Thần Khống Thiên Hạ
Chương 285: Tiến Vào Tử Phong Cốc (2)
Lời này vừa nói ra, cơ hồ tất cả chấp sự đều mờ mịt nhìn qua Mạc Khắc.
Tuy bọn hắn biết rõ Lăng Tiếu sắp tấn giai Huyền Sĩ cao giai, thế nhưng
mà Huyền Sĩ cao giai chỉ là yêu cầu thấp nhất, mặt khác còn phải muốn
trở thành đệ tử nội môn cần đạt top mười lần này, còn phải có thuộc tính tinh kiết ngoài 70%, có thể thấy được độ khó quá lớn.
Lữ Trì Hải cười nói:
- Nếu Mạc huynh coi được kẻ này, ta tự nhiên phụng bồi, nếu như kẻ thành trở thành đệ tử nội môn, Sí Xà Thảo đưa cho Mạc huynh cũng không sao,
nhưng mà Mạc huynh thua thì sao?
- Ta thua, đưa ngươi Bạch Mạt Đằng, thế nào?
Mạc Khắc đáp.
- Tốt, ta và ngươi đổ, Hình chấp sự làm chứng giúp chúng ta đấy!
Lữ Trì Hải sảng khoái đáp.
Hình Chiến Thiên chỉ cười nhạt gật đầu.
...
Nửa ngày sau, đi tới trước sơn cốc đầy khói tím, ba trăm người trẻ tuổi thở hồng hộc, toàn thân đổ mồ hôi như tắm.
Hơn mười nữ đệ tử bị mồ hôi thấm ướt tơ lụa, tư thái lung linh hấp dẫn
ánh mắt của nam nhân, nhưng mà chẳng qua bây giờ quá mệt mỏi, cũng không có tâm tư cầu hoan.
Mười một con Thanh Phong hạc từ giữa không trung hạ xuống.
Hình Chiến Thiên nhìn qua đám người, nói ra:
- Rất tốt, các ngươi đều có thể kiên trì chạy đến nơi đây, có thể thấy các ngươi phi thường kiên tâm cùng nghị lực, trước mắt chính là Tử
Phong Cốc là nơi tranh cử Tử Thiên Tông lần này, bên trong phần lớn là
linh thú nhất giai tới nhị giai cao cấp, đương nhiên khi hiếm khi có thể xuất hiện linh thú tam giai, cũng xem vận khí của các ngươi, mỗi săn
giết một đầu linh thú nhất giai cao cấp được 10 phân, linh thú nhị giai
cấp thấp 100 phân, trung giai 300 phân, đẳng cấp cao 500 phân, linh thú
cấp ba 5000 phân, đạt được cũng linh thảo cũng tính toán như vậy, hiểu
chưa?
- Hiểu!
Tất cả mọi người đáp lời.
Hình Chiến Thiên lại bảo chấp sự phát cho mọi người một bình Hồi Lộ Đan
cùng Dưỡng Khí Đan làm đồ dự bị, vào trong đó khó tránh khỏi bị thương,
cũng nên cung cấp một ít đảm bảo.
- Tốt rồi, tất cả mọi người lập tức vào cốc, một khi gặp được nguy hiểm
tánh mạng liền bóp nát ngọc đồng, chúng ta sẽ tới cứu viện, nhớ kỹ một
trăm năm mươi người điểm tích lũy cao nhất sẽ là đệ tử ngoại môn, điểm
tích lũy top mười là đệ tử nội môn, xuất phát!
Hình Chiến Thiên tuyên bố xong.
Ngay sau đó những người trẻ tuổi khôi phục thể lực và đi vào trong Tử
Phong Cốc, sợ linh thảo và linh thú bị người ta nhanh chân tới trước.
Bây giờ còn có không tới hai mươi người chưa đi vào, đều lựa chọn ngồi xuống khôi phục thể lực.
Lăng Tiếu cũng lôi kéo Hoa Hiểu Quế không cho hắn đi vào.
- Lão đại, nhanh đi vào thôi, chậm là không có phần.
Hoa Hiểu Quế sốt ruột kêu lên.
- Bằng chút thực lực của ngươi, ngươi cho rằng ngươi đi vào có thể kiếm được chỗ tốt gì?
Lăng Tiếu nhịn không được đả kích Hoa Hiểu Quế.
Nghe lời này Hoa Hiểu Quế lập tức im lặng.
- Lão đại ngươi nói đúng, bằng thực lực của ta thật là... Ai!
Hoa Hiểu Quế lắc đầu thở dài nói.
- Yên tâm đi, có lão đại thì ngươi thành đệ tử ngoại môn không thành vấn đề, tranh thủ thời gian khôi phục thể lực rồi nói sau!
Lăng Tiếu nói một câu, không để ý Hoa Hiểu Quế và ngồi xuống.
Đám chấp sự ở đó không xa nhìn qua.
Đừng tưởng rằng chạy vào trước là đệ nhất, nói không chính xác còn bị loại bỏ đấy.
Nửa canh giờ sau, Lăng Tiếu khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Hoa Hiểu Quế phục một khỏa viên Dưỡng Khí Đan, nửa giờ sau tinh thần tràn đầy.
