Thần Khống Thiên Hạ
Chương 460: Ca Cũng Không Phải Là Người Tùy
Ôn Khả Điệp lần đầu rung động, đối với cường giả có ý sùng bái, hơn nữa
nam nhân vừa anh tuấn vừa bản lĩnh như Lăng Tiếu tự nhiên làm cho nàng
vô cùng ái mộ.
Tuy rằng nàng biết Lăng Tiếu muốn cưới Vân Mộng Kỳ, nhưng nàng cũng
không để ý làm tiểu thiếp của hắn, hơn nữa Vân Mộng Kỳ là cao thủ vương
cấp, thực lực cùng tướng mạo đều ở trên nàng, nàng đương nhiên không tự
tin có thể áp qua Vân Mộng Kỳ.
Lăng Tiếu thật sự không nghĩ tới Ôn Khả Điệp lớn mật như vậy, trực tiếp
thổ lộ kiểu như thế, biến thành trong lòng hắn thật đắc ý thầm hô:
- Mị lực của bổn thiếu đúng là không nhỏ ah!
Lăng Tiếu thoáng do dự, vẫn lắc đầu nói:
- Hiện tại không được, chờ ta luyện chế xong Phá Linh đan cho các nàng rồi tính sau.
Kỳ thật hiện tại Lăng Tiếu cũng muốn rời tông môn vào thành tìm Cát Bối
Hân, nhưng hắn không muốn mang theo Ôn Khả Điệp, huống hồ hiện tại hắn
còn chưa chuẩn bị tâm tư thừa nhận nàng.
Tuy tính tình hắn thích khoe khoang lại có chút tự kỷ, nhưng không muốn ở chung một chỗ với nữ tử mình chưa có cảm giác.
Trong lòng hắn chỉ thầm hô:
- Ca không phải là người tùy tiện!
Nếu người khác nghe nói như thế nhất định sẽ tiếp lời:
- Vậy nếu ngươi tùy tiện cũng không phải là người rồi!
Ôn Khả Điệp chu đôi môi khêu gợi, giẫm nhẹ chân, trong lòng nghĩ thầm:
- Người ta là một mỹ nữ tuyệt thế đã nói như vậy không ngờ còn chưa muốn, ai thèm đâu!
Lăng Tiếu giả vờ như không thấy phản ứng của nàng, an ủi vài câu mượn cớ rời đi.
Đúng lúc này một đệ tử ngoại môn báo lại bên ngoài có người cầu kiến.
Bất đắc dĩ Lăng Tiếu phải ở lại đại sảnh chờ khách vào.
Người tới là Hình Chiến Thiên, đi theo sau hắn còn có một lão giả hơn sáu mươi tuổi.
Sau khi hai người đi vào liền cung kính thi lễ với Lăng Tiếu.
- Hình tổng quản, ta vừa định tìm ngươi, ngươi đã tới, xem ra ngươi đã đợi không kịp đi!
Lăng Tiếu khẽ cười nói.
Hình Chiến Thiên nghe Lăng Tiếu nói như vậy, mừng rỡ hỏi:
- Lăng trưởng lão, ngươi…ngươi giúp ta luyện chế xong rồi?
Lăng Tiếu cười không đáp, nhẹ vung tay, một viên thuốc bắn tới chỗ Hình Chiến Thiên.
Hình Chiến Thiên nhanh chóng tiếp nhận, nhìn thoáng qua đan dược trong
tay, thần sắc vạn phần kích động sau đó trùng điệp hướng chỗ Lăng Tiếu
quỳ xuống nói:
- Đa tạ Lăng trưởng lão thành toàn!
Hình Chiến Thiên đã tới nửa bước vương cấp, hiện tại còn chưa đầy năm
mươi tuổi, so sánh mà nói vẫn còn khá trẻ, với thiên phú của hắn sớm
muộn sẽ bước tới vương cấp, hắn cũng có tự tin có thể đi tới.
Đáng tiếc trong cuộc chiến Diễm Hỏa cốc hắn bị cường giả vương cấp Ngũ
Uy của Bái Nguyệt tông gây thương tích, lưu lại bóng ma, dao động lòng
tin của hắn, hắn muốn tiếp tục tiến lên vương cấp còn phải vượt qua tâm
ma của mình, phải lớn mạnh tín niệm của chính mình. Huống hồ từ nửa bước vương cấp đi tới vương cấp tuy chỉ cách nửa bước, nhưng đã vây khốn
không biết bao nhiêu võ giả, khiến cả đời cũng không cách nào thành tựu
vương vị.
Cho nên Hình Chiến Thiên cực độ khát vọng có được một viên Nhập Vương đan.
Trước kia hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu lưu tình cũ, lại rõ ràng đáp ứng
thay hắn luyện chế Nhập Vương đan, chỉ cần hắn cung cấp linh thảo luyện
chế, về sau còn thiếu hai loại linh thảo tứ gia làm hắn thập phần lo
lắng Lăng Tiếu không biện pháp giúp hắn luyện chế.
Hiện giờ hắn cầm đan dược trong tay làm sao mà không kích động, làm sao không cảm kích Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu vội nói:
- Hình tổng quản không cần phải như thế.
