Thần Hoàng
Chương 997: Huyết Kiếm Yêu Quân (2)
Tất cả Khí huyết Nguyên Hồn, đều bị trường kiếm của Tông Thủ cưỡng ép rút ra không còn gì.
Người thứ hai! Người thứ ba! Người thứ tư!
Huyết Ảnh lướt qua, không người nào có thể thoát.
Theo khí huyết trong cơ thể Tông Thủ dần dần tràn đầy. Một mặt gương đồng màu xanh lúc này cũng bay lên bầu trời, phảng phất như một vòng trăng sáng, lơ lửng phía chân trời.
Từng sợi như thủy quang hoa chiếu xuống, che lấy phạm vi mấy vạn trượng.
Hơn hai mươi vị tiên cảnh đang bỏ chạy tâm thần đều có chút hoảng hốt. Độn quang tán loạn, đình trệ chỉ chốc lát.
Lúc tỉnh táo lại thì chỉ thấy phiến thiên không này lại bị một tầng Thiên Mạc màu đen bao phủ.
Là ‘ Vẫn Không Trầm Tinh Bàn ’!
Thu Hoa nhịn không được phẫn nộ gào thét một tiếng, gào thét khàn giọng, phát tiết lấy ý tuyệt vọng trong lồng ngực.
Chỉ kém một bước, gần một bước mà thôi! Khoảng cách chỉ tầm hơn mười trượng, chỉ cần một phần ngàn cái hô hấp là hắn đã chạy được rồi!
Lúc này lại bị Vẫn Không Trầm Tinh Bàn ngăn trở, không thể không tạm thời dừng lại.
Phá vỡ tầng thiên mạc này kỳ thật cũng chỉ cần một cái chớp mắt, nhưng lúc này đâu còn thời gian nữa?
Kiếm quang của Tông Thủ đã tới! Nháy mắt xông lăng tới đã khiến chân hỏa đều toái diệt. Lại dùng thế như chẻ tre phá vỡ cương khí bên ngoài cơ thể hắn, nhưng lại không lập tức chém giết mà phá vỡ Khí Hải Luân Mạch, chặt đứt tứ chi. Một điểm mũi kiếm, điểm vào trong nguyên thân, một điểm chân lực nổ tung ở sâu trong Nguyên Hồn hắn.
Thu Hoa lập tức cảm thấy thần hồn của mình, một hồi chóng mặt vô cùng đau nhức, lâm vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự, rơi xuống mặt đất.
Kiếm của Tông Thủ vẫn lăng duệ sắc bén như cũ. Kiếm cùng người hợp, liên tục chớp động trên không trung.
Phối hợp với tiểu kim cách đó không xa, chỉ trong nháy mắt đã lục tục chém hơn mười tu giả tiên cảnh thành trọng thương, sau đó đều làm giống với Thu Hoa kia.
Nhưng cũng có bảy tám nhân ảnh, đột phá tầng Thiên Mạc màu đen kia, thân ảnh hoảng sợ chạy trốn về phía xa xa. Quang ảnh cực tốc, chỉ nháy mắt, đã không thấy bóng dáng.
Tông Thủ hừ lạnh một tiếng, cũng không đuổi bắt. Lắc mình một cái, đã đến trên đỉnh Vũ Lam Sơn, Chưởng môn của Bình An Đạo, nhưng bát giai cửu giai liên quan đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc trước mấy tên vì Hàm Hi chạy về cũng đã sớm đào tẩu.
Chỉ còn lại hơn mười tên Chân Vũ kiếm sĩ bởi vì tượng thần nghiền nát, mà trọng thương hôn mê .
Không phải Linh Hải không cứu, mà là có Hàm Hi và sáu đầu Phi Nghĩ của hắn ở bên rình mò nên không cứu được.
Mấy người kia thông minh, biết được dù trì hoãn một lát thì hôm nay ngay cả tính mạng của mình cũng khó giữ.
Ngoài ra, có một bộ Chân Vũ kiếm trận vẫn huyền trên không trung như trước.
Bảy người kia sắc mặt đều tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù vẫn nắm lấy Thanh Đế tượng thần, nhưng thần sắc lại tràn ngập ý tuyệt vọng.
Tông Thủ đánh một chùm kiếm khí về phía hóa thân Vạn Mộc Thanh Đế, khiến cho thần thể cực lớn kia thân hình trì trệ, thanh kiếm ngưng tụ, cảnh giác nhìn sang.
Lại không để ý đến Hàm Hi, Ngân Quang lóa lên liền xông đến phụ cận Đào Mộc tượng thần.
Mấy đạo ánh đao chớp động liền chém thần tượng kia thành nát bấy. Thân ảnh xoay chuyển một cái bạo tán ra thần lực hắn hấp thu, lại tiện tay chém một cái, liền chém tan kiếp lôi, hoàn toàn không hề tốn chút sức lực.
Thần thể hóa thân của Vạn Mộc Thanh Đế đã sụp đổ.
Tông Thủ không hề nhìn, tùy ý để Thôn Thiên nguyên hóa thuật thôn phệ những thần lực kia.
