Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1873: Vương Bát quyền, cũng chỉ thường thôi! (1)
- Đánh quyền nhanh dễ dàng, nhưng đánh quyền chậm lại không phải đơn giản như vậy, nếu là người không có thiên phú dù lấy được khẩu quyết Thần Vũ Quyền nhưng vĩnh viễn cũng không thể lĩnh ngộ được chỗ tinh túy, xem thật kỹ thiếu tông chủ giáo huấn tiểu tử này đi!
- Đúng vậy, thiếu tông chủ nhất định có thể đánh cho tiểu tử kia một trận nên thân!
Lăng Tiếu như ở trong một không gian chân không, tất cả thế công của hắn như đều bị ảnh hưởng vậy, khiến hắn vô luận dùng lực thế nào cũng khó mà phát huy được lực lượng vốn có của mình vậy, ngược lại mỗi một chiêu trước khi đánh ra đều bị người khác phong tỏa mất, đánh cho hắn trở tay không kịp!
Lăng Tiếu thừa nhận lực công kích có thể sánh với trung giai Thần Vương của Huyền Suất cũng không phát ra nửa câu đau đớn
Hắn như đống cát vậy, bất luận Huyền Suất đánh thế nào cũng không có ý phản kháng.
Hắn không phải không có năng lực phản kháng, mà hắn muốn xe thử trạng thái chân không này của Huyền Suất đến cùng có chỗ nào ảo diệu.
Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, dùng chiến tăng cường lực chiến đấu của mình, gần đây đều là tôn chỉ của Lăng Tiếu.
Hắn muốn đánh bại Huyền Suất chỉ là chuyện nháy mắt, nhưng hắn lại muốn cảm nhận thêm chỗ tinh yếu của chiến đấu.
Tựa như bộ Thần Vũ Quyền Pháp của Huyền Suất trước mắt, nó cũng có chỗ đáng học tập.
Đương nhiên, Lăng Tiếu đối với bộ Vương Bát quyền pháp này cũng không hứng thú gì, hắn chỉ muốn biết rõ nên dùng loại phương thức nào để phá giải khốn cục này thôi.
Chỉ là chuyện kỳ quái xuất hiện, lúc Lăng Tiếu tùy ý để Huyền Suất ra chiêu, hắn lại phát hiện quyền pháp cũng trở nên không còn chậm chạm như rùa nữa.
Tuy nói vẫn đang còn rất chậm, nhưng cảnh giới tuyệt đối không giống.
Lăng Tiếu tựa hồ như bắt được gì đó, hắn không ngừng suy tư, hắn chỉ cần bắt được một điểm linh quang liền có thể biết rõ chỗ sơ hở trong quyền pháp của Huyền Suất rồi.
- Hừ, ngươi không phải rất lợi hại sao? Thì ra chỉ là một tên phế vật!
Huyền Suất hừ lạnh một tiếng, lực lượng quyền đạt đến đỉnh phong, đánh về phía mặt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn nắm đấm nhìn như rất chậm kia càng ngày càng gần, ánh mắt hắn nhảy lên:
- Rốt cuộc là cái gì khiến tất cả công kích của ta đều biến chậm? Rốt cuộc là vì cái gì?
Ngay khi một quyền kia đến trước sống mũi Lăng Tiếu, Lăng Tiếu vẫn đang ở trạng thái suy tư.
Trên mặt Huyền Suất xẹt qua một tia cười lạnh, phảng phất như đã trông thấy Lăng Tiếu bại trong tay hắn vậy.
Phanh!
Nắm đấm Huyền Suất đánh lên mặt Lăng Tiếu, chỉ tiếc... Đây chẳng qua chỉ là mặt một đạo tàn ảnh.
Ở một phương hướng khác, Lăng Tiếu lộ ra tươi cười đắc ý nói:
- Ha ha, thì ra là thế, ta hiểu rõ sự ảo diệu của Vương Bát quyền này rồi!
Huyền Suất không nghĩ tới Lăng Tiếu vào lúc mấu chốt có thể tránh được một quyền kia của hắn, lại nghe Lăng Tiếu ô nhục trấn tông tuyệt học Thần Vũ Quyền của Huyền Vũ Tông bọn hắn, trong nội tâm cực kỳ căm tức.
- Ngây thơ!
Huyền Suất cười lạnh một tiếng, Thần Vũ Quyền lại hiện ra!
Thần Vũ Quyền là trấn tông tuyệt học của Huyền Vũ Tông bọn hắn, có thể lĩnh ngộ đến Thần Vũ Quyền tầng thứ ba cũng chỉ có một số ít người, mà bọn hắn không ai không phải là tồn tại đỉnh cấp trong tông, mà trong một đời mới người có thể lĩnh ngộ cảnh giới tầng thứ hai cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, có thể như hắn lĩnh ngộ đến tầng thứ ba thì cũng chỉ có mỗi mình hắn mà thôi.
Hắn không tin Lăng Tiếu thật có thể nhìn ra chỗ ảo diệu của Thần Vũ Quyền.
