Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1666: Đi tới Giang Thủy trấn! (2)
Hắn cho tiểu nhị một khối cực phẩm huyền tinh hỏi:
- Tiểu nhị, ngươi có biết Điền gia trong trấn này?
Tiểu nhị kia vui vẻ thu về cực phẩm huyền tinh, nhưng sau khi nghe Lăng Tiếu hỏi cái vấn đề này liền lập tức lộ ra vài phần sợ sệt, lại đem cực phẩm huyền tinh trở lại trong tay Lăng Tiếu:
- Không có ý tứ, vị thiếu gia này, trong bổn trấn không... Không có Điền gia nào!
- Không thể nào, làm sao lại không có Điền gia được!
Điền lão đầu trong nháy mắt đứng dậy quát lên.
Nhất thời, ánh mắt của người ở chung quanh đều tụ lên trên người của Điền lão đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chế nhạo.
Tiểu nhị kia không dám đáp lời, tựa như sợ rước lấy tai họa, lập tức xoay người đi làm chuyện khác.
- Cung chủ, đợi ta bắt người đến hỏi một chút!
Điền lão đầu có chút kìm nén không được mà nói, trong lòng lão đang sợ đối mặt với sự thật là Điền gia đã bị diệt.
- Lão Điền chớ gấp, cảm xúc bây giờ của ngươi không ổn định, bản cung chủ tự có chủ trương!
Lăng Tiếu cười mỉm nói.
Điền lão đầu chỉ có thể đè xuống hỏa khí, liên tục uống mấy ngụm rượu lớn.
Nếu không phải là Lăng Tiếu bất động, lão sớm nghĩ lập tức bay trở về Điền gia xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nữ nhi mới là vướng mắc nhất trong lòng lão, mới là mệnh căn của lão a!
Không quản hắn từng làm cái tính toán cái gì, nhưng mà lúc thật muốn đối mặt, lại vẫn là không chịu đựng nổi.
SAu khi qua được ước chừng nửa cái thời thần, Lăng Tiếu cuối cùng là sâu kín từ trong tửu lâu đi ra.
Điền lão đầu khẩn cấp nói:
- Cung chủ, chúng ta...
Lời của hắn còn chưa nói xong, Lăng Tiếu đánh một cái thủ thế ngăn cản hắn tiếp tục nói, tiếp theo hắn hướng về một cái phương hướng nhẹ hô:
- Theo ta lại đây đi!
Nói xong, Lăng Tiếu liền xoay người hướng về một cái góc của hẻm nhỏ đi tới.
Điền lão đầu không hiểu chỉ có thể đi theo.
Sau khi tới hẻm nhỏ kia, ở phía sau bọn hắn liền có một người đuổi theo tới.
Người này lại là điếm tiểu nhị mới vừa rồi của tửu lâu.
- Nói đi, đem toàn bộ sự tình mà ngươi biết về Điền gia nói ra.
Lăng Tiếu nhàn nhạt hướng về điếm tiểu nhị kia hỏi.
Điền lão đầu có chút không rõ ràng, hắn còn cho là điếm tiểu nhị này thật bị cung chủ của hắn thu mua được.
Điếm tiểu nhị kia cũng không có bất kỳ do dự nào liền đem chuyện tình mà mình biết nhất nhất nói ra.
Nguyên lai Điền gia vẫn tồn tại ở trong Giang Thủy trấn, chỉ là vài này nay lại là xảy ra đại sự.
Điền gia nhiều năm trước tới nay đều là bá chủ của Giang Thủy trấn, là đệ nhất đại gia tộc.
Chỉ là hơn một trăm năm trước, Điền gia từng muốn đi đến Thạch Thiên thành phát triển, đáng tiếc lại là xảy ra sự cố.
Sau đó người ở bên trong trấn mới dần dần biết rõ tam đại lão Thánh Hoàng kia của Điền gia đều chết ở bên trong Thạch Thiên thành rồi.
Cũng là bắt đầu từ đó uy tín của Điền gia ở bên trong Giang Thủy trấn một ngày lại không bằng một ngày, những gia tộc khác cũng là thừa thế mà đi, muốn thay thế địa vị của Điền gia.
Cũng may là nội tình của Điền gia đầy đủ, cho nên mới ở trong lúc nhất thời không có bị tan rã.
Nhưng mà hơn một trăm năm qua đi, rất nhiều gia tộc quật khởi, mà Điền gia lại là dần dần suy sụp, Thánh Hoàng trấn tộc đã ít lại càng ít, thật sự không thể nào chống đữ cái tư cách đệ nhất gia tộc của Giang Thành trấn này được rồi.
Mà hiện nay Tiếu gia thế lực mạnh nhất của Giang Thủy trấn đã đem Điền gia chiếm lấy, trở thành đệ nhất gia tộc của Giang Thủy trấn.
