Thần Khống Thiên Hạ
Chương 314: Lai Lịch Của Hoa Hiểu Quế? (1)
Thông qua mấy ngày này, hắn cũng biết không ít đệ tử ngoại môn không dễ dàng.
Đương nhiên hắn cũng không đồng tình tràn lan, thu dược bộc cũng phải biết rõ người ta đã.
Nhưng mà hắn cảm thấy thỏa mãn với biểu hiện của Vu Lãng.
Đương nhiên không phải thoả mãn cực lực nịnh nọt hắn, mà là loại phương
thức nịnh nọt này không hề giống những người khác, nịnh nọt a dua chủ
nhân, mà là làm chuyện gì cũng đúng chỗ.
Giống như hiện tại Lăng Tiếu muốn lấy linh thảo, hắn có thể chủ động
yêu cầu đi làm, nhưng mà hắn không có biểu hiện quá mức nịnh hót, chuyện này chứng minh tâm tính của Vu Lãng vẫn không tệ.
Lăng Tiếu tự nhiên không vội mà thu hắn, bởi vì cái gọi là lâu ngày mới
biết nhân tâm, đường xa mới biết sức ngựa, còn phải chờ thời gian thử
nghiệm mới quyết định.
Vu Lãng mang theo linh thảo đi ra, tươi cười nhìn Lăng Tiếu nói:
- Sư huynh, linh thảo ngươi cần đây.
Lăng Tiếu vừa định tiếp nhận, âm thanh ghen ghét vang lên.
- Những linh thảo này ta cần!
Hai người nhìn lại, người tới chính là đệ nhất đại đệ tử Dược Phong Liễu Thần, phía sau hắn là hai tên đệ tử ngoại môn.
- Bái kiến Đại sư huynh, hai gốc linh thảo này là sư đệ muốn, nếu như sư huynh muốn thì ngươi tự hãi đi.
Lăng Tiếu chắp tay với Liễu Thần, nhàn nhạt nói.
Liễu Thần lườm Lăng Tiếu, trên mặt giận dữ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy ta nói sao, ta nói hai gốc linh dược này ta muốn, ngươi còn muốn giành sao?
Liễu Đông rất không thoải mái, hắn không thích tên sư đệ mới vào nội môn này, nhưng mà hôm nay hắn phải ra oai phủ đầu với Lăng Tiếu, cho dù đệ
tử phong chủ thì thế nào, trên Dược Phong hắn mới là đại sư huynh.
- Tính toán, sư huynh, hai gốc này cho Đại sư huynh, ta đi lấy cái khác.
Vu Lãng nói.
- Ngươi là ai, cút sang một bên, nơi này làm gì có phần cho ngươi xen
vào, hôm nay dược viên này linh thảo không được hái, về sau muốn hái
linh thảo phải trải qua ta phê chuẩn.
Liễu Đông cực kỳ hung hăng càn quấy nói.
Hắn thân là đại đệ tử nội môn, lại là kẻ quản lý linh thảo, hắn xác thực có quyền lực hạn chế các đệ tử nội môn khác hái linh thảo, bằng không
mỗi ngày đều có người tới hái thì bồi dưỡng linh thảo cung không đủ cầu.
Lăng Tiếu nghe lời này thì căm tức, hắn biết rõ thằng này đang cố ý khó khăn hắn.
Hắn vốn là kẻ ăn mềm không ăn cứng, tự nhiên sẽ không bị hù dọa.
Lăng Tiếu mặt lạnh, một tay cầm linh thảo trong tay Vu Lãng, quay người rời đi, không có ý định dây dưa với Liễu Đông.
- Ngươi đứng lại đó cho ta, thái độ của ngươi là gì, muốn tạo phản phải không?
Liễu Đông trợn mắt quát to lên.
Lăng Tiếu muốn rời khỏi tự nhiên không phải vì sợ Liễu Đông, mà là hắn không muốn vừa tới đã gây chuyện với người cũ.
Huống chi trong không gian giới của hắn có không ít linh thảo cấp thấp,
cho dù không tới đây ngắt thì hắn cũng đủ dùng, thật sự không đủ thì đi
tới thành Tử Thiên mua là được.
Nhưng mà hắn không nghĩ gây chuyện với người ta, người ta lại khi dễ lên đầu hắn.
Lăng Tiếu quay đầu trừng mắt nhìn qua Liễu Đông thản nhiên nói:
- Thái độ của ta là gì, ngươi cho rằng ngươi ai chứ, gọi ngươi một tiếng sư huynh thì ngươi xem mình là đại nhân vật sao, mấy gốc linh thảo này
ta muốn chắc rồi, có bản lĩnh thì ngươi lấy về, nhưng mà ngươi cũng nên
biết cân lượng của mình đã, sư phụ ta không phải Chu sư thúc hay Dương
sư thúc, mà là phong chủ, ngươi giáo huấn ta à, trở về ta nói cho sư
phó biết, nói đại sư huynh còn rất uy phong, ngay cả đệ tử của lão nhân
gia cũng dám khi dễ.
