Thần Khống Thiên Hạ
Chương 234: Đoạt Được Khôi Thủ
- Ta xem hắn rất khó thắng, đừng quên còn có La gia La Tề chưa động thủ.
...
La Tề một mực đứng tại ở một góc, hai tay ôm lấy một thanh trường kiếm
tán phát ra quang mang ôn hòa nhàn nhạt, hai mắt nhìn hai người chiến
đấu kịch liệt trong tràng, trong lòn một khỏa nhiệt huyết háo chiến sôi
trào lên.
Hưu!
Trường kiếm trong tay hắn rốt cục ra khỏi vỏ, một con linh thú Thủy thuộc tính chạy đến giữa không trung gầm thét một tiếng.
La Tề hét lớn một tiếng:
- Ta cũng muốn tới tham gia náo nhiệt một chút.
Dứt lời, mấy đạo thủy lãng hướng Lăng Tiếu trùng sát mà qua.
- Đợi ngươi đã lâu rồi!
Lăng Tiếu vẫn không sợ hãi, quát to một tiếng, đao kiếm rốt cục đều xuất hiện.
Một kiếm huy vũ kiếm kỹ cường đại, hỏa mang nhanh chóng bắn về phía hai
người, một đao hàm chứa băng hàn chi ý, đao đao như mưa đá rơi xuống.
Oanh long oanh long!
Trên lôi đài bị huyền kỹ huyễn lệ oanh tạc đến đá vụn vẩy ra, bắn tung tóe đến người ở dưới lôi đài kêu đau không dứt.
- Ta muốn ngươi chết!
Khuôn mặt của Lý Viêm cực kỳ vặn vẹo dữ tợn, một bên huy vũ kiếm kỹ, một cái tay khác vẫn không quên sử ra Liệt Viêm Chỉ của bản thân.
Đáng tiếc mỗi một lần đều bị Lăng Tiếu tránh khỏi, hắn vô cùng hoài nghi tên kia có phải hay không trên người còn có Phong thuộc tính, nếu không làm sao có thể phản ứng nhanh như vậy.
La Tề bên này sử ra chính là kiếm kỹ Thủy thuộc tính, trong tay đồng
dạng là Huyền khí Thủy thuộc tính, công kích trầm bổng kéo dài khiến cho Lăng Tiếu bị hãm trong hiểm cảnh.
Đang ở thời điểm Lý Viêm cùng La Tề ở cùng một cái phương hướng, trong
mắt hổ của Lăng Tiếu đã hiện lên tinh quang, cơ hội đã đến!
Đao Vô Ảnh, Kiếm Lưu Ngân!
Đao kiếm hợp bích, một chiêu chí cường hướng hai người tập quyển mà đi.
Ầm!
Lại là thanh âm oanh tạc kịch liệt, trên lôi đài chỉ có một mảnh hồng quang cùng một phiến lam quang đan vào nhau.
Huyền kỹ của Lăng Tiếu mặc dù cường hãn, đáng tiếc đao kiếm của chính
mình phẩm cấp có hạn, vẻn vẹn cùng với hai thanh Huyền khí của đối
phương đụng nhau mấy cái, lại xuất hiện trạng thái băng liệt.
- Huyền khí cư nhiên bất phàm!
Lăng Tiếu thầm nói một câu, lần nữa quát to một tiếng, đao kiếm trong
tay quang mang càng tăng lên vài phần, huyền lực trong cơ thể điên cuồng mà tuôn ra bên ngoài.
- Kiếm Lưu Vân!
- Băng Phong Tam Xích!
Một đao một kiếm, thủy hỏa tương dung, một nhu một cương, uy lực càng thêm bất phàm.
Lý Viêm cùng La Tề đồng thời hồi chiêu về thủ, nhưng mà đao quang kiếm
ảnh kia tựa hồ có mặt ở khắp nơi, chi chít để cho bọn họ ngăn chặn đến
chật vật.
Hai người bọn họ đều kinh hãi ở trong lòng, nếu không phải bọn họ có
Huyền khí nơi tay chỉ sợ muốn ở dưới một đao một kiếm kia mà mất mạng
rồi.
- Viêm Mang Bạo Kích!
Lý Viêm cuồng quát một tiếng, đồng dạng đánh ra kiếm kỹ áp đáy hòm.
La Tề cũng không dám khinh suất:
- Đãng Trùng Tứ Hải!
Hai đại Thanh cấp huyền kỹ ở dưới sự phối hợp của Huyền khí, huyền kỹ một đao một kiếm của Lăng Tiếu trong nháy mắt bị dìm ngập.
Đinh đương!
Đoản binh tương kiến, tia lửa bắn ra khắp nơi!
- Ta con mẹ nó!
Lăng Tiếu không khỏi há miệng mắng to một câu, chỉ thấy đao kiếm ở trong tay mình bị hủy hết, vội vàng thoát ra điên cuồng thối lui.
- Đại cục đã định, tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi!
Bạo phát hộ trên đài cao nhàn nhạt nói một câu.
