Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1334: Bản cung sẽ mất mặt
Cửu Dương Phần Thiên Công đệ nhị thức Kim Viêm Linh Dương!
Cửu Dương Phần Thiên Công đệ tam thức Điện Viêm Cực Dương!
Cửu Dương Phần Thiên Công, một chiêu cường đại hơn một chiêu, lực lượng của nó còn mạnh hơn cường chiêu của Huyền Đế giai khác nhiều, người bình thường cùng khó có thể chống đỡ.
Nhưng không quản chiêu thức của Lưu Húc cường đại như thế nào, nhưng mà hắn vẫn không mạnh về thân pháp, căn bản không theo kịp tốc độ của Lăng Tiếu, mỗi lần đều bị Lăng Tiếu né tránh dễ dàng.
Lăng Tiếu cũng không có chọn cách liều mạng, mà là quan sát những chiêu thức Cửu Dương Phần Thiên Công vào trong tâm thức..
Chỉ dùng thực lực của Lưu Húc bây giờ chỉ có thể đánh ra Cửu Dương Phần Thiên Công đệ thất thức Bạch Viêm Chân Dương!
Một chiêu này mang theo chân dương màu trắng, nó không ngừng vây quanh Lăng Tiếu.
Lực lượng cường đại đã vượt qua tưởng tượng của Lăng Tiếu.
Năng lượng tiêu tán đi, chiến giáp long lân quanh người Lăng Tiếu cũng tổn thương không ít, khóe miệng còn có không ít kim huyết, hiển nhiên cường chiêu của Lưu Húc vừa rồi khiến Lăng Tiếu ăn không ít cực khổ.
Thế nhưng mà Lăng Tiếu lúc này không có tươi cười gì đáng nói.
- Ngươi chỉ có chút năng lực như thế này sao?
Lăng Tiếu thấy chiến lực của Lưu Húc thì thất vọng, phương diện thân pháp của Lưu Húc quá kém, hắn toàn lực thi triển phong thuộc tính thì Lưu Húc chẳng chạm vào góc áo của hắn được.
Nếu thân pháp của Lưu Húc đuổi kịp Lăng Tiếu, Lăng Tiếu tuyệt đối sẽ không thong dong như bây giờ.
Dù hắn cao giai hơn và huyền kỹ mạnh hơn, nhưng mà so với Vũ Bất Phàm hắn còn kém hơn nhiều lắm, trên lực lượng thì mạnh hơn Vũ Bất Phàm mà thôi.
Gương mặt Lưu Húc kinh hãi nhìn qua Lăng Tiếu, bây giờ hắn rốt cuộc biết rõ Lăng Tiếu còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn nhiều, nhưng mà không có nghĩa hắn không có năng lực đánh bại Lăng Tiếu.
Cho dù không đánh thắng Lăng Tiếu, nhưng hắn có thánh khí phòng ngự, cũng không phải dễ dàng bị công phá, trừ phi Lăng Tiếu có thánh khí cao giai.
Đương nhiên Lăng Tiếu có thánh khí cao giai, đánh nhau đến bây giờ hắn còn chưa dùng qua Kim Long Thương.
Nhưng mà Lăng Tiếu cũng không có ý định sử dụng Kim Long Thương.
Hắn muốn đánh cho Lưu Húc bại tâm phục khẩu phục, như vậy người này sẽ cho hắn sử dụng, hơn nữa tâm pháp Cửu Dương Phần Thiên Công hắn cũng cần có vào trong tay.
Hắn cảm thấy môn tuyệt học này trong tay hắn mới có thể phát huy uy lực chính thức.
Không thể không nói suy nghĩ của Lăng Tiếu quá tự luyến rồi.
- Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Lưu Húc gào rú một tiếng, hắn không ngừng suy diễn thế giới, muốn nhấn chìm Lăng Tiếu và gọi linh thú hộ thân của mình ra.
Bằng vào lực lượng của mình hắn không thể đánh bại Lăng Tiếu, vậy thì một người một thú cùng chiến.
- Linh thú thất giai, ngươi có ta cũng có!
Lăng Tiếu cười nhẹ một cáu, hắn gọi tiểu kim ra.
Lăng Tiếu chiến Lưu Húc, Kim Sắc Lang Vương Hỏa Vân Sư!
Bất kể như thế nào, Lưu Húc không cách nào làm gì được Lăng Tiếu, mà Hỏa Vân Sư không phải đối thủ của tiểu kim.
Con mắt thứ ba của tiểu kim phát uy, Hỏa Vân Sư không có khả năng phản kháng, sau khi bị trúng chiêu và bị tiểu kim cắn xé.
Nhưng mà Hỏa Vân Sư rống to càng khiến nó bất lợi!
Hôm nay Lăng Tiếu đã không có hứng thú chơi tiếp.
Nội tình của Lưu Húc đã bị hắn sờ thấu, tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa.
Lăng Tiếu lợi dụng tốc độ siêu nhanh của hắn tới trước mặt của Lưu Húc và há to miệng.
Thiên phú thần thông long tộc, Long Ngâm!
