Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1592: Xem ra ngươi thật sự là lừa đảo (2)
Lăng Tiếu bắt đầu luyện đan, khí tức củ hắn bắt đầu tỏa ra.
- Chỉ là Thánh giả thấp giai, tại sao có thể là đại thánh sư, xem ra ngươi đúng là lừa đảo mà!
Dịch Phong nhìn qua Lăng Tiếu quát một tiếng, muốn ra tay với Lăng Tiếu.
Bình thường đạt tới đại thành sư ai không phải đạt tới Thánh Hoàng cơ chứ, mà Lăng Tiếu bây giờ chỉ là Thánh giả thấp giai đỉnh phong, Dịch Phong đoán định Lăng Tiếu tuyệt đối không phải đại thánh sư.
Lăng Tiếu bị Dịch Phong quát thì chấn kinh, tâm thần bất ổn, những linh thảo đang khống chế rơi xuống, một ít tinh hoa linh thảo trước mặt rơi xuống.
Lăng Tiếu giận dữ, muốn ra tay với Dịch Phong.
- Ngươi cho rằng ta không dám ra tay sao.
Lăng Tiếu quát lên còn mang theo long uy, một con chân long xé trời xuất hiện, long ngâm gào thét.
Dịch Phong vốn khi dễ Lăng Tiếu, ra tay căn bản không có dùng toàn lực.
Đột nhiên Lăng Tiếu rống lên với uy lực to lớn, Dịch Phong bị long ngâm này chấn động mạnh mẽ, màng tai đau nhức không thôi.
Bên kia Dịch Thành vầ Dịch Hoành cũng bị ảnh hưởng, nhưng mà Dịch Thành phản ứng nhanh chóng, lập tức hình thành không gian che đậy sóng âm.
Lăng Tiếu thừa dịp Dịch Phong thất thần đã ra tay nhanh như tia chớp.
Nắm tay đánh mạnh vào mặt của Dịch Phong.
Dịch Thành không ngờ rằng Lăng Tiếu thừa cơ tấn công, Thánh Hoàng chi uy trong nháy mắt bộc phát.
- Lăng thánh sư xin dừng tay.
Uy áp khổng lồ đè xuống Lăng Tiếu.
Không quản thế nào, Lăng Tiếu đã tới trước mặt Dịch Phong, chỉ còn chút nữa là đụng vào mặt rồi, một quyền này chưa tới nhưng mà gương mặt Dịch Phong đã đau nhức không thôi.
Dịch Phong cảm giác gương mặt nóng rát, bản thân mình bị một Thánh giả thấp giai thiếu chút nữa đánh bị thương, hắn vô cùng tức giận.
- Ngươi hỗn đản, ta giết tiểu lừa đảo ngươi!
Dịch Phong tức giân mắng một tiếng, muốn ra tay với Lăng Tiếu lần nữa.
- Đủ rồi, Dịch Phong ngươi đứng qua một bên cho ta!
Dịch Thành quát to một tiếng, bàn tay mở ra ngăn cản Dịch Phong lại, ngăn cản hắn không thể ra tay với Lăng Tiếu.
- Gia chủ, hắn chỉ là Thánh giả thấp giai, không thể nào là đại thánh sư, tiểu tử này là lừa đảo!
Dịch Phong bị Dịch Thành áp chế không di chuyển được, chỉ có thể lên tiếng mắng mỏ Lăng Tiếu.
- Nếu các ngươi không tin ta, vậy thì thôi!
Lăng Tiếu nói một câu, mang những linh thảo kia thu vào không gian giới, sau đó ném nó lại cho Dịch Thành.
Dịch Thành cười khổ.
- Lăng thánh sư, này... Đây chỉ là hiểu lầm, còn mời Lăng thánh sư không nên quan tâm.
Hắn lại nhìn qua Dịch Phong quát:
- Ngươi chớ nhảm nhí, ngươi lập tức cút ra ngoài đi, còn không mau xin lỗi Lăng thánh sư.
Trong nháy mắt Lăng Tiếu bộc phát khí tức thì Dịch Thành cảm giác được Lăng Tiếu tích súc năng lượng không hợp lẽ thường, giống như không chỉ là Thánh giả thấp giai đỉnh phong, mà càng giống Thánh giả trung giai đỉnh phong thậm chí là cao hơn.
Mà Lăng Tiếu đến nay cũng không có biểu hiện khủng hoảng gì cả, dám luyện đan trước mặt bọn họ, chuyện này nói rõ đối phương không sợ gì, hoặc nói đối phương chính là đại thánh sư, không có tư tâm.
Cho nên Dịch Thành cũng tin tưởng Lăng Tiếu là đại thánh sư chân chính, cũng không muốn trở mặt bây giờ, chuyện này với Dịch gia mà nói tuyệt đối là chọn lựa không sáng suốt.
Nếu như Lăng Tiếu là lừa đảo, có hắn ở đây Lăng Tiếu có thể thoát được sao?
Chuyện này hiển nhiên không có khả năng!
Lăng Tiếu không có nói chuyện với Dịch Thành, rất rõ ràng đang tức giận.
Chuyện tối kỵ của luyên dược sư chính là bị quấy rầy, khi luyện đan không được phép có người ảnh hưởng.
Mà Dịch Phong không nghi ngờ là phạm tối kỵ này, đây là chuyện không ai có thể th thứ.