Vốn Điền gia lui về một bước cũng vẫn có thể tiếp tục sinh tồn được, chỉ là bên trong Điền gia lại có một tuyệt sắc mỹ nhân Điền Giai di, là mỹ nhân đệ nhất của trấn.
Danh hào này của nàng lại là rước lấy phiền toái cho gia tộc.
Ở năm xưa, trưởng công tử Tiểu Tử Kiếm ở bên trong Tiếu gia đã sớm coi trọng nàng, muốn lấy nàng làm vợ.
Đồng thời coi như là hai nhà Tiếu Điền cường cường liên nhân, cũng coi như là một chuyện tốt.
Nhưng mà Điền Giai Di lại là đem Tiếu Tử Kiếm cự tuyệt.
Hôm nay Tiếu gia thế lớn, thả ra hào ngôn là trong vài ngày nữa sẽ tiêu diệt Điền gia, để Điền gia xóa tên trong Giang Thủy trấn.
Cngx đúng là như thế, những chuyện quan hệ với Điền gia ở bên trong Giang Thủy trấn tạm thời đã trở thành chủ đề mà mọi người không dám nhắc tới.
Nghe đượ hết thảy, lão lệ của Điền lão đầu cuồng chảy ra.
- Tiếu gia đáng chết, lại dám như thế, ta muốn liều mạng với bọn họ!
Điền lão đầu phẫn hận mà nói.
Cùng lúc đó, lão liền muốn chuyển thân đi về phía Điền gia.
- Lão Điền chớ lo lắng, lấy thực lực bây giờ của ngươi đi về thì có ích lợi gì?
Lăng Tiếu kéo lấy tay của Điền lão đầu nói.
- Nhưng mà... Nhưng mà cho dù chết ta cũng muốn chết cùng bọn họ!
Điền lão đầu ứng nói.
Lăng Tiếu nói:
- Yên tâm đi, bổn cung nếu cùng ngươi trở về thì sẽ không làm như không thấy, việc này để ta giúp ngươi giải quyết đi, nói như thế nào ngươi cũng là người của bổn cung.
Trên khuôn mặt của Điền lão đầu lộ ra vẻ cảm kích, nhưng mà lại cự tuyệt nói:
- Cung chủ, chuyện này ngươi không cần mạo hiểm, Tiếu gia nếu dám ở trong trấn xưng bá, ít nhất có mấy tên Thánh Hoàng, việc này ngươi vẫn là thôi đi, ngươi trở về Trương gia đi, coi như là lão nô không đúng với cung chủ rồi!
- Lão Điền ngươi nói như vậy là không tin bổn cung chủ rồi?
Lăng Tiếu hỏi lại.
- Lão nô tuyệt không có ý đó!
Điền lão đầu nói.
- Đi thôi, trước đi Điền gia các ngươi xem một chút, có ta ở đây thì ngươi cứ yên tâm!
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai của Điền lão đầu nói.
Điền lão đầu còn muốn nói cái gì, chung quy là nói không nên lời, ý cảm kích trong lòng đối với Lăng Tiếu càng nồng đậm hơn.
Điền gia từng là đệ nhất đại gia tộc của Giang Thủy trấn, đất kiến tạo cũng cực kỳ rộng rãi, từng tràng lâu các sừng sững trong đó, phi diêm ngọ ngũ, điêu long họa đống, đình hiên lâu đài, tiểu cầu lưu thủy... Hoàn toàn lấy đại khí ưu nhã giống như hoàng cung nội viện.
Trong một cái đình hiên, một nữ tử ở trước hồ hoa kéo lấy tỳ bà tác khúc.
Từng trận âm điều bi thiết u oán để người nghe ảm nhiêm thương thần.
Bỗng dưng, một trận thanh âm dồn dập truyền tới, lại là đem âm khúc ưu thương này cắt đứt.
Nàng kia chuyển mắt nhìn lại, khuôn mặt nôn hồng khiết bạch, u nhã lạnh nhạt kia khiến cho nước bên trong hà trì cũng thất sắc.
Nữ tử này ngũ quan được phối đến tinh mỹ như điêu, mái tóc kết lên, ngân châm kim xoa phối hợp nhau đặc biệt hiển lộ ra hoa quý ung dung, một đôi mắt mang theo vài phần ưu thương nhìn xuống hồ nước, mang theo ý dụ nhân vô cùng, thanh sắc trù đoạn mặc trên người kia đem dáng người lung linh hữu trí, uyển chuyển phong tình kia triển hiện ra không thể nghi ngờ.
Nàng này dù không cách nào so sánh với loại yêu mỹ kia của Ngọc Nhu Phỉ, nhưng mà lại hiện ra một loại cảm giác động lòng người, để người không nhịn được sinh ra cảm giác thương tiếc.
Một loại khí chất này cũng là đặc biệt tương tự với Cát Bối Hân.