Sóng âm cường đại khuếch tán ra ngoài, không gian chung quanh không ngừng rung động.
Lưu Húc đâu có nghĩ đến Lăng Tiếu còn có chiêu này, chiến giáp thánh khí phòng ngự dù bảo vệ thân thể không bị thương hại, nhưng mà nó không có biện pháp ngăn cản sóng âm công kích, trong lúc này màng tai trướng lên, bên tai không ngừng có tiếng ông ông vang vọng.
Vào thời khắc này Lăng Tiếu đã bắt đầu hành động.
Hắn phân thân thành hai mươi bốn đạo thân ảnh, mỗi một đạo thân ảnh cùng đánh ra một quyền vào vàng vào người Lưu Húc.
Bang bang!
Trong cùng thời gian Lưu Húc giống như đống cát bị hai mươi bốn thân ảnh của Lăng Tiếu công kích, tiếng buồn bực dồn nén trong cổ họng, uy lực mỗi quyền rất dọa người.
Chuyện làm cho người ta cảm thấy đáng sợ chính là Lăng Tiếu đều công kích vào mặt của Lưu Húc.
Đáng thương Lưu Húc bị nện bay đi thì mặt của hắn sưng lên như đầu heo.
Lưu Húc lúc này rơi xuống đất, bụi mù mờ mịt.
Nhưng mà trong nháy mắt bật dậy, trừ gương mặt tuấn tú sưng không chịu nổi ra, trên người không có thương thế gì.
- Đánh ta đau quá, nhưng mà muốn khiến ta bị thương thì không có khả năng.
Lưu Húc phun ra một ngụm máu, giọng khàn khàn nói ra.
- Thật sao?
Lăng Tiếu nhếch miệng cười cười, hai tay khoanh lại không có hành động.
Bỗng dưng thân thể của Lưu Húc đột nhiên xuất hiện tiếng nổ, máu tươi bắn ra ngoài.
Qua một lát sau Lưu Húc trợn to mắt, cuối cùng ánh mắt không cam lòng nặng nề ngã xuống đất.
Đám người Lưu Dương Tông cách đó không xa cả kinh.
- Húc nhi!
Lưu Việt kinh hô một tiếng, hắn bay tới đầu tiên.
Đám người phía sau cũng giết qua, bọn họ cùng gọi linh thú ra.
Lưu Húc chiến bại, bọn họ chỉ có thể hợp lực chém giết Lăng Tiếu, bằng không kết cục của bọn họ có thể nghĩ.
Nhưng mà bọn họ vừa xông lên Lăng Tiếu đã đến bên cạnh Lưu Húc, nắm cổ của hắn nhìn qua bọn người Lưu Việt nói:
- Không muốn hắn chết thì bình tĩnh cho ta.
Lưu Húc còn không có chết, Lăng Tiếu ra tay có chừng mực, trọng quyền của hắn thấu vào trong chiến giáp thánh giai, lưu lực lượng trong người Lưu Húc, mỗi một lần đánh xong mới bộc phát ra ngoài.
Kinh mạch toàn thân Lưu Húc và tạng phủ xương cốt đều bị trọng thương.
Lăng Tiếu tạm thời không có ý giết hắn.
Đám người Lưu Việt quả nhiên thở ra một hơi, không dám xông lên.
- Lăng Tiếu, ngươi đừng kích động, ta có thể cho người thả hai trưởng lão của ngươi ta, ngươi thả con của ta ra chứ?
Lưu Việt thập phần lo lắng nói.
Hy vọng của hắn đều ký thác lên người của con mình, nếu con hắn chết thì hắn sẽ hỏng mất.
Lăng Tiếu cười nhạt nói:
- Lưu tông chủ, thành ý của ngươi dường như chưa đủ nha, bản cung từ xa tới đây lại đánh với con của ngươi một trận, như vậy thả người về thì bản công sẽ mất mặt đấy!
Lăng Tiếu lúc này giở trò vô lại, từ biểu lộ đã biết được ý đồ rồi.
Trên mặt Lưu Việt hiện ra thần sắc khó xử, đám người phía sau thần sắc cũng như hắn.
Lưu Việt trầm mặc và nói:
- Tốt, chỉ cần Lăng cung chủ chịu thả con của ta ra, Lưu Dương Tông chúng ta sẽ nghe lệnh của Tiếu Ngạo Cung.
Trước đây bọn họ đã thương nghị qua, thật sự không được thì tạm thời khuất phục Tiếu Ngạo Cung, đợi ngày sau tích lũy đủ thực lực lại thoát ra khỏi Tiếu Ngạo Cung.
Nhưng mà bây giờ Lưu Việt nhìn thấy Lăng Tiếu cường đại, trong lòng hắn nói thầm:
- Đợi tới khi Lưu Dương Tông cường đại lên, chỉ sợ Tiếu Ngạo Cung cũng đã trở thành quái vật lớn, đến lúc đó còn có thể phản động được không?
Trong lòng của hắn suy nghĩ vậy, nhưng mà mạng con của mình trong tay người ta, không thể làm gì khác được.