Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1612: Thiên Ma sính uy
Toàn thân nàng sát khí tràn đầy, khí thế bàng bạc như dời non lấp bể.
Một đầu bạch sắc cự tượng kêu vang, lăng không lao tới chỗ hai đầu thánh thú đang quần đấu, mỗi bước đều chấn động cả mặt đất.
Ngọc Nhu Phỉ không thể sử dụng thần kính, bởi vì tốc độ di chuyển của hai người quá nhanh, nàng lo lắng ngộ thương Sát Thiên.
Nàng chỉ cường thế can dự hợp lực cùng Sát Thiên đối phó Hắc Ma.
- Dám đả thương phu quân ta, ta muốn mạng của ngươi!
Ngọc Nhu Phỉ phẫn nộ quát, Long Tượng thần công tán phát ra ngoài.
Hắc Ma di chuyển tránh thoát vây công của hai người, cười lạnh một tiếng:
- Hôm nay ta sẽ cùng các ngươi chơi đùa, nhìn xem thực lực tinh tiến của ta trong những năm gần đây!
Dứt lời khí thế quanh thân hắn tán phát, một đầu viễn cổ hung ma tay cầm Thiên Ma Bổng hiện ra sau lưng hắn, khí tức kinh khủng mãnh liệt lan tràn.
Sát Thiên cùng Ngọc Nhu Phỉ chứng kiến hư ảnh Thiên Ma, cảm thấy khó thể đối kháng, hơn nữa lực lượng bản thân xuất hiện tình huống như bị áp chế, giống như tu vi bị ép tới thánh hoàng đê giai đỉnh.
Chiến lực của hai người lại rơi xuống một giai vị.
- Không tốt, mau xuất thủ, không thể để cho hắn súc kình!
Sát Thiên quát to một tiếng, vận chuyển toàn bộ lực lượng nhân kiếm hợp nhất hướng Hắc Ma liên tục đâm ra, mỗi kiếm quang đều ẩn chứa uy lực khai thiên liệt địa.
Ngọc Nhu Phỉ không dám chần chờ, lấy ra Tĩnh Chỉ Kính, hi vọng có thể định trụ Hắc Ma.
Đáng tiếc Hắc Ma đã biết chiếc kính kia thật đáng sợ, thân hình hóa thành ma ảnh, Thiên Ma Bổng đánh ra.
Ma Lâm Thiên Hạ!
Sát Thiên cùng Ngọc Nhu Phỉ toàn lực đón đỡ, nhưng lực công kích của Hắc Ma cường đại đáng sợ, hai người đều bị áp chế cảnh giới, không phát huy được một phần ba lực lượng.
Phanh phanh!
Hai người bị đánh bay ra thật xa, máu tươi chảy tràn, bản thân trọng thương.
Nhưng hai người lập tức lấy ra đan dược nuốt vào, tiếp tục tiến công, ra tay liền xuất sát chiêu.
Quỷ Kiếm Tiềm – Kiếm Tại Uyên!
Long Tượng thần công – Long Tượng Nộ Khiếu!
Một kiếm xuất giữa hư không, theo địa phương quỷ dị khó lường bắn ra, đâm thẳng vào yếu hại của Hắc Ma.
- Có điểm kỹ năng, nhưng muốn đối phó ta còn chưa đủ xem!
Hắc Ma cười lạnh một tiếng, thân hình vũ động, Thiên Ma Bổng không ngừng đánh ra.
Loạn Ma Phệ Thiên!
Mấy đạo hư ảnh Thiên Ma xuất hiện, tựa hồ như muốn cắn nuốt cả phiến thiên địa nơi này, Thiên Ma Bổng không ngừng huy lên, muốn đem cả không gian hủy diệt không còn!
Oanh long!
Kiếm khí tung hoành, long tượng cộng vũ, thiên ma sính uy, thiên địa hủy diệt!
Cả không gian nơi đây bị phá hủy hỗn loạn, núi non sụp đổ, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Huyền Diệu sớm biết bên này đang đại chiến, hắn chỉ có tu vi huyền đế không cách nào gia nhập vào chiến trường.
Nhưng khi hắn đến gần nhìn thấy Lăng Tiếu đang chữa thương, vội vàng đem hắn mang ra thật xa.
- Thiên Ma xuất hiện, cũng may cung chủ có mạng tiểu Cường, còn chưa chết được!
Huyền Diệu không nhịn được thở dài nói.
Lăng Tiếu đang vận lực chữa thương, nghe lời này của Huyền Diệu suýt nữa lại hộc máu.
Vết thương trên người hắn đang dần dần khép lại, lực lượng ám hệ ăn mòn không tạo thành được bao nhiêu thương tổn, Tiên Thiên Âm Phong Châu có thể hấp thu toàn bộ lực lượng kia.
Ngay lúc cuộc chiến còn đang kịch liệt, tình huống Lăng Tiếu chuyển biến tốt hơn không ít.
- Thần côn, để ta đi xuống!
Lăng Tiếu suy yếu nói.
Huyền Diệu làm theo, Lăng Tiếu lấy ra Sinh Mệnh Tuyền Dịch nuốt vào, cấp tốc vận chuyển Cổ Hoàng thần công, tốc độ khôi phục lại nhanh hơn.