Chân lực mở ra, kéo toàn bộ hai mươi vị tu sĩ tiên cạnh trọng thương kia đến cạnh người. Lại dẫn động thần niệm, cưỡng ép liên lụy đến Thái Dịch Huyền Khôn Trận đang dần dần đình chỉ vận chuyển kia.
- Thỉnh Vô Khư Cung Chủ, tiếp cô một kiếm!
Xuyên thấu qua pháp trận, âm truyền mấy vạn dặm, thẳng đến Đạo linh khung cảnh. Hắn biết Vô Khư kia nhất định có thể nghe được!
Thu Hoa lúc này, cũng khôi phục thanh tỉnh. Lúc ngẩng đầu lên, phát giác mình đã về tới đỉnh Vũ Lam Sơn, trước mắt đúng là thân ảnh thon gầy như ác mộng kia.
Trường kiếm đỏ sậm, phảng phất phủ lên một tầng huyết dịch. Người thì đứng giữa không trung, thần uy hách hách, uy nghiêm như ngục. Cửu Vĩ hiện ra, vút với thiên, khiến Tông Thủ lúc này cũng tuấn mỹ đến mức yêu dị.
Huyết Kiếm, Yêu Quân -
Ở sâu trong hư không, năm người bình yên ngồi ngay ngắn trong vết rách thời không.
Hồng Y là hơi hơi có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn Ngao Khôn kia
- Aha, một trận chiến này quả thật đúng như Ngao huynh nói, Đạo gia chưa hẳn có thể thắng. Quả nhiên, thua thật thê thảm --
Trong ngôn ngữ, tràn ngập lấy ý giễu cợt. Chỉ là trong mắt lại hơi mang theo vài phần dị sắc.
Tình hình ở Vũ Lam Sơn thẳng đến nửa hơi trước kia hắn mới có cảm ứng rõ ràng, không biết Tông Thủ cụ thể đã làm thế nào lại khiến Đạo Linh khung cảnh thảm bại ở Vũ Lam Sơn như vậy.
Bất quá, có thể chém chết ba bộ thần minh hóa thân, bắt giết trọn vẹn hơn hai mươi vị tu giả tiên cảnh.
Tông Thủ hôm nay đã triệt để vững vàng danh tiếng kiếm đạo thứ nhất, Vân Giới vô địch rồi.
Chỉ dựa vào hành động hôm nay, đã có thể nổi danh hậu thế cùng bốn người thời Thượng Cổ kia rồi.
Giữa thiên địa này lại có nhiều hơn một vị bá giả tung hoành vô địch.
Trọng Quang giờ phút này sắc mặt lại tái nhợt, vô cùng khó coi. Một đạo nhân khác thần sắc cũng âm trầm như nước:
- Minh Ngọc đạo hữu, hôm nay Thương Sinh Đạo ngươi thật muốn cùng tiến thối với Ngao Khôn, bảo vệ tên nghiệp chướng kia sao?
Minh Ngọc lúc này cũng đã yên tâm lại. Trong mắt chớp động dị quang, thật không hỗ là người mà Ngụy Húc sư đệ chọn trúng, thực khiến người kinh hỉ không dứt.
Tuyệt cảnh như vậy rõ ràng cũng bị hắn xoay chuyển.
Chỉ là vì sao, Ngụy Húc lại muốn hắn bái nhập vào dưới trướng sư mẫu?
Mặc dù cũng là sư đệ, nhưng đến cùng vẫn có chút bất đồng.
Lúc này nghe vậy, không khỏi vô ý thức nhíu mày, liếc nhìn thanh sam đạo nhân kia.
Nghiệp chướng? Đây là nói người nào?
Mặc kệ mọi chuyện, Minh Ngọc tay nắm lấy kiếm, nhắm mắt tĩnh tọa. Một cổ kiếm ý, lại thốt nhiên dục phát.
Đạo nhân kia dường như cũng không trông cậy vào những lời uy hiếp này có thể khiến Minh Ngọc lùi bước nên cũng không dây dưa.
- Không biết Hồng Y đạo hữu tâm ý thế nào?
Biết được đây là cơ hội cuối cùng của Đạo Môn lần này.
Tuy khó chịu, nhưng lại biết lần này Đạo Linh khung cảnh, có thể vãn hồi chút mặt mũi hay không, tất cả chỉ bằng một ý niệm của người này. Ngữ khí Trọng Quang cũng không khỏi phóng thấp thêm vài phần.
Nếu người này đồng ý tương trợ, như vậy dù liều mạng bị thương nặng, hắn cũng phải đánh chết Tông Thủ trên Vũ Lam Sơn.
Hồng Y lại cười cười:
- Bản tôn vẫn không đếm xỉa đến thì tốt hơn, chuyện Vũ Lam Sơn không quan hệ với bản tôn, chớ có hỏi ta.
Mặc dù muốn cải biến tâm ý, cũng không phải vào lúc này.
Trọng Quang khí tức cứng lại, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Không thể nhúng tay Vân Giới, như vậy cuộc chiến Vũ Lam Sơn hôm nay cũng xong rồi.