Huyền Suất quyền kình bí mật mang theo quyền ý cuồn cuộn, chậm rãi nện về phía Lăng Tiếu.
Chỉ là hắn lại một lần nữa rơi vào khoảng không, cũng không đánh trúng Lăng Tiếu.
Hắn không tin tà, từng quyền không ngớt không dứt đánh về phía Lăng Tiếu
Chỉ là mặc kệ hắn cố gắng thế nào, đều không thể chạm vào người Lăng Tiếu một chút nào cả.
- Chẳng lẽ ngươi định cứ trốn như vậy sao?
Huyền Suất bất mãn nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói.
Trong lòng của hắn có chút hoài nghi:
- Chẳng lẽ hắn thật sự khám phá ra ảo diệu của Thần Vũ Quyền sao? Đây tuyệt đối không có khả năng!
- Yên tâm, ta chỉ thử xem ý nghĩ của ta có ứng nghiệm hay không thôi!
Lăng Tiếu cười nhạt một tiếng, tiếp theo hắn lại nói:
- Hiện giờ đến ta tiến công rồi.
Dứt lời, Lăng Tiếu quả nhiên bắt đầu tiến công.
Lăng Tiếu lăng không mất đi bóng dáng trước mặt Huyền Suất, sau một khắc hắn đã đến trước mặt Huyền Suất, Hàng Long Chưởng lần nữa vung ra.
Bang bang!
Huyền Suất không có chỗ phản ứng, bị Lăng Tiếu đánh cho không phân Đông Tây Nam Bắc.
Hắn chỉ cảm giác như thần thể của mình bị trúng phải trùng kích nghiêm trọng nhất, cho dù hắn có thần công phòng ngự cao giai vẫn không chịu nổi công kích điên cuồng của Lăng Tiếu.
PHỐC PHỐC!
Huyền Suất liên tục bị một cổ ám kình trùng kích khiến thần thể trọng thương, từng ngụm máu tươi phun ra.
Cuối cùng, Lăng Tiếu hung hăng đá một cước vào mặt Huyền Suất, khiến hắn từ trên chín tầng trời rơi xuống một ngọn núi cao, nện cho ngọn núi kia thành bột mịn.
- Vương Bát quyền, cũng chỉ thường thôi!
Lăng Tiếu nhẹ khoát tay khinh thường nói với Huyền Suất.
Lúc này người Huyền Vũ Tông cùng với Liên Hoa Giáo đều trợn tròn mắt.
Tất cả biến hóa dường như tới quá nhanh đi!
Trên mặt Vân Mộng Kỳ xẹt qua vài tia cười nhạt rung động lòng người, nàng sớm đã biết nam nhân của mình là nhất mà!
Nàng đột nhiên rất muốn biết nam nhân của mình những năm qua sống thế nào.
Nàng tuy là thần thể, nhưng nếu không phải có được thiên đại cơ duyên thì sao có thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới Thần Vương như vậy được!
Thế nhưng nam nhân của nàng lại có thể vững vàng theo kịp, thậm chí là đã vượt qua nàng rồi.
- Hắn những năm này nhất định trải qua rất cực khổ a!
Vân Mộng Kỳ ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài nói, trong lòng cảm thấy rất đau.
Huyền Suất cũng không tiêu đời, lực lượng của Lăng Tiếu chỉ khiến hắn bị thương thôi.
Hắn lại một lần nữa vọt ra, hắn không nói nhảm vô ích, Thần Vũ Quyền lại lần nữa bao phủ về phía Lăng Tiếu.
Hắn nhất định phải dùng thực tế chứng minh, Thần Vũ Quyền tuyệt đối sẽ không đơn giản bị phá giải.
Trạng thái chân không lại tràng ra, mỗi một quyền vẫn cực kỳ chậm chạp như trước.
Chỉ là loại quyền chậm bí mật mang theo uy lực vô cùng kia của hắn đã không thể nào chạm vào thân thể Lăng Tiếu được nữa, khí tràng của hắn tựa hồ đã mất đi hiệu lực với Lăng Tiếu rồi.
- Sao lại như vậy!
Huyền Suất càng không ngừng hỏi lại, quyền pháp của hắn bắt đầu trở nên có chút nhanh.
Đây là nhanh so với trước kia thôi, kỳ thật ở trong mắt người khác vẫn rất chậm, nhưng ở trong mắt Lăng Tiếu lại biến nhanh.
Biến hóa rất nhỏ này khiến Lăng Tiếu cảm ứng trong lòng, hắn thầm cười lạnh:
- Quả là thế!
- Không có tác dụng đâu, ngươi không đánh trúng ta được đâu!
Lăng Tiếu nhìn Huyền Suất sâu kín nói.
Huyền Suất không để ý tới lời Lăng Tiếu, tiếp tục đánh quyền, nhưng những quyền này ở trong mắt Lăng Tiếu càng ngày càng không có lực uy hiếp.