Lý Thiên Trọng ở một bên trên mặt lập tức hiện lên sắc mặt vui mừng, mà
Lăng Thương, La Tuowngg Minh vùng với Lệ Không ở một bên còn lại là thần sắc cực kỳ khó coi.
- Tiểu tử thúi, không phải mới vừa rồi rất uy mãnh a, tới a... Không
phải là muốn phế người của Lý gia chúng ta sao, chẳng lẽ ngươi chỉ có
một chút bản lĩnh như vậy?
Lý Viêm hướng về phía Lăng Tiếu quát to, trường kiếm trong tay lại càng
không ngừng huy vũ khiến cho Lăng Tiếu chỉ có đường tránh né.
Mà La Tề ở một bên thấy Lăng Tiếu không có vũ khí, tựa hồ không muốn tái chiến rồi, dừng lại thân hình không có công kích.
- Ngươi đã vội vã tìm chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Trong mắt Lăng Tiếu hiện lên lệ mang, tinh thần lực xiết chặt, trong
thức hải một cỗ công kích hình châm vô hình hướng thức hải của Lý Viêm
đâm tới.
Lý Viêm đang muốn hướng Lăng Tiếu chém xuống, bỗng nhiên chỉ cảm thấy
trong đầu một trận đau nhói, cảm giác kia tựa như nhận lấy vạn kim châm
vào, khiến cho người ta đau không kêu lên được, thân thể không khỏi dừng lại.
Trước lúc hắn còn chưa kêu lên thảm thiết, Lăng Tiếu đã đi tới trước người hắn rồi.
Răng rắc!
A!
Lăng Tiếu trực tiếp bắt được tay của Lý VIêm, ngạnh sinh sinh đem tay của hắn chặt đứt.
Lúc này Lý Viêm mới phát ta tiếng tê khiếu thảm thống!
Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh hãi.
Ai cũng không nghĩ tới Lý Viêm mới vừa rồi chiếm thượng phong trong nháy mắt đã bị phế đi một cánh tay.
Lăng Tiếu không để ý nhiều đến như vậy, tàn nhẫn tiếp tục.
Răng rắc răng rắc!
- Dừng tay!
Lý Thiên Trọng ở trên đài cao không nhịn được kinh hô một tiếng.
Lý Viêm nhưng là tôn tử đắc ý nhất của hắn, hắn lại làm sao nhẫn tâm nhìn tôn tử của hắn bị hành hạ như thế.
- Gia tộc đại bỉ không dung tha cho người khác can thiệp.
Lăng Thương ở một bên âm u nói.
- Ngươi...
Lý Thiên Trọng bị Lăng Thương ngăn cản đến nói không ra lời.
Quả thật, ở trên gia tộc đại bỉ chỉ cần tuyển thủ không bị giết, ai cũng không cho phép xuất thủ quấy nhiễu, như vậy sẽ phạm phải tối kỵ của Vẫn Thạch thành, sẽ khiến các gia tộc quần công.
Trên lôi đài, Lăng Tiếu cắt đứt tứ chi của Lý Viêm, giống như chó chết ném hắn xuống lôi đài.
Lăng Tiếu lạnh lùng nhìn La Tề:
- Ngươi còn muốn tái chiến không?
La Tề nắm trường kiếm trong tay, cuối cùng nới lỏng rồi thở ra một hơi nói:
- Ta bỏ cuộc!
Mặc dù hắn không biết Lăng Tiếu làm sao lại đánh bại được Lý Viêm, nhưng mà hắn biết Lăng Tiếu nhất định là có sát chiêu kinh người gì đó, nếu
không không thể nào tự tin hỏi ngược lại hắn như thế.
La Tề mặc dù còn muốn đánh một trận, nhưng mà hắn không có lòng tin
chiến thắng Lăng Tiếu, hắn cũng không muốn gặp phải kết cục giống như Lý Viêm, vì khôi thủ vị không đáng giá như vậy.
Lăng Thương ở trên đài cao rốt cục lộ ra sắc mặt vui mừng:
- Tốt... Tốt...
Hắn từng mong đợi Lăng Tiếu có thể đoạt được khôi thủ vị, nhưng sau khi
thấy Lý Viêm thân mang Liệt Viêm Chỉ cùng Huyền khí, đã cảm thấy hi vọng xa vời rồi, nhưng mà hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại cho hắn một lần vui mừng như vậy.
Lý Thiên Trọng ở một bên trong mắt đã hiện ra sát khí trọng liệt, trong lòng đang suy nghĩ:
- Hành động còn chưa bắt đầu sao?
Lăng Tiếu lấy một địch bốn mà chiến thắng, dưới đài đều là một mảnh tiếng hoan hô tận tình.
Đây là tỷ thí kịch liệt nhất, đặc sắc nhất mà bọn họ xem qua, thực lực
Lăng Tiếu không thể nghi ngờ vượt qua bất kỳ một lần khôi thủ nào, bọn
họ cũng thầm hô:
- Không hổ là thiên tài trăm năm khó gặp của Vẫn Thạch thành.
- Ta đã nói người nào đoạt được khôi thủ lần này liền có cơ hội tham gia ngoại môn đệ tử tranh cử năm nay của Tử Thiên tông