Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1020: Thật Là Một Kẻ Khoe Khoang
Phải biết rằng oai lực một kiếm linh khí ngay cả thiên tôn cũng không dám đón đỡ, nếu dùng linh khí cao giai chỉ sợ cả huyền đế cũng phải tránh né thôi!
- Được, nếu ngươi đã có đảm lượng như thế, Dược môn không tiếp thì có vẻ không phóng khoáng, Hương Minh, một kiếm này muội chém đi!
Hỏa Hạo lập tức đồng ý.
Hắn thật muốn nhìn xem tiểu tử dũng khí hơn người này rốt cục có kỹ năng gì tiếp một kiếm.
- Tiếu, đừng ah!
Cát Bội Hân vội vàng bay lên.
Nàng luôn rất có lòng tin với Lăng Tiếu, nhưng nàng không muốn hắn tự lâm vào nguy hiểm.
- Yên tâm đi, chỉ một kiếm ta còn chịu được!
Lăng Tiếu mỉm cười đáp.
- Tốt, huynh đệ ngươi thật đúng khẩu vị của ta, đến, ta mời uống rượu tráng can đảm!
Trong mắt Phong Vô Ảnh hiện lên vẻ hân thưởng nói, sau đó cầm bầu rượu ném qua cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Phong Vô Ảnh đưa tay tiếp bầu rượu, ngửa mặt uống một ngụm, khi hương rượu thật nồng tràn vào tạng phủ, hắn không nhịn được hô to:
- Quả nhiên rượu ngon, đến đi!
Hỏa Hương Minh nhìn nam tử hào hùng vạn trượng trước mặt, trong mắt hiện lên dị sắc.
Không ít nữ tử nhìn thân ảnh cao gầy kia với vẻ hân thưởng.
Cốc Kiều Kiều siết chặt nắm tay lẩm bẩm nói:
- Nhất định sẽ không có chuyện gì!
Nàng không hi vọng nhìn thấy Lăng Tiếu xảy ra chuyện, bằng không nàng sẽ cảm thấy thập phần áy náy, bởi vì chuyện này là do nàng dựng lên.
Lăng Tiếu vươn cánh tay cường tráng để ngang trước mặt Hỏa Hương Minh nói:
- Cho dù việc này là do Dược môn các ngươi ngang ngược, nhưng ai bảo các ngươi là thế lực lớn đâu, Lăng Tiếu này trêu chọc không nổi, chỉ có thể nhận thức thua, đến đi!
Lăng Tiếu nói chuyện nghe có chút oán khí, nhưng càng nhiều làm cho người ta cảm thấy hắn cũng chẳng để tâm đến một kiếm này.
Hỏa Hương Minh không nghĩ tới nam nhân này sắp bị chém cánh tay còn có tâm tư đi trêu chọc, không khỏi có chút khó chịu.
- Hừ, đây là do chính ngươi tự chuốc lấy!
Hỏa Hương Minh khẽ nói một tiếng, trong tay hiện ra một thanh hỏa kiếm, ngay sau đó hỏa kiếm mang theo thế lửa mãnh liệt chém xuống cánh tay Lăng Tiếu.
Không ít người nhìn chằm chằm một màn này, bọn hắn đều muốn nhìn xem Lăng Tiếu có kỹ năng gì đón một kiếm kia.
Đinh đương!
Khi hỏa kiếm chém xuống trúng tay hắn liền vang lên thanh âm kim loại va chạm.
Hỏa Hương Minh ngây người nhìn thanh hỏa kiếm gãy đôi trong tay mình, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được.
Lăng Tiếu thu hồi cánh tay chỉ lưu một vết máu chắp tay nói:
- Đa tạ tiểu thư lưu tình!
Dứt lời hắn kéo tay Cát Bội Hân đi sang một bên.
- Lại có thể đón được, người này còn là người sao?
- Lúc ở tàn thành ta đã kiến thức qua nhục thể hắn mạnh mẽ, không ngờ chính Dược môn cũng ăn thiệt thòi lần này.
- Bất kể như thế nào Lăng Tiếu hiện tại xem như nổi danh, khi gặp hắn nên thiếu trêu chọc tốt hơn, không nghĩ tới hắn còn có quan hệ với Phong gia, khó trách dám giết Hoàn Nhan Thuật.
- Đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đi tìm Đế Đan thôi, thời gian một năm không nhiều đâu!
…
Đại bộ phận mọi người chứng kiến Lăng Tiếu không có việc gì, rốt cục bay nhanh vào bên trong Chiến Loạn Uyên.
Trong nháy mắt chỉ còn lưu lại hơn mười người.
Hỏa Hương Minh phục hồi lại tinh thần nhìn Lăng Tiếu đang âu yếm với nữ nhân khác, khẽ cắn răng nói:
- Đại ca, chúng ta đi thôi, chúng ta sẽ tính toán rõ ràng với hắn sau!
Hỏa Hạo cười nhẹ, nhìn thoáng qua Phong Vô Ảnh chắp tay, xoay người mang theo người của Dược môn bay đi.
