Thần Khống Thiên Hạ
Chương 2110: Thiên Nguyên chi thành
Trên đường Lăng Phi cũng nói một ít chuyện của Dược Minh công hội cho Lăng Tiếu nghe.
Đồng thời đám người Lăng Phi cũng nói nhiệm vụ tới nơi này, chính là tranh thủ trên đấu giá hội mua được Chí Tôn Thần Đan!
Cần biết rõ Chí Tôn Thần Đan chỉ có Chí Tôn dược thần mới có thể luyện thành, mỗi một viên đều vô cùng trân quý, không có tài lực và tư cách thì không nên động tâm tư với Chí Tôn Thần Đan.
Mấy lần trước người của Thiên Long Môn phái tới đấu giá Chí Tôn Thần Đan đều tay không quay về, lần này nguyện phải có được.
Nhưng mà Dược Minh công hội cử hành bán đấu giá chính là một trong những thịnh hội lớn nhất của Thiên Vực, tất cả thế lực cao nhất ở các địa vực, cổ thế gia đều phái người đi tới đây.
Bọn họ vì Chí Tôn đan mà đến, nhưng mà “mật ít ruồi nhiều” cho nên giá cả của Chí Tôn đan tăng cao và khó có được.
Đối với đám người Lăng Phi mà nói nó vô cùng bức thiết, bọn họ đều là bán Thủy Thần ah!
Nếu có thể mua được Chí Tôn đan, bọn họ có thể tiến thêm một bước trở thành Chí Tôn chính thức.
Đây chính là cảnh giới mà bọn họ truy cầu.
Phải biết rằng bán Thủy Thần có ngàn người, nhưng mà có thể đột phá lên Chí Tôn chính thức không đủ mười người, chỉ có 1% nhỏ bé mà thôi.
Nhưng mà có Chí Tôn Thần Đan thì không giống, tỷ lệ đột phá tăng lên thật nhiều.
Lăng Tiếu cũng hiểu tâm lý bức thiết của bọn họ, nghĩ thầm Chí Tôn Thần Đan chính là thứ tranh giành thật kịch liệt đây.
Thời gian tới luyện đan đại hội của Dược Minh công hội còn nửa tháng nữa, đám người Lăng Tiếu phong trần mệt mỏi đi tới nơi.
Tổng bộ của Dược Minh công hội chính là thành trì phồn hoa nhất của Thiên Nguyên địa vực, thành trì nơi này rộng rãi hơn người ta tưởng tượng nhiều.
Từng quỳnh lâu cao lớn hiện ra, cửa hàng san sát, mỗi vật liệu đá lót đường đều bất phàm, cho dù bị thánh thú cửu giai nện cũng không bể nát.
Vừa vào thành trì này đã ngửi được hương vị của đan dược, có dược hương, cũng có hương vị linh thảo, để người nghe ta cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Bốn phía đều có bán linh thảo, đan dược, cho dù là cửa hàng nào cũng vậy.
Võ giả lui tới trên đường lớn đông đúc, các cửa hàng đầy người ra vào, rất tấp nập.
Lưu lượng người còn nhiều hơn Thiên Long Thành, Liệt Viêm Thành nhiều lắm.
Trong những người này thỉnh thoảng có người mặc quần áo luyện dược sư, mà trước ngực của bọn họ mang theo huy chương, huy chương này đại biểu thân phận của bọn họ, đại biểu địa vị của bọn họ tại Dược Minh công hội.
Phàm là người của Dược Minh công hội đều được võ giả tôn kính.
- Nhìn thấy không, người của Dược Minh công hội đi trên đường đều ngẩng cao đầu, những người khác cũng phải tươi cười lấy lòng!
Lăng Phi nhìn Lăng Tiếu đề điểm.
Tại Thiên Nguyên địa vực luyện dược sư nhiều hơn các địa vực khác nhiều lắm, nhưng cũng không phải ai muốn trở thành luyện dược sư cũng được.
Luyện dược sư tới Thiên Nguyên địa vực cho dù là phẩm giai nào cũng phải tôn trọng thân phận của bọn họ, ai biết rõ bọn họ khi nào sẽ trở thành thánh dược thần hoặc thần dược sư, cho nên mọi người đều nịnh nọt bợ đỡ, hơn nữa Dược Minh công hội cực kỳ trọng thị bồi dưỡng luyện dược sư, điểm này cũng dưỡng thành tính cách cao ngạo của bọn họ.
Trong Thiên Nguyên địa vực này có các loại quy định văn bản bảo vệ luyện dược sư.
Ví dụ rõ ràng nhất nếu như một gã lục phẩm luyện dược sư bị người ta khi dễ, mặc kệ là nguyên nhân gì thì tại Thiên Nguyên địa vực có võ giả khác phát hiện, tuyệt đối đều sẽ phải đi lên đòi công đạo cho luyện dược sư, mà những người trợ giúp luyện dược sư sẽ được Dược Minh công hội thưởng, về phần thưởng ra sao phải xem tình huống thế nào.
