồn Đăng rất là chán ghét.
Ma Đế thực lực tăng nhiều, đem Tụ Hồn Đăng hút ở trong lòng bàn tay, thừa dịp lão ẩu chưa đánh ra đại thế giới, phá vỡ quỳnh lâu, lui ra ngoài.
Lão ẩu khát máu vô cùng, nàng phát ra khí tức cường đại, trực tiếp đem tòa quỳnh lâu kia chấn thành phấn toái.
Tiếp theo, từ trong phế tích kia chậm rãi bay lên.
Lăng Tiếu đã bị trọng thương, không chết đã là vạn hạnh rồi, mặc dù phục dụng đan được, nhưng mà cũng không khôi phục được nhanh như vậy, mà Nam Cung Liệt cùng Ma Đế căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Trong lòng hắn thầm hô:
- Chẳng lẽ cứ như vậy chết ở chỗ này sao?
Lão ẩu tay cầm tiểu đỉnh lạnh lùng quét qua mọi người một cái, sau lưng nàng hiện lên đại phương hắc mạc thế giới, một khi nhập vào trong đó bọn họ sẽ lại giống như người mới vừa rồi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay một khắc này, một giọng nói vang lên:
- Phù Quang Lược Ảnh trận, lên!
Mới vừa rồi Lăng Tiếu bị lão oanh oanh một chưởng kia, người đã bị thương nặng, thân thể nhiều chỗ cơ năng đã bị hao tổn nghiêm trọng, nếu không có Si mị lam diễm hộ thân, để cho lão ẩu kia phải bận tậm, chỉ sợ hắn đã là xác chết rồi.
Mắt thấy một phương hắc ám của lão ẩu kia lại một lần nữa thúc đẩy ra, Lăng Tiếu đã cảm thấy không thể ra sức nữa rồi.
Hắn đem hết tốc lực khôi phục thân thể, nhưng mà như cũ có dư lực mà không đủ, tinh thật lực ucnxg không có biện pháp ngưng hình công kích.
- Xong, oan hồn này thật đáng sợ, khó trách trong vạn năm này cũng không có người nào có thể từ trong nơi này còn sống đi ra, chỉ sợ có siêu cấp cao thủ Đế giai mới có thể từ nơi này bình yên vô sự rời đi đi!
Phía sau lưng Lăng Tiếu đã ướt đẫm rồi, hắn biết mình đã không có lá bài tẩy nào có thể nghịch chuyển rồi.
Lam sắc Giao Long là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nhưng mà ngay cả nó cũng đã bị trọng thương, hơn nữa thực lực cũng chênh lệch quá xa.
Đang ở lúc Lăng Tiếu tuyệt vọng hết sức, thanh âm của Huyền Diệu vang lên:
- Phù Quang Lược Ảnh trận, lên!
Bỗng nhiên chỉ thấy từng dãy quang mạc thuần khiết vô hạ từ trên trời giáng xuống, bốn phía trong nháy mắt biến thành một mảnh thuần bạch, phiến bạch quang kia giống như tia chớp càng không ngừng oanh long vang lên.
Thanh âm của bạch quang này nổ vang rất lớn, giống như là xuân lôi, chỉ là phiến bạch quang này oanh lên trên người lại không có một chút cảm giác đau đớn, ngược lại có một loại cảm giác thoải máu không nói ra lời.
Mà oan hồn ỏ xung quanh cùng với lão ẩu ở trung ương bạch quang nhất đều là phát ra tiếng tê khiếu thê lương.
Ô ô!
Lão ẩu kia bị bạch quang bao phủ, ở trước khi nàng bị bao phủ hết, hắc mạc mà nàng diễn biến ra cũng đã biến mất, chỉ thấy vẻ mặt kinh hoảng vô cùng.
Bạch quang cũng không biết oanh tạc bao lâu, cuối cùng mới từ từ biến nhạt, lại khôi phục bình thường.
Mặt đất không có nửa điểm tổn thương, mấy người may mắn còn sống sót cũng không chịu nửa điểm thương tổn, chỉ là oan hồn ở bốn phía cũng đã trở nên tan thành mây khói rồi, mà lão ẩu kia tựa hồ cũng theo bạch quang kia biến mất mà biến mất.
- Phu quân, ngươi thế nào?
Theo bạch quang biến mất, Thải Hà Nguyệt trong nháy mắt đến bên cạnh Lăng Tiếu, đỡ lấy hắn đau lòng hỏi.