Sau đó lại có không ít người rời khỏi, nơi này chỉ còn lại Lăng Tiếu, Cát Bội Hân cùng người của Phong gia.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Phong Vô Ảnh hỏi Phong Nhã Hinh.
Phong Nhã Hinh xòe tay nói:
- Cũng không thể bỏ lại Hân muội ở đây đi!
- Vậy thì chờ đi, thật sự không làm người bớt lo!
Phong Vô Ảnh ngồi xuống tảng đá, tiêu sái uống rượu, ánh mắt híp lại.
Người của Phong gia cũng không dám trái chỉ thị của Phong Vô Ảnh cùng Phong Nhã Hinh, chỉ có thể tìm địa phương ngồi xuống.
Ở bên kia, Cát Bội Hân kéo tay Lăng Tiếu lo lắng hỏi:
- Tiếu, huynh không sao chứ?
Lăng Tiếu vỗ nhẹ đầu nàng nói:
- Yên tâm đi, ta không sao, nàng thật hạ thủ lưu tình!
Đúng vậy, vừa rồi Hỏa Hương Minh thật hạ thủ lưu tình, nhưng không phải lưu tình khi chém tay mà là trước đó. Bởi vì nàng dùng chỉ là linh khí đê giai, nếu không bằng vào phòng ngự của Lăng Tiếu không khả năng đánh gãy linh khí cao giai.
Lăng Tiếu cũng không biết Hỏa Hương Minh là cố ý hay là nàng cho rằng chỉ dùng linh khí đê giai thì có thể chém được tay hắn xuống?
Dù sao trong lòng hắn cũng thừa nhận nhân tình của nàng.
- Không có việc gì là tốt rồi, phải, Tiếu, huynh cùng mọi người đi tìm kiếm Đế Đan được không?
Cát Bội Hân hỏi sang chuyện khác, có thể gặp được Lăng Tiếu ở trong này, nàng thật không muốn chia lìa với hắn, tưởng niệm suốt hai năm qua làm nàng thật sự khổ sở.
Lăng Tiếu áy náy hôn nàng nói:
- Thật xin lỗi Hân nhi, muội đi cùng bọn họ thôi, hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể sống chung một chỗ.
Đôi mắt đẹp của Cát Bội Hân hiện lên hơi nước, khóc nức nở nói:
- Vì sao vậy, thực lực muội hiện tại đã đủ bảo vệ mình, muội sẽ không liên lụy đến huynh!
Lăng Tiếu nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng áy náy nói:
- Hiện tại thực lực của chúng ta còn chưa đủ ngạo thị Trung Vực, mà ta còn chưa có được địa bàn của mình, ta không muốn muội đi theo ta chung quanh bôn ba, muội có thể ở lại Phong gia tu luyện cho mình không ngừng cường đại lên, không qua được bao lâu chúng ta nhất định có thể yên ổn ở chung một chỗ, không người nào dám ngăn trở chúng ta, cho dù Phong gia cũng là như thế.
Lăng Tiếu đương nhiên không muốn nàng rời khỏi hắn, nhưng với tình huống trước mắt mà nói nàng ở lại Phong gia là lựa chọn tốt nhất, nơi đó có thể giúp nàng an toàn phát triển, huống hồ người của Phong gia sẽ không để cho nàng đi theo hắn, vì tiềm lực của nàng đối với Phong gia mà nói là tuyệt đối không thể mất đi.
Chỉ phải chờ tới khi nào hắn cường đại đủ đối kháng Phong gia, có thế lực bảo hộ nữ nhân bên cạnh mình thì hắn mới có thể đón nàng trở về.
Cát Bội Hân cũng không khờ dại như năm xưa, nàng cảm nhận được ý tứ của hắn, chỉ thoáng do dự sau đó ôm chặt hắn, hôn lên môi hắn.
Người của Phong gia ở phía xa tựa hồ có điều phát hiện, nhanh chóng quay mặt đi.
Phong Vô Ảnh vô tâm vô phế lẩm bẩm nói:
- Bình thường nhìn biểu muội thật nhu nhược, không nghĩ tới lại nhiệt tình như vậy, thật làm người hâm mộ ah!
Phong Nhã Hinh liếc mắt nhìn qua hai người, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, trong lòng nhủ thầm:
- Chẳng lẽ đây là hương vị tình yêu sao? Hình như thật sự làm người mất đi lý trí!
Nụ hôn kéo dài, gương mặt Cát Bội Hân cũng đỏ bừng lên.
Nàng đẩy Lăng Tiếu sau đó bay về hướng người của Phong gia, thanh âm ngọt ngào vang lên bên tai hắn:
- Tiếu, huynh phải bảo trọng, sớm tới đón muội!
Nhìn Cát Bội Hân theo người của Phong gia rời đi, Lăng Tiếu sờ sờ môi cười nhẹ nói:
- Lá gan a đầu này không nhỏ ah, lại dám hôn ta!