Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1397: Tung tích Vân Mộng Kỳ
Nhưng kết quả là không ai làm gì được hắn, còn bị hắn chém giết nhiều người như vậy, tựa như Lữ Nghĩa cùng sư huynh là huyền đế trung giai, nhưng chỉ chạm mặt liền bị giết chết, hiện tại bản thân Âm Hà bị hắn giẫm đạp trên mặt đất, lúc này Âm Hà mới ý thức tới Lăng Tiếu cũng không phải thiên tôn cao giai bình thường, hắn là một ma quỷ, một ma quỷ không thể dùng lẽ thường đi lý giải, nếu thời gian chảy ngược cho dù bản thân bà ta đạt tới huyền đế cao giai cũng không đi trêu chọc tên ma quỷ này!
- Nói, rốt cục Mộng Kỳ đang ở nơi nào?
Lăng Tiếu gia tăng lực đạo, đem Âm Hà giẫm lún vào trong đất quát.
Âm Hà phun máu tươi, bộ dáng thập phần chật vật.
Bà ta mang theo vẻ khủng hoảng đáp:
- Ta…ta cũng không biết nàng ở đâu ah!
- Hỗn đản, ngươi không biết còn có ai biết!
Lăng Tiếu tức giận, nặng nề giẫm xuống.
Răng rắc!
A!
Thanh âm tiếng gãy xương vang lên, Âm Hà phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, một chân đã bị giẫm biến dạng.
Âm Hà vừa hộc máu vừa cầu xin nói:
- Ta…ta thật sự…thật không biết, ta…ta mang nàng đến Trung Vực không bao lâu nàng…nàng đã bị người khác mang đi…
- Ngươi nói thật?
Khuôn mặt Lăng Tiếu hiện vài phần vui mừng hỏi.
Âm Hà khẩn cấp gật đầu nói:
- Thật…thật không lừa ngươi…thật không lừa ngươi…
Lăng Tiếu đang định hỏi tiếp, nhưng thoáng do dự, tinh thần chú ngữ cấp cao tỏa sóng gợn hướng thức hải Âm Hà lao vào.
Theo tình huống bình thường, tinh thần chú ngữ của hắn khó có thể khống chế võ giả cao giai hơn hắn, nhưng nếu võ giả bị trọng thương thì khác hẳn.
Âm Hà theo bản năng cực kỳ sợ hãi Lăng Tiếu, khi tinh thần chú ngữ vào lao vào thức hải, linh hồn của Âm Hà lập tức bị hắn khống chế.
- Nói, sau khi ngươi mang Mộng Kỳ đến Trung Vực rốt cục đã phát sinh chuyện gì, nói rõ ràng chi tiết cho ta.
Lăng Tiếu ngồi xuống ổn định tâm tình của mình, chờ Âm Hà đáp án.
Nguyên lai sau khi Vân Mộng Kỳ đi cùng Âm Hà đến Trung Vực, không lập tức quay về Minh Thủy môn mà tìm một nơi ổn định xuống.
Âm Hà tính toán đem hết toàn lực bồi dưỡng Vân Mộng Kỳ để nàng sớm đạt tới địa hoàng cao giai, thậm chí càng cao hơn, sau đó có thể cắn nuốt tinh nguyên của nàng, đột phá huyền đế cấp.
Vân Mộng Kỳ được Âm Hà bồi dưỡng, tốc độ tiến giai nhanh kinh người, trong một năm ngắn ngủi đã đạt tới vương cấp cao giai đỉnh, không cần qua bao lâu sẽ có thực lực địa hoàng.
Chỉ tiếc chưa được bao lâu, có một lần Âm Hà đưa Vân Mộng Kỳ ra ngoài lịch lãm, đã bị một người thần bí gặp được.
Tuy Âm Hà là thiên tôn cao giai, nhưng đứng trước mặt người thần bí cơ bản không có cơ hội xuất thủ đã bị người đánh bay, còn biết là người kia xuất thủ lưu tình, bằng không khi đó bà ta cũng đã chết.
Vân Mộng Kỳ bị người thần bí kia mang đi.
Từ đó về sau Âm Hà cùng Vân Mộng Kỳ thất lạc, chuyện lợi dụng nàng làm lô đỉnh đã tan biến.
Nghe đến đó trong lòng Lăng Tiếu thở ra một hơi nhẹ nhõm, ít nhất hắn còn có thể nhận được kết quả này, dù sao vẫn tốt hơn nghe được tin tức tử vong của nàng.
- Rốt cục ngươi có biết là ai mang Mộng Kỳ rời đi hay không?
-
Lăng Tiếu lại hỏi.
Nếu Vân Mộng Kỳ chỉ bị người mang đi mà không xảy ra nguy hiểm gì, như vậy trong mười năm nay thanh danh của hắn vang khắp Trung Vực, nàng hẳn nên thu được tin tức của hắn mới đúng.
- Ta không biết là ai.
Âm Hà đáp.