Nhưng thực lực của hắn chỉ khôi phục được ba phần, nhiều nhất chỉ đối phó được huyền đế mà thôi.
Hắn nhìn cuộc chiến phương xa, cau chặt mày.
Hắn thoáng do dự, trong tay hiện ra viên thuốc hỏa hồng sắc, đan hương tràn ra, bên trong ẩn chứa vài phần cuồng bạo chân khí.
- Cung chủ hãy cho họ lui đi, Thiên Ma hàng lâm, chiến lực tuyệt đối không tầm thường, hiện tại hắn đã thành khí, trong thánh hoàng muốn giết được hắn không có mấy người!
Huyền Diệu khuyên nhủ.
- Hiện tại muốn triệt đã không còn kịp rồi, ngươi ở yên đây, không được lộ khí tức, để ta giết Thiên Ma đáng chết kia!
Lăng Tiếu nói một câu, ném viên đan dược vào miệng, đồng thời triệu hoán sư hổ.
Lăng Tiếu lập tức đề thăng khí tức, bay lên người sư hổ, trong tay hiện ra Trấn Thiên Cổ.
- Cung chủ, ngươi…
Huyền Diệu muốn ngăn cản Lăng Tiếu, nhưng Lăng Tiếu cùng sư hổ đã ra ngoài vạn thước.
- Hi vọng có thể xử lý tên kia, để tránh đêm dài lắm mộng!
Lăng Tiếu nhủ thầm.
Giờ phút này lực lượng của hắn đã thăng lên không ngừng, không bao lâu đã lên tới thực lực thánh giả cao giai.
Nhưng đan dược kia chỉ kéo dài được một canh giờ, sau đó cảnh giới của hắn sẽ giảm xuống tu vi huyền đế, trong một tháng không thể phát huy được thực lực thánh giả.
Đan dược kia chính là ngụy thánh đan Tiểu Thánh đan bát phẩm, có thể giúp người tăng trưởng thực lực một giai trong thời gian ngắn.
Sau khi tăng lên một giai thực lực, Lăng Tiếu hóa thân bán long nhân, chiến lực thẳng bức thánh hoàng đê giai đỉnh, cho dù đối chiến thánh hoàng trung giai cũng sẽ không thua.
Nhưng muốn đối phó Hắc Ma thì không khả năng, hắn chỉ có thể dựa vào Trấn Thiên Cổ.
Lúc này Sát Thiên cùng Ngọc Nhu Phỉ đã bị đánh trọng thương, không còn đủ sức phản kháng.
Mà Hắc Ma đã có thể xuất thủ đánh chết bất cứ ai trong hai người bọn họ.
- Cùng một cấp hai ngươi xem như tồn tại cường đại, nhưng gặp phải ta các ngươi chỉ còn con đường chết!
Hắc Ma cười lên điên cuồng, muốn xử lý Sát Thiên đầu tiên.
Nhưng lúc hắn định ra tay, giống như cảm ứng được điều gì, nhìn qua một phương hướng.
- Sao lại thế này, tiểu tử kia lại còn sống?
Vẻ mặt Hắc Ma giật mình nhìn Lăng Tiếu cưỡi sư hổ lao tới.
Không nghĩ tới còn chưa đầy nửa canh giờ, tiểu tử kia chẳng những không chết hơn nữa tổn thương tựa hồ đã lành, lực lượng trực tiếp bạo tăng đến thánh giả cao giai, điều này làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi.
- Có lẽ là hồi quang phản chiếu đi!
Hắc Ma híp mắt hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Lăng Tiếu đến gần Hắc Ma, nói:
- Hắc Ma, tên phản đồ nghịch sư giết cha, hôm nay là ngày chết của ngươi!
Nghịch sư giết cha!
Mấy chữ này như ma âm, không ngừng quanh quẩn trong tai Hắc Ma, vô cùng chói tai khó chịu, làm khí huyết của hắn không khỏi bốc lên.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một ít hình ảnh, bản thân suýt bị ngâm lồng heo, một đạo thân ảnh vĩ ngạn giáng xuống cứu hắn rời đi, dạy hắn vũ kỹ, cho hắn học tập trưởng thành, dạy hắn làm sao giết người, đốt nhà cướp bóc…
Cuối cùng hắn vung thanh đao phản bội người nọ, đuổi xuống ngôi vị, mà bản thân hắn ngồi lên chiếc ghế kia.
Chuyện này không có bao nhiêu người biết, cho dù là tông môn cũng không vài người hiểu được, mà không ai dám nhắc tới việc này trước mặt hắn.
Chuyện này đã bị hắn lãng quên từ lâu.
Hắn chưa từng hối hận, cũng không cảm thấy áy náy, nhưng có người nhắc tới trước mặt hắn, đây hoàn toàn là đánh mặt của hắn, trần trụi đánh vào mặt, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn.
- Là Phong Nha nói cho ngươi đi, nhưng ngươi có thể giết được ta sao? Để ta tiễn ba người các ngươi lên đường!
Hắc Ma âm lãnh nói.