Hình Chiến Thiên đứng lên, không gian giới chợt lóe, thật nhiều đồ vật xuất hiện trước mắt.
- Lăng trưởng lão, những linh thảo cùng huyền tinh này tuy rằng không
nhập được ánh mắt của Lăng trưởng lão, nhưng tin tưởng vẫn có chỗ dùng
được, xem như một chút tâm ý của Chiến Thiên, xin Lăng trưởng lão hãy
nhận lấy.
Hình Chiến Thiên thành khẩn nói.
Lăng Tiếu nhìn lướt qua đồ vật kia, bên trong phần lớn một ít linh thảo nhị giai tam giai cùng mấy trăm viên hạ phẩm huyền tinh.
- Nếu ta từ chối thật bất kính.
Lăng Tiếu cũng không dây dưa, tay áo nhẹ nhàng đảo qua, thu nhận toàn bộ đồ vật Hình Chiến Thiên đưa tặng.
Linh thảo cùng huyền tinh đều là thứ tốt thường dùng, tuy nói hiện tại
Lăng Tiếu thăng cấp luyện dược sư tứ phẩm, nhưng vô luận là luyện chế
đan dược phẩm cấp cao thế nào đều cần có linh thảo đê giai phụ trợ, cho
nên những thứ này đối với hắn vẫn phi thường hữu dụng.
Với giá trị của một viên Nhập Vương đan đổi lại đồ vật của Hình Chiến Thiên, hắn có lấy cũng không hổ thẹn.
Lúc này Lăng Tiếu mới chú ý tới lão giả đứng cạnh Hình Chiến Thiên đang
nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay hắn không ngừng nuốt nước
bọt, tựa hồ chỉ hận không thể lập tức cướp đoạt Nhập Vương đan nuốt
chửng ngay tại chỗ này.
- Vị này chính là?
Lăng Tiếu nhìn lão giả nghi hoặc hỏi.
Lão giả không nghe Hình Chiến Thiên giới thiệu, lập tức cung kính khom người nói:
- Tiểu nhân Dư Thương Giang gặp qua Lăng trưởng lão.
Tuy tuổi tác lão giả lớn hơn Lăng Tiếu, nhưng Lăng Tiếu là trưởng lão
tông môn, còn là luyện dược sư tứ phẩm, thân phận tôn quý hơn hắn rất
nhiều, hắn không dám lộ bộ dáng cậy già lên mặt.
Hình Chiến Thiên giới thiệu:
- Lăng trưởng lão, Dư chấp sự có cầm phổ mà ngài cần, cho nên ta dẫn hắn lại đây gặp ngài.
Hình Chiến Thiên bất tri bất giác xưng hô Lăng Tiếu từ “ngươi” biến
thành “ngài”, có thể thấy được bây giờ hắn vô cùng tôn sùng Lăng Tiếu.
- Nguyên lai là Dư chấp sự, ngươi thật sự có cầm phổ?
Lăng Tiếu vui sướng hỏi.
Dư Thương Giang không dám lãnh đạm, lập tức lấy ra hai món đồ vật trong không gian giới.
Hai đồ vật kia chính là một quyển sách cùng một cây cổ cầm.
- Cầm phổ cùng cổ cầm này là do tiểu nhân mới lấy được, hi vọng Lăng trưởng lão có thể vừa ý.
Dư Thương Giang cầm đồ vật đưa tới trước mặt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cẩn thận tiếp nhận cầm phổ cùng cổ cầm.
Lăng Tiếu lật xem cầm phổ, ánh mắt không khỏi nóng lên:
- Không ngờ là cầm phổ lục giai!
Trong Tử Thiên tông, cất chứa huyền kỹ công pháp hoàng giai cùng thanh
giai, mà công pháp cùng huyền kỹ đạt tới lục giai thì không thấy nhiều.
Mà cầm phổ nằm trong tay Lăng Tiếu là một quyển lục giai, điều này làm sao không để cho hắn cao hứng?
- Tiểu nhân cũng không sở trường cầm đạo, nếu Lăng trưởng lão để mắt liền tặng Lăng trưởng lão, xin ngài nhận lấy.
Dư Thương Giang nhìn thấy Lăng Tiếu có vẻ thích thú, lập tức tranh thủ lấy lòng nói.
Lăng Tiếu cũng không trả lời Dư Thương Giang, đưa mắt nhìn qua cổ cầm trên bàn.
Thân cầm trôi nổi màu đỏ sậm, chất gỗ thoạt nhìn ít nhất phải ngoài ngàn năm, hẳn dùng loại cổ thụ hiếm có ngàn năm chế tạo, mà dây đàn kéo căng chặt chẽ, mơ hồ thấy được ánh sáng lóng lánh, thoạt nhìn có chút bất
phàm.
Lăng Tiếu vuốt nhẹ lên dây đàn, vài thanh âm thanh thúy dễ nghe vang
lên, tiếp theo hắn lật thân cầm nhìn thấy bên dưới khắc ba chữ nhỏ:
Phong Khinh Ảnh.
- Đàn tốt, huyền kỹ tốt, không biết Dư chấp sự muốn trao đổi thế nào với ta?
Lăng Tiếu hài lòng hỏi Dư Thương Giang.