- Dịch Phong còn không mau xin lỗi Lăng thánh sư!
Dịch Thành nhìn qua Dịch Phong trước mặt quát một câu.
Thần sắc Dịch Phong lúc đỏ lúc trắng, hắn tức giận nhìn qua Lăng Tiếu, ngay lập tức xoay người ra khỏi động phủ.
- Ngươi...
Dịch Thành tức giận quát to lên, nhưng không thể nói được cái gì, bởi vì Dịch Phong tại Dịch gia địa vị gần với hắn, cũng không nên quá mức chỉ trích hắn.
- Xem ra các ngươi không tin năng lực của ta, vậy Lăng Tiếu ta sẽ đi, dù sao không có lãng phí tài liệu của các ngươi!
Lăng Tiếu đạm mạc nói một tiếng, muốn trực tiếp ra khỏi động phủ.
Dịch Hoành ngăn trước mặt Lăng Tiếu.
- Lăng huynh đệ, xin dừng bước, chúng ta tuyệt đối không có ý này, đều tại ta không nên mang theo Dịch Phong lại đây, ta xin lỗi ngươi, Lăng huynh đệ không nên để ý tới hắn.
Lăng Tiếu nói:
- Các ngươi phải biết rõ, luyện dược sư ghét nhất là bị người khác quấy rầy và nhìn bản thân đang luyện đan, Lăng Tiếu ta dám luyện đan trước mặt các ngươi là nhượng bộ lớn nhất rồi, các ngươi lại không có tin tưởng còn cho người quấy rầy, ta cũng không tin dựa vào thân phận của ta lại không hợp tác được với gia tộc khác!
- Lăng thánh sư, xin chớ trách, Dịch Phong người này tính tình táo bạo, nhưng hắn tuyệt đối không có ác ý, nếu như Lăng thánh sư luyện ra Thánh Hoàng Đan, Dịch Thành ta sẽ bảo hắn xin lỗi bồi thường trước mặt Lăng thánh sư!
Dịch Thành lúc này trịnh trọng nói ra.
Dịch Hoành lúc này tận tình khuyên bảo.
Cuối cùng Lăng Tiếu vẫn lựa chọn lưu lại.
Nhưng mà hắn không có luyện đan nữa, mà là phải tĩnh tu ba ngày sau mới luyện.
Dịch Thành và Dịch Hoành biết rõ Lăng Tiếu đang muốn tiêu tức giận, ra khỏi động thủ, cũng không có ý tứ thúc giục, là do bọn họ không đúng trước.
Lăng Tiếu sở dĩ làm vậy chính là đùa nghịch tính tình mà thôi, hắn tự nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng kế hoạch của mình.
Hắn còn phải mượn tay Dịch gia tìm nhiều tài liệu luyện Thánh Hoàng Đan đấy.
Đây là chuyện cần thế lực và tài lực, cũng cần nhiều thời gian, điều kiện tiên quyết chính là phải cho Dịch gia ăn chút ngon ngọt, như thế mới có cục diện cùng thắng.
Lăng Tiếu sẽ không dễ dàng bỏ qua mục đích của mình, hắn cần phải tìm đồng bọn hợp tác.
Ba ngày sau, Lăng Tiếu lại bắt đầu luyện đan.
Làm ra vẻ tín nhiệm Lăng Tiếu, Dịch Thành và Dịch Hoành rời khỏi động phủ, tùy ý Lăng Tiếu luyện đan.
Biểu hiện ra Dịch Thành và Dịch Hoành giảm thiểu bận tâm với Lăng Tiếu, thực ra bọn họ ra ngoài vẫn tỏa định khí tức của Lăng Tiếu, chỉ cần Lăng Tiếu hơi có dị động thì bọn họ sẽ lập tức chế trụ Lăng Tiếu ngay.
Lăng Tiếu cũng chẳng quản bọn họ rời đi, nhưng mà không quên nói một câu không nên ở gần, nên đi xa xa một chút.
Dịch Thành và Dịch Hoành tưởng Lăng Tiếu sợ bọn họ không tín nhiệm hắn, cũng nghe Lăng Tiếu và đi ra ngoài, cũng không có đi quá xa.
Bọn họ cũng không biết Lăng Tiếu bảo bọn họ đi xa là có nguyên nhân.
- Dịch Hoành, ngươi cảm thấy Lăng thánh sư này đáng tin cậy không?
Dịch Thành truyền âm hỏi Dịch Hoành.
Dịch Hoành do dự nói một câu.
- Theo cá nhân mà nói ta tin tưởng Lăng thánh sư.
Dịch Thành hỏi tiếp:
- Làm sao khẳng định như vậy?
- Từ ban đầu ta đã chủ ý tới, hắn vẫn ở trong thành trì của chúng ta thu mua linh thảo cao giai, nếu như hắn không phải luyện dược sư, ta nghĩ mãi không rõ một người làm gì mua nhiều linh dược khác nhau như vậy, đây là chuyện không thể nào, mà hắn làm người phách lực không nhỏ, dám chọc Âm Bạt Tông tức giận, người ta dùng huyền tinh ban thưởng cực cao, chắc hẳn hắn có chỗ hơn người, cho nên ta nghĩ hắn khẳng định không lừa chúng ta!
Dịch Hoành phân tích.