Thần Khống Thiên Hạ
Chương 32: Huyền Kỹ Các
Nhưng vừa nghĩ tới Lăng Tiếu ngày trước đã là huyền sĩ, hiện giờ hắn trở thành huyền giả cũng không còn quá mức kinh ngạc.
Lăng Tiếu bĩu môi, khều nhẹ nói:
- Ta bị thương chẳng phải tại cô sao, việc này cô nên phụ trách ah!
- Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta!
La Khinh Sương ủy khuất nói. Vốn nàng còn muốn giải thích với tên hỗn
đản này, ai biết hắn không có chút phong phạm nam nhân, còn tính toán
nhỏ nhặt, trong lòng không khỏi tức giận, đồng thời cũng mang theo chút
cảm giác yêu thích.
- Nói cũng không thể nói như vậy, đầu tiên nếu không phải do cô ra tay
với tôi trong tửu lâu, tôi cũng sẽ không bị phản phệ, cũng sẽ không bị
thương, tên vương bát đản đánh lén tôi đã sớm đi gặp Diêm Vương, tôi làm sao có thể bị thương nữa!
Lăng Tiếu tức giận nói, nghĩ tới hôm đó nữ nhân này đột nhiên bão nổi
không có lý do gì, thật sự muốn đem nàng đè xuống đánh vào mông trừng
phạt.
La Khinh Sương tức giận nói:
- Hừ, ai kêu con người ngươi đáng ghét như vậy!
- Tôi đáng ghét? Tôi làm sao đáng ghét? Thứ nhất tôi không có rình xem
cô tắm rửa, thứ hai không có sờ qua bộ ngực của cô, thứ ba…
Lăng Tiếu thao thao bất tuyệt phản bác.
Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt La Khinh Sương đã tối sầm, rút mạnh nhuyễn kiếm bên hông.
- Uy…có chuyện từ từ nói, vì sao phải động đao động thương đâu, thật là tổn hại phong độ của nữ hài tử…
Lăng Tiếu bật lui ra sau xua tay sợ hãi nói.
La Khinh Sương trừng mắt liếc hắn, đột nhiên bật cười, khuôn mặt vô cùng kiều diễm, làm người ta không nhịn được phải tán thưởng mỹ nhân bại
hoại.
- Vậy không phải tốt sao, cô hẳn nên cười nhiều một chút mới đẹp!
Lăng Tiếu không chút keo kiệt khen ngợi.
- Ai cần ngươi lo!
La Khinh Sương tức giận nói một câu, tiếp theo dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu nói:
- Thật xin lỗi!
- Gì? Cô nói gì?
Lăng Tiếu đột phá tới huyền giả toàn bộ cảm ứng đều tăng lên, tự nhiên
nghe được lời xin lỗi của La Khinh Sương, nhưng hắn lại giả vờ không
nghe thấy, đùa giỡn nha đầu kia.
La Khinh Sương đỏ mặt nhìn Lăng Tiếu quát to một tiếng:
- Thật xin lỗi…
Sau đó nàng quay lưng bỏ chạy.
Lăng Tiếu sờ sờ lỗ tai, nhìn La Khinh Sương chạy xa lẩm bẩm:
- Tiểu a đầu này cũng không tệ lắm, nếu có thể thu làm nha hoàn bên người như Vũ Tích thật tốt!
Lời này nếu để cho những thiếu gia công tử trong Vẫn Thạch thành nghe
được chỉ sợ phải dùng thái đao chém chết hắn, mỹ nhân như thế ai không
muốn tranh đoạt cưới làm lão bà, người này lại chỉ muốn an bài thân phận nha hoàn cho người ta, thật sự là người si nói mộng.
Tới lúc dùng cơm, Lăng Chiến biết nhi tử đã trở thành huyền giả, vừa
thấy cao hứng đồng thời tự mắng tốc độ tu luyện của mình quá chậm, hơn
nửa tháng chỉ mới phá tan được một kinh mạch, cách thời gian phá kinh
mạch thứ hai còn không ngắn, so sánh với nhi tử đúng là một trời một
vực.
Lăng Tiếu tựa hồ nhìn ra được phụ thân chán nản, dùng bữa xong theo phụ
thân đi tới thư phòng, đem một gốc Ô Sâm Vương ngàn năm đặt tới trước
mặt Lăng Chiến nói:
- Cha, có thêm gốc Ô Sâm Vương ngàn năm này mới có thể tăng nhanh tốc độ đột phá kinh mạch!
Lăng Chiến như lấy được chí bảo tiếp nhận Ô Sâm Vương nói:
- Vật này…con ở đâu lấy được, ngay cả Linh Thảo Đường cũng rất ít xuất hiện Ô Sâm Vương ngàn năm ah!
Ô Sâm Vương năm trăm năm trở xuống vẫn thường thấy, nhưng vượt hơn năm
trăm năm thì rất ít thấy, mà ngàn năm thì càng thêm trân quý.
Lăng Tiếu đáp:
- Lấy của gia gia!
Lăng Chiến ngẩn người, cười khổ nói:
- Tiểu tử, ngay cả gia gia mà con cũng dám gõ!