Thời điểm hai người tiến vào Tử Phong Cốc, Vũ Tư Tuyết đi tới chỗ bọn
họ, sau lưng còn có vài người trẻ tuổi, một người trong đó Lăng Tiếu
cùng Hoa Hiểu Quế khó chịu, Hạ Hầu Sử.
- Lăng Tiếu, Hoa Hiểu Quế, các ngươi có muốn vào tổ đội của ta không?
Ánh mắt Vũ Tư Tuyết dừng lại trên người Lăng Tiếu.
Hoa Hiểu Quế trong lòng khó chịu, trong nội tâm thở dài:
- Tính toán, nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân, về sau nàng
chính là đại tẩu của ta, không thể lại có tâm tư với đại tẩu.
Lăng Tiếu vẫn chưa trả lời, nhìn thấy hàn quang như giết người của Hạ Hầu Sử, dường như cảnh cáo Lăng Tiếu.
Vốn Lăng Tiếu không muốn đi cùng nàng, bằng thực lực của hắn tìm tích
lũy không thành vấn đề, nhưng mà ánh mắt đó làm hắn khó chịu.
Vì vậy nhìn Vũ Tư Tuyết gật đầu nói:
- Có mỹ nữ tương mời, đây là vinh hạnh của Lăng Tiếu ta.
Nói xong còn khiêu khích nhìn qua Hạ Hầu Sử.
- Không biết ta tương mời, ngươi có đáp ứng không?
Một giọng nói thanh thúy từ xa truyền tới.
Người đi tới là Ngọc Liệt Diễm, đôi mắt thâm tình nhìn qua Lăng Tiếu.
Nhìn qua Ngọc Liệt Diễm có phong thái mê người, Lăng Tiếu kìm lòng không được mà nghĩ đến Vi Đại Nhi, nhưng mà Vi Đại Nhi không có tu luyện mị
công, bằng không tuyệt đối không thể kém hơn Ngọc Liệt Diễm chút nào.
Vũ Tư Tuyết tràn ngập địch ý nói:
- Lăng Tiếu đã là tổ đội của ta!
- Ha ha, Tuyết muội muội ngươi gấp gáp như vậy làm gì, hắn là nam nhân của ngươi sao?
Ngọc Liệt Diễm nhìn thẳng Vũ Tư Tuyết nói ra.
Xoát!
Gương mặt Vũ Tư Tuyết đỏ bừng, ngượng ngùng nói.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
- NẾu hắn không phải nam nhân của ngươi, ngươi dựa vào cái gì quyết định thay hắn, nam nhân của ngươi hắn là vị Hạ thiếu gia này nha.
Ngọc Liệt Diễm chỉ vào Hạ Hầu Sử nói ra..
- Hắn không phải nam nhân ta!
Vũ Tư Tuyết không chút suy nghĩ trả lời, dường như sợ bị người nào đó hiểu lầm.
- Thì ra không đúng nha, ta thấy vị thiếu gia này rất hữu tình với ngươi, còn tưởng rằng...
Ngọc Liệt Diễm làm ra bộ dáng người vô tội.
- Đủ rồi, tiểu Tuyết chúng ta đi!
Hạ Hầu Sử khó chịu quát lên.
- Lăng Tiếu chúng ta cùng đi a!
Vũ Tư Tuyết không quan tâm tới Hạ Hầu Sử, nhìn qua Lăng Tiếu nói.
- Tốt, chúng ta cùng đi, Liệt Diễm tỷ, chúc các ngươi gặp may!
Lăng Tiếu nhìn Ngọc Liệt Diễm phất phất tay, cùng Hoa Hiểu Quế theo Vũ Tư Tuyết đi vào trong Tử Phong Cốc.
Chỉ thấy Ngọc Liệt Diễm đứng nguyên tại chỗ, trên đôi đối hiện ra ý cười.
...
Tử Thiên Tông tổng cộng chia làm chín phong vực, theo thứ tự là ngọn núi chính Tử Thiên Phong, đây là phong lớn nhất của tông môn, chính là ngọn núi của tông chủ, còn lại còn có Kim Đồng Phong, Mộc Kỳ Phong, Bích
Tuyền Các, Xích Viêm Phong, Hắc Nham Phong, Dược Phong, Luyện Khí Phong, Thuần Thú Vực.
Hôm nay chín đại phong chủ tụ tập trong đại sảnh.
Ngồi ở chủ vị là trung niên phong thái tuấn lãng nho nhã, hai tóc mai hơi trắng rủ xuống, mắt hổ hiện ra thần quang.
Bên tay phải của hắn là lão già áo vàng, đôi mắt khép hờ, giống như hai viên kim châu, càng không ngừng lưu động.
Đối diện lão giả áo vàng là một lão giả áo đen cao gầy, phía sau áo đen
có đồ án kim dương, cực kỳ linh động, trong đôi mắt có thần quang bắn ra ngoài, dường như nhìn chằm chằm vào là bị đốt cháy.
Theo thứ tự, là một lão giả áo xanh, trên mặt luôn treo nụ cười, giống
như vĩnh viễn cũng không có chuyện làm hắn buồn rầu, lần đầu tiên nhìn sẽ cảm thấy hắn là lão giả hiền lành, nhưng trên thực tế gương mặt hổ
tươi cười nỳ giết người không thấy máu.