Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1238: Xà Chủy Hắc Nha (2)
Sát Thiên thực lực không chút thua kém mười tám thế lực lớn, bọn hắn chỉ dùng giết người làm mục tiêu, kiếm thu nhập kếch xù, người bình thường vốn không biết tổng bộ bọn hắn ở chỗ này, chỉ cần có người muốn Sát
Thiên bọn hắn giết người thì chỉ cần ở nơi đặc biệt lưu lại thủ pháp
liên hệ đăc biệt, người Sát Thiên liền sẽ tự động tìm tới tận cửa.
Cổ Hình cũng không muốn huyền tinh nhà mình dẫn ra ngoài, nhưng dùng thực
lực mà hắn mang đến thì khó có thể tập sát Lăng Tiếu, cho nên chỉ có thể hợp tác với Sát Thiên chém giết Lăng Tiếu.
Chỉ cần có thể giết chết Lăng Tiếu, đoạt lại Kim Long Thương, dù phải trả giá lớn hơn nữa Cổ Hình cũng không tiếc!
Chỉ là Sát Thiên giờ lại chỉ phái hai người tới, không khỏi khiến Cổ Hình cảm thấy khó chịu.
Kim Sát Huyền Đế hếch lên nói:
- Điểm ấy ngươi có thể yên tâm, đã tiếp nhiệm vụ của các ngươi, chúng ta
sẽ toàn lực hoàn thành, không có có bao nhiêu nhiệm vụ giết người mà Sát Thiên chúng ta không hoàn thành cả.
Cổ Hình có chút tức giận nói:
- Theo ta được biết, trong phủ Lăng Tiếu có đến mấy tên Huyền Đế, cho dù
chúng ta liên thủ cũng khó khăn đạt được chỗ tốt, ngươi cho rằng chúng
ta có cơ hội không? Hay là ngươi ý định ẩn núp ám sát? "
Người
Sát Thiên đều biết che dấu khí tức, có thủ đoạn ám sát hơn người, cho dù là sát thủ thực lực thấp cũng có thể thần kỳ giết một người thực lực
cao hơn mình, đây cũng là chỗ đáng sợ của sát thủ Sát Thiên.
Kim Sát khẽ lắc đầu nói:
- Theo chúng ta biết, Lăng Tiếu kia có thủ đoạn phòng ngự cường hãn, ám
sát bình thường vốn vô dụng với hắn, bằng không lúc trước hắn ở Dược Đô
đã chết dưới ta Ngân Sát của chúng ta rồi.
Nói đến đây hắn dừng chút nói:
- Ngân Sát chúng ta đã có mười người chết trên tay Lăng Tiếu, mà hắn gần
đây lại đại xuất danh tiếng, cho dù là Đế cấp bình thường cũng khó làm
gì hắn, dùng thủ đoạn bình thường không chút hiệu quả với hắn, bất quá
lần này chúng ta xuất động một gã đỉnh cấp Kim Sát, mạng nhỏ của Lăng
Tiếu nhất định phải định rồi, các ngươi cứ chuẩn bị tốt tiền thù lao là
được.
Cổ Hình nghe Kim Sát này nói chắc chắc như vậy không khỏi có chút ngờ vực vô căn cứ.
Khang Lam ở bên khinh thường mở miệng nói:
- Hi vọng các ngươi đừng đập phá chiêu bài mới tốt.
Hắn là đệ tử Linh Vũ Các gần đây đều tương đối tự ngạo, nhưng hai người
trước mắt rõ ràng còn ngạo mạn hơn cả hắn khiến hắn cảm thấy rất khó
chịu!
Kim Sát lão giả không để ý tới hắn, ngược lại Ngân Sát kia liếm liếm đầu lưỡi âm lãnh nói:
- Nếu như ta giết một gã đệ tử Linh Vũ Các có thể khiến thanh danh Sát
Thiên chúng ta càng thêm vang dội gì..., ta không ngại hiện giờ giết
ngươi!
Khang Lam đứng lên quát:
- Có bản lĩnh ngươi tới thử xem!
Ánh mắt bình thản của tên Ngân Sát kia bắn ra hai đạo âm hàn chi ý, bàn tay đã có chút nhảy lên.
Cổ Hình không thể không đứng lên nói:
- Đừng cãi nữa, mọi người chúng ta đều có cùng chung địch nhân, lẽ ra nên nhất trí đối ngoại mới phải.
Tiếp theo hắn nhìn về phía Khang Lam nói:
- Khang sư điệt, hiện giờ ngươi đến dụ ba vị sư bá sư thúc kia đi nơi
khác, bằng không hành động cũng không dễ làm, chờ bọn hắn rời đi thì
ngươi sẽ nghe được tin chết của Lăng Tiếu ngay.
Cổ Hình lợi dụng
Khang Lam chính là vì vậy, để hắn dẫn ba vị Đế cấp Đạo Ân đi, sau đó
hành động cũng sẽ không có quá nhiều lo lắng nữa.