Lăng Tiếu trầm ngâm một chút nói:
- Vậy người đó có bộ dáng thế nào, có điều gì đặc thù hay không?
Âm Hà trầm mặc thật lâu mới nói:
- Nàng là một nữ nhân, thật trẻ tuổi thật xinh đẹp, hơn nữa…trên ấn đường có một đóa liên hoa văn, thật kinh diễm, thật chói mắt!
Nghe đặc thù như vậy, Lăng Tiếu lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bị một nữ nhân mang đi vẫn tốt hơn bị nam nhân bắt đi, dù sao Vân Mộng Kỳ là tuyệt sắc mỹ nữ, hắn thật lo lắng nàng sẽ bị tổn hại.
Nếu đối phương là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, nói vậy Vân Mộng Kỳ sẽ không nguy hiểm gì, không biết đối phương có ý tưởng ra sao, tỷ như là thấy thiên phú của Vân Mộng Kỳ thật tốt nên muốn thu nàng làm đồ đệ cũng nói không chừng.
Trung Vực rộng lớn vô ngần, kỳ nhân dị sĩ đông như kiến cỏ, một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp không có nghĩa là tuổi trẻ, nói không chừng người ta là lão quái vật cải lão hoàn đồng, chẳng hạn như Phong gia Phong Thanh Duyên cũng là như vậy.
Lăng Tiếu hỏi Âm Hà thêm mấy vấn đề, phát hiện không còn tin tức gì, vì vậy hắn đứng lên nói:
- Ngươi tự sát đi!
- Dạ, chủ nhân!
Âm Hà cung kính đáp, sau đó trường kiếm lướt ngang, lập tức chết ngay trước mặt Lăng Tiếu.
- Nữ nhân có liên hoa văn nơi ấn đường sao? Ta nhất định tìm được ngươi!
Trong lòng Lăng Tiếu nhủ thầm.
Lăng Tiếu quay đầu nhìn Long Nữ cùng La Mỹ Anh, ánh mắt hiện lên dị sắc.
- Như vậy cũng tốt, dù sao nàng sớm hay muộn cũng cần được tôi luyện bản thân.
Lăng Tiếu cười nhẹ lẩm bẩm.
La Mỹ Anh đuổi theo nhóm dong binh giết tới tối tăm trời đất, thủ đoạn sát phạt càng thêm thành thục, vận dụng thế giới lực càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Cũng không biết có dong binh nào nhìn thấy Lăng Tiếu đã xử lý sạch nhóm đoàn trưởng, kinh hoảng kêu to:
- Mọi người chạy mau ah…đoàn trưởng…đoàn trưởng bị Lăng Tiếu giết rồi!
Bọn hắn vốn đã bị La Mỹ Anh giết đến vỡ mật, hiện tại nghe nói đoàn trưởng bị giết chết, nhất thời sĩ khí suy sụp, một đám người cưỡi linh thú cướp đường bỏ chạy.
Nhưng mà bọn hắn trốn được sao?
Long Nữ phát ra thanh âm thét dài, Lam Thủy Ngạc dưới đáy biển giết ra.
A a!
Đám dong binh bị Lam Thủy Ngạc công kích, biến thành thực vật trong miệng chúng, cả mặt biển nhuộm đỏ, vô cùng dữ tợn.
Sau cuộc chiến hôm nay, ba đoàn trưởng cùng toàn bộ tinh nhuệ của ba dong binh đoàn hoàn toàn diệt vong, ba dong binh đoàn từ đó xóa tên trên hải vực. Không bao lâu sau đã có những dong binh đoàn khác thay thế vào địa vị của bọn hắn.
Trên Hồng Nham đảo, Lăng Tiếu đang nướng thịt thú, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
Hai mỹ nữ ngồi bên cạnh hắn, dáng người mỹ lệ làm cảnh sắc thêm quyến rũ.
- Ăn xong bữa này chúng ta quay về thôi!
Lăng Tiếu cười nói, đem thịt đã nướng chín đưa cho hai nàng.
Nhưng ngay lúc này Long Nữ chợt nói:
- Lão đại, chỉ sợ hiện tại chúng ta không về được rồi!
Lăng Tiếu không hiểu lời nói của Long Nữ có ý tứ gì, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng hỏi:
- Vì sao nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn lưu lại?
Mấy ngày này hắn cảm nhận được vẻ lưu luyến của Long Nữ đối với hải vực, nỗi vui sướng của nàng khi ở nơi này, cũng cảm nhận được khí tức của nàng như có tăng cường.
Long Nữ không đáp, chỉ vào một phương hướng nói:
- Lão đại, ngươi nhìn xem đó là cái gì?
Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ qua.
Chỉ thấy ở bờ biển Hồng Nham đảo, nhóm “tiểu đệ” Lam Hải Ngạc đang lộ vẻ kinh hoảng, không ngừng bò lên trên đảo, xem bộ dáng như nhìn thấy được thứ gì đó càng thêm đáng sợ.
Chúng không ngừng kêu to, đều vội vàng chen chúc lao về hướng Long Nữ.