Sau đó hắn nhìn nhìn Ô Sâm Vương trong tay nói:
- Hãy để con dùng đi, trước khi đột phá tới cấp huyền giả, cha lấy chỉ vô dụng!
Hắn biết Ô Sâm Vương trân quý, có được khả năng mở rộng kinh mạch cùng
tăng huyền lực kéo dài tuổi thọ, nhưng nó không khả năng đả thông kinh
mạch thôi! Vì vậy hắn đành cự tuyệt.
Lăng Tiếu ngăn cản:
- Cha, cha lưu trữ, mỗi lần trùng minh dùng một ít, phối hợp Tam Phân
Quy Nguyên Khí sẽ đạt được hiệu quả không tưởng được, tối hôm qua con
dựa vào Ô Sâm Vương mới đột phá võ đồ, trở thành huyền giả!
Lăng Chiến không hề hoài nghi lời nói của nhi tử, thoáng do dự, trân trọng cất kỹ gốc Ô Sâm Vương.
Lăng Tiếu rời khỏi thư phòng của phụ thân, trực tiếp đi vào nội viện gia tộc. Ngày hôm qua hắn đã lấy được đặc quyền trở về nội viện, cho nên
hắn đi vào cổng lớn không còn chút trở ngại.
Đi tới trước luyện võ trường, các thiếu niên cùng thiếu nữ Lăng gia đang luyện công vẻ mặt sùng bái nhìn Lăng Tiếu, chỉ riêng Lăng Chí trong mắt hiện lên vẻ ghét hận.
Lăng Tiếu cũng không ngừng lại, đi thẳng tới lầu các phía nam, sau đó dừng lại trước một tòa lầu ba tầng.
Trên cửa lầu các có một tấm biển rồng bay phượng múa, khắc ba chữ lớn
cứng cáp mạnh mẽ “Huyền Kỹ Các”, ba chữ mơ hồ tản ra khí tức huyền ảo
xảo diệu, phảng phất như bên trong ẩn chứa huyền cơ nào đó.
Kiếp trước Lăng Tiếu vốn là cao thủ tiên thiên tuyệt đỉnh, ánh mắt phi
phàm, liếc mắt nhìn ba chữ kia thân hình chấn động, hắn đã nhìn ra người khắc ba chữ kia tuyệt đối là một võ giả cường đại, mỗi nét chữ ẩn chứa
khí thế lạnh thấu xương, hắn giống như thấy được một gã võ giả cường đại đang cầm trường thương không ngừng huy vũ chớp động, một loại ảnh tượng huyền diệu tựa hồ xâm nhập trong đầu hắn, chợt lóe lướt qua.
Một thanh âm già nua từ trong lầu các truyền ra:
- Ngươi có thể xem hiểu ba chữ kia?
Lăng Tiếu hướng trong lầu hành lễ, tiếp theo thản nhiên nói:
- Ba chữ kia dùng thương điêu khắc thành!
Bỗng nhiên trong lầu các truyền ra thanh âm:
- Ngươi rất không tệ, vào đi!
Lăng Tiếu cũng không do dự, bước vào bên trong.
Nơi này là Huyền Kỹ Các của Lăng gia, chứa đựng bí tịch bí điển của mười mấy đời tiền bối Lăng gia lưu lại.
Lầu một là hôi giai huyền kỹ, lầu hai là hoàng giai huyền kỹ, lầu ba cất bí tịch gì chỉ có các trưởng lão biết được.
Lăng Tiếu có tư cách đi lên xem huyền kỹ công pháp trên lầu hai trong này.
Bản thân Lăng Tiếu đã có không ít vũ kỹ, mục đích hắn đến nơi đây chính
là muốn tham khảo một chút huyền kỹ nơi này cùng uy lực vũ kỹ của bản
thân hắn có gì khác nhau, đồng thời cũng muốn học thêm chút tri thức, dù sao kỹ nhiều không thiệt thòi mà thôi!
Hôi giai huyền kỹ là công pháp cấp thấp nhất, cũng là nơi chứa công pháp nhiều nhất, công pháp chất đầy trên giá sách của lầu một. Lăng Tiếu tùy ý đi dạo một vòng, không phát hiện có huyền kỹ gì đặc biệt, lúc này mới lên lầu hai.
Vừa lên lầu hai, chỉ thấy một lão giả đang ngồi trên ghế thái sư thưởng
thức trà. Thoạt nhìn lão giả đã hơn trăm tuổi, trên thực tế đã là một
trăm bốn mươi ba tuổi, gương mặt tràn đầy nếp nhăn, tản ra khí tức
thương tang già lão, thân mình câu lũ tựa hồ không chịu nổi một cơn gió
thổi qua, chỉ riêng trong ánh mắt ngẫu nhiên hiện lên vài tia tinh quang không dễ dàng phát giác.
Lăng Tiếu thoáng chấn động, sau đó cung kính khom người nói:
- Gặp qua thái thượng trưởng lão!
Lão giả kia chính là Lăng gia thái thượng trưởng lão.