Trong mắt của nàng cũng nổi lên hơi nước, chỉ cảm thấy thương tích trên người Lăng Tiếu cũng là thương tích trên người nàng, nhìn nàng hết sức lo lắng.
Lăng Tiếu nhếch miệng cười nhạt:
- Đừng... Đừng động vào ta... Ta rất nhanh liền tốt rồi!
Lăng Tiếu bất kể là ngồi hay nằm, huyền công của hắn cũng có thể vận chuyển, hơn nữa ở trước lúc chữa thương hắn đã ăn vào cao giai đan dược rồi, chỉ cần một chút thời gian là thân thể của hắn có thể lần nữa khôi phục, đây cũng là chỗ thần kỳ của Cổ Hoàng thần công.
Hiện tại người sống chỉ còn lại có Lăng Tiếu, Thải Hà Nguyệt, Độc Hạt Tử, Ma Đế cùng với Nam Cung Liệt.
Nam Cung Liệt đến trước người Lăng Tiếu đối với hắn chắp tay nói:
- Lăng đại sư ngươi trước tiên ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi chung quanh xem một chút.
Nam Cung Liệt thầm nghĩ đến hạng nhiệm vụ 15 năm trước, hắn nhất định phải tìm được Thiên Cổ thần công, mà Thiên Cổ thần đỉnh ở trước mắt hắn mặc dù cũng muốn, nhưng mà hắn không muốn đi cướp đoạt, bởi vì người tiêu diệt lão ẩu kia không phải là hắn, mà là một thanh niên nhân khác ở bên cạnh Lăng Tiếu.
Hắn đối với bản lĩnh của Lăng Tiếu cảm thấy kính nể, cũng cảm kích lúc trước Lăng Tiếu cho hắn Phá Huyễn dược thủy, mới để cho hắn ở bên trong Cổ thành mà còn sống đến hiện tại, hắn cung không phải là loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, thấy lợi quên nghĩa này.
Đang ở lúc Nam Cung Liệt muốn chạy về phía phế tích lầu nát kia, trong thiên địa lại có hồn lực đang ngưng tụ.
- Cẩn thận, nàng còn chưa có hoàn toàn biến mất.
Huyền Diệu hướng về phía Nam Cung Liệt quát to.
Lúc này, tất cả mọi người bối rối lên, Nam Cung Liệt lại càng một lần nữa lui trở lại.
Trước phế tích, bộ dạng của lão ẩu kia lại một lần nữa ngưng tụ lên.
Chỉ là, tình huống bây giờ của nàng đã không giống như ngưng chất như mới vừa rồi, chỉ là hiện ra trạng thái một đạo hư ảnh, hóa ra mới vừa rồi Phù Quang Lược Ảnh trận kia đã tiêu trừ đại lượng hồn lực của nàng.
Lúc mọi người ở đây lại muốn lần nữa hướng lão giả kia oanh đến, cái tiểu đỉnh kia huyền phù đến giữa không trung.
Bỗng nhiên, tiểu đỉnh tách ra vạn đạo kim quang, một con tiểu cổ trùng từ trong đỉnh nhảy ra ngoài.
Hai mắt cổ trùng linh động, thân thể lại trong nháy mắt bành trướng lên.
Một thước, hai thước, ba thước...
Chỉ ở trong chốc lát, lại biến thành đại trùng cao mười mấy thước, thân thể vàng rực tôn quý dị thường, tựa như là hoàng giả trong trùng, rung động mấy người ở trước mắt.
Kim cổ trùng đem lão ẩu kia che ở trước người, hai mắt nhìn chằm chằm vào mấy người, tựa hồ chỉ cần có cái gì dị thường, lập tức sẽ đem mấy người nuốt vào trong bụng, biến thành mỹ thực của nó.
Nam Cung Liệt cùng Lăng Tiếu nhìn Kim cổ trùng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, mới vừa rồi ở trong thế giới hắc ám, bọn họ những là tận mắt nhìn thấy Kim cổ trùng này đem một đống lới độc vật một ngụm một con cắn nuốt mất. Hiện tại bày ra chân thân, cảm giác bị áp bách cường hãn kia để cho bọn họ không thể động đậy.
Cảm giác bị áp bách này so với lam sắc Giao Long bày ra không yêu hơn, tựa hồ còn khiến cho mọi người sợ hãi mấy phần.