Tóm lại điều kiện bảo vệ luyện dược sư này rất được các luyện dược sư ủng hộ, cũng khiến địa vị của luyện dược sư được tôn sùng.
Tại Thiên Nguyên địa vực này có một câu nói rát tốt, thà đắc tội Thần Vương, chớ đắc tội luyện dược sư!
Câu này cũng chứng tỏ luyện dược sư tại Thiên Nguyên địa vực địa vị cao cả.
- Ngũ ca nếu ngươi đố kỵ, vậy ngươi cũng làm luyện dược chơi đùa đi!
Lăng Tiếu trêu ghẹo cười nói.
- Ngươi tưởng ta không muốn sao, nhưng cũng phải xem bổn sự mới được!
Lăng Phi khoát tay nói, tiếp theo hắn nói:
- Đi, chúng ta tìm nơi yên tĩnh đi, sau đó lại dạo chơi, chỗ này chính là bên ngoài Thiên Nguyên chi thành, Thiên Nguyên chi thành chính thức nằm ở phía sau, nó là tòa thành lơ lửng, luyện đan đại hội sẽ cử hành tại đó, bán đấu giá cũng cử hành tại đó, chỗ đó chỉ mở ra cho luyện dược sư, bây giờ còn không phải lúc mở cửa.
Lăng Tiếu gật đầu, ánh mắt của hắn nhìn qua tòa thành lơ lửng ở xa xa.
Mặc dù hắn không có vào trong tòa thành này, nhưng cũng hiểu một ít tình huống.
Đó chính là tòa thành lơ lửng duy nhất của Thiên Vực, cũng là do thần trận sư cùng với không ít Chí Tôn hợp lực mang tiểu không gian lục địa ở ngoại vực lấy tới Thiên Vực, sau đó kiến thiết thành thị lên đó.
Nó đại biểu uy nghiêm thế lực cao nhất của Thiên Nguyên địa vực, đại biểu vinh dự cao nhất của luyện dược sư, bất luận luyện dược sư gì cũng lấy làm kiêu ngạo nếu được ở trong tòa thành này.
Nửa tháng sau đám người Lăng Tiếu sẽ đi tới đó tham gia luyện đan đại hội.
Đám người Lăng Tiếu nhìn qua tửu lâu xa hoa trước mặt.
Nơi đó có không ít võ giả cường đại lui tới, nhưng mà bọn họ hiện tại đang đứng ở cửa, cũng không có đi vào.
Vị trí này rất gần với tòa thành lơ lửng, là nơi chuyên tiếp đãi các luyện dược sư trước khi tham gia đại hội mà thôi, những người đứng ở cửa đều hy vọng làm quen với thần dược sư, trở thành truy tùng giả của bọn họ.
- Tiếu đệ, dùng thân phận của ngươi có thể cho chúng ta ở chỗ này, nếu ngươi không vào thì chúng ta không có tư cách vào!
Lăng Phi nói.
- Ngũ ca sao nói lời này?
Lăng Tiếu còn không rõ chuyện gì xảy ra.
- Chỗ nầy chỉ mở ra với người có thiếp mời, là chuyên nơi chuyên môn phục vụ cho thần dược sư tham gia đại hội mà thôi!
Lăng Phi giải thích.
- Ha ha, thì ra là như vậy, xem ra ta còn được ưu ái đấy!
Lăng Tiếu cười nhạt một tiếng, lại dẫn dám người Lăng Phi đi tới tửu lâu xa hoa kia.
Nhưng mà bọn họ chư tới gần thì có Thần Vương ngăn cản.
Trong đó một tên Thần Vương cao giai mặt đen quát:
- Không thể đi vào, các ngươi không biết quy củ hay sao?
Lăng Tiếu đang lúc nói cái gì thì bên cạnh có một đoàn người đi qua.
Tên Thần Vương mặt đen lập tức cúi người tươi cười, nói:
- Liêu thần sư ngươi đến ah, nhanh... Nhanh mời vào!
Mười người phía sau hắn cũng khom người xuống, giống như nghênh đón khách quý cao cấp gì đó.
Đám người Lăng Tiếu nhìn qua có tám người đi vào bên trong, cầm đầu là một tên đang ngẩng cao đầu dùng hai lỗ mũi nhìn người, bước đi như con rùa mà tưởng bản thân mình rất khốc.
Người này dáng người không cao, tướng mạo có thể nói có chút bình thường, không, phải nói là xấu xí.
Ngũ quan của hắn phối hợp với nhau khiến người ta có cảm giác quỷ ý, bên phải cái miệng rộng có nốt ruồi to, trên nốt ruồi này còn có hai cọng lông mọc dài, nhìn qua thập phần ác tâm cay nghiệt.