Khang Lam nắm thật chặt nắm đấm nhìn chằm chằm tên Ngân Sát kia sau đó hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Lúc này, Kim Sát lão giả híp mắt mở miệng nói:
- Không sợ hắn lộ ra tin tức của chúng ta?
Cổ Hình khoát tay áo nói:
- Lão phu còn có mấy phần nhãn lực, kẻ này tính tình cao ngạo, không chịu được chút khuất nhục, hắn bị tiểu tử Lăng Tiếu kia chỉnh qua, tuyệt đối sẽ không giúp tiểu tử kia đâu, huống chi hắn giờ còn có tác dụng nhất
định. .
Tên Ngân Sát trẻ tuổi kia đột nhiên chỉ vào Cổ Tiểu Hà nói:
- Ta nếu như có thể giết Lăng Tiếu kia thì nàng gả cho ta được không?
Cổ Tiểu Hà sát ý lộ ra lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chết giờ ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Đấu giá hội kết thúc hoàn mỹ, bọn người Lăng Tiếu tổ chức một yến hội trong phủ thành chủ, chúc mừng đấu giá hội thành công, coi như lễ chúc mừng
Phong Vân Thành chính thức hình thành!
Phủ thành chủ cao thấp đều tràn đầy vui mừng!
Lăng Tiếu vốn muốn lưu ba người Đạo Ân lại một thời gian, nhưng Khang Lam
đột nhiên tới chơi, cũng không biết nói với bọn người Đạo Ân cái gì mà
ba người Đạo Ân không thể không tiếc nuối cáo biệt Lăng Tiếu vội vàng
quay về Linh Vũ Các.
Trước khi rời đi, không tránh khỏi lại khách khí nói với Lăng Tiếu một phen.
Về phần Đông Phương Tinh cũng không biết đã suy nghĩ kĩ có thể cùng những
nữ nhân khác chia sẻ Lăng Tiếu hay không, sau ngày đấu giá hội chấm dứt
liền dẫn người rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi vẫn trịnh trọng nói với Lăng Tiếu một câu:
- Ước hẹn mười năm vẫn chưa qua, hi vọng một ngày kia. Ngươi có thể tới Đông Phương gia chúng ta một chuyến!
Dứt lời, cũng không đợi Lăng Tiếu phản ứng đã dẫn người rời đi.
Bên phía Phong gia, Cát Bối Hân khẳng định phải lưu lại, mà Phong Nhã Hinh
và Phong Vô Ảnh trở về cũng tạm thời không có chuyện gì làm liền dứt
khoát cũng lựa chọn dừng lại ở Phong Vân Thành một thời gian ngắn.
Sau khi tất cả kết thúc, trong phủ thành chủ lại khôi phục yên tĩnh
Lăng Tiếu vốn định hảo hảo thân mật với Cát Bối Hân một phen, xa cách vài
năm không thể hảo hảo ở cùng một chỗ, cái này khiến hắn đặc biệt hoài
niệm cảm giác cùng nàng nghiên cứu thảo luận nhân sinh chân lý, cùng
nhau tăng cường thực lực kia.
Thế nhưng hắn vừa muốn đi ra cửa
phòng, muốn đi tìm Cát Bối Hân thì một hồi mùi thơm ngát đã xông vào
mũi, một thân hình mềm mại đã quấn lấy thân thể cường tráng của hắn, một tiếng ôn nhu vang lên bên tai hắn:
- Thiếu gia, người ta thay ngươi đấu giá các loại linh vật được giá cao hơn, ngươi nên ban thưởng ta thế nào đây?
Thanh âm này khiến Lăng Tiếu cơ hồ cho rằng đây là Ngọc Liệt Diễm mà hắn đã nhiều năm chưa gặp.
Thanh âm vũ mị hấp dẫn kia cũng không phải mỗi nữ nhân đều phát ra được.
Lăng Tiếu cúi đầu nhìn Dao Thanh Mẫn dúi người vào ngực hắn, nhẹ vuốt mái tóc nàng, hôn lên trán nàng một cái cười nhạt nói:
- Ngươi muốn ban thưởng gì, thiếu gia đều thành toàn ngươi được không?
Dao Thanh Mẫn mặt đỏ bừng, ngọc chưởng nhẹ vỗ về lồng ngực rắn chắc kia của Lăng Tiếu trách cứ nói:
- Thiếu gia ngươi thật không có thành ý!
Lăng Tiếu nghe thanh âm hấp dẫn như muốn đòi mạng kia của nàng hỏa khí liền
đại thịnh, hắn nở nụ cười, một tay ôm ngang lấy Dao Thanh Mẫn bế lên,
môi dày lập tức dốc sức mút lấy bờ môi nàng
Quỳnh tương hương vị ngọt ngào chảy vào khoang miệng, trái tim hai người đều nhẹ run lên.
Một phen khẩu chiến không ngừng dây dưa, hai người như bạch tuộc không
ngừng xoắn xuýt lại với nhau, hai người càng không ngừng lục lọi đối
phương, như một điều tất nhiên vậy.