Lăng Tiếu vốn không muốn cầm Nam Cung Thường Nhạc ra, nhưng khi nhìn
thấy tên này còn gây chuyện cho mình, chỉ có thể giả làm kẻ càn quấy,
mang hậu trường ra so, xem Liễu Đông còn dám hung hăng càn quấy hay
không.
Xác thực Nam Cung Thường Nhạc thân là phong chủ Dược Phong, trong Dược
Phong có quyền lực chí cao vô thượng, cho dù sư phó Liễu Đông là Chư Như Thường cũng phải nhường ba phần, hắn chỉ là đại đệ tử làm sao dám lỗ
mãng.
Liễu Đông không nghĩ tới Lăng Tiếu tiểu tử này lời lẽ sắc bén như vậy, một câu đã phản kích lại.
Nếu quả thật đắc tội Lăng Tiếu, tiểu tử này trở về nói với phong chủ thì sau này hắn sống không khá giả rồi.
- Nhẫn, ta nhẫn!
Liễu Đông nắm chặt nắm đấm, trợn mắt không cam lòng, trong lòng đang khuyên bảo mình.
- Như thế nào? Đại sư huynh không còn lời gì giáo huấn hay sao? Ta cần
phải đi về, đúng rồi, về sau ta và Quế sư đệ tới lấy linh thảo, nhất
định phải dàn xếp, bằng không chúng ta có thể tìm sư phó mà đòi.
Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn qua Liễu Đông nói ra.
- Hừ, ngươi hung hăng càn quấy đi, ngày sau thất sủng xem ta chỉnh ngươi chết như thế nào!
Liễu Đông xanh mặt sắc hừ lạnh, nhìn qua Vu Lãng hét lớn:
- Ngươi còn đứng ở đây làm cái gì, nhanh chóng đi làm việc đi, bằng không thì ta đá ngươi ra khỏi Dược Phong.
Vu Lãng bất đắc dĩ, chỉ có thể lui trở về giữa dược viên, hắn cũng không giống như Lăng Tiếu có thể đắc tội Liễu Đông.
Sau khi Lăng Tiếu đi xa, Liễu Đông không cam lòng nói:
- Nếu ngươi không phải đệ tử phong chủ, lão tử lập tức phế ngươi.
Hắn vốn định ra oai phủ đầu với Lăng Tiếu, ngược lại bị Lăng Tiếu phản kích lăng nhục, hắn rất tức giận.
- Đại sư huynh, làm gì tính toán với tiểu nhân như vậy, nếu có một ngày
hắn thất sủng, tin tưởng phong chủ cũng không che chở hắn.
Một tên đệ tử đi theo Liễu Đông an ủi nói ra.
- Tiểu tử ngươi nói đúng, nhưng mà hắn cũng không thể hung hăng càn quấy được lâu đâu, nhất định phỉa nghĩ biện pháp trị hắn.
Liễu Đông đáp.
- Đại sư huynh, ta ngược có một kế, không biết ngươi có bỏ được vốn gốc không.
Tên đệ tử kia thấp giọng nói ra.
Liễu Đông nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Nói nghe một chút.
Vì vậy tên đệ tử kia bám vào tai của Liễu Đông nói kế sách gì đó.
Sắc mặt Liễu Đông dần dần trở nên lạnh lẽo, cười rộ lên:
- Tốt, chủ ý này không tệ, chuyện này giao cho các ngươi làm, nhất định
phải làm cho thỏa đáng, sau khi làm chuyện này ta sẽ dạy cho các ngươi
luyện đan dược nhất giai.
- Tạ Đại sư huynh!
Tên đệ tử kia vui vẻ, lúc này nhìn qua Liễu Đông khom người cảm ơn.
...
Trúc lâm tiểu viện là chỗ ở của Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế.
Bọn họ thân là đệ tử nội môn, lại là chỗ ở của đồ đệ Nam Cung Thường Nhạc, có đãi ngộ tốt hơn đệ tử bình thường nhiều lắm.
Hoàn cảnh nơi này thập phần ưu mỹ, thanh trúc xanh biếc, cây cối chim
chóc đua tiếng, linh khí sung túc, ở chỗ này làm cho người ta cảm giác
yên lặng.
Trở lại tiểu viện, Lăng Tiếu tâm tình thư sướng.
Giữa sân, Hoa Hiểu Quế đang ngồi trên ghế, thần sắc hết sức nghiêm túc chăm chú.
Lăng Tiếu vốn không muốn quấy rầy hắn, nhưng mà hắn mở to mắt.
- Lão đại ngươi trở về!
Hoa Hiểu Quế hoảng sợ nói.
- Ân, ngươi tiếp tục cố gắng, ta đi tới đan phòng.
Lăng Tiếu gật gật đầu, nhìn qua Hoa Hiểu Quế.
- Tốt, ta còn chưa thấy qua lão đại luyện đan, vừa vặn cho tiểu đệ quan sát.
Hoa Hiểu Quế hưng phấn nói ra.