Thần Hoàng
Chương 981: Hỗn Nguyên Nhất Khí
- Ngươi lại có thể đi ra được, thật sự là khiến ta ngoài ý muốn.
Ngao Khôn cười, cũng không nói lời nào. Chỉ là dẫm lên đầu Ngao Mãn, hào hứng dạt dào thưởng thức long đan trong tay.
- Vốn tưởng rằng, tiểu ngũ ngươi tẩy thoát tội nghiệt, bái làm môn hạ của người nọ. Giữa hai chúng ta còn có thể trở lại tình huynh đệ.
Kim giáp trung niên, nhàn nhạt nhìn Ngao Mãn một cái, thần tình bình thản vô ba.
- Chỉ là nhìn tình hình này, ngươi đúng là vẫn đang hận ta, có đúng không?
Ngao Khôn lặng lẽ không nói, hắn đúng là hận, mối hận ngập trời! Khuynh ngũ hồ tứ hải, cũng không thể rửa sạch được.
Chỉ là những lời này lại không cần nói ra, chỉ cần làm là được.
- Như vậy xem ý tứ của ngươi, là muốn cùng người nọ đối địch, muốn tìm ta báo thù? Có từng nghĩ kỹ...
Thấy Ngao Khôn vẫn như cũ không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười, nhìn chính mình. Trong ngữ khí của kim giáp trung niên cuối cùng cũng có chút ba động.
- Năm xưa ngươi bị phong ấn, là bởi vì ta. Tiểu ngũ ngươi nếu muốn trả thù, có thể trực tiếp tới tìm ta. Chẳng lẽ không biết đạo lý họa không đến người nhà sao? Ngao Mãn hắn cũng là cháu ruột của ngươi!
Nét mặt Ngao Khôn cũng trong nháy mắt phủ đầy sương hàn, mặc dù còn đang cười, cũng là cương lãnh đông cứng.
- Họa không tới người nhà sao! Như vậy huynh trưởng, không biết Nguyệt Nhi nàng lại là đã chết như thế nào?
Kim giáp trung niên nao nao, thật sâu nhìn Ngao Khôn một cái. Sau đó than khẽ, quang ảnh ngưng tụ trực tiếp tiêu tán.
- Cũng được! Tam tử này của ta, sẽ mặc ngươi xử trí! Chỉ là ta và ngươi ngày sau gặp lại, nhất định chỉ có một người được sống!
- Phụ thân cứu ta! Phụ thân chớ đi, phụ thân...
Ngao Mãn thần tình hoảng hốt, tựa hồ đã biết được số phận của chính mình. Liên tục kêu rên mấy tiếng tràn đầy vẻ cầu xin.
Quang ảnh kia lại vẫn như cũ trong vòng vài lần hô hấp, đã tiêu tan vô tung tích. Đạo ý niệm kia cũng như sóng triều thối lui, bất quá trong giây lát, đã không còn tồn tại trong thế giới này.
Ngao Khôn lại cười ha ha, thẳng chấn vân không, tràn đầy vẻ điên cuồng.
Nhưng mà bỗng dưng tìm kiếm, ở trên Tử Kim long đan điểm một cái.
Đan hoàn nhìn như kiên cố không thể đẩy lui, đầu tiên là giống như gợn sóng cuộn trào.
Sau một lát, lại tan vỡ từng mảnh. Hóa thành một hạt cát vàng nhỏ bé, sau đó mạnh mẽ rơi xuống, nhào vào trong ngực của Ngao Khôn, thâm nhập trong thân thể của hắn.
Ngao Mãn chỉ cảm thấy đau nhức không gì sánh được, giống như đã bị lăng trì. Lúc này thấy thế, lại cũng cố nhịn đau hô lên, gắt gao trừng mắt với Ngao Khôn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi muốn chết.
- Thôn Long Bí Thuật, ngươi đây là Thôn Long Bí Thuật! Ngao Khôn ngươi thực sự là điên rồi! Người dùng thuật này đều là công địch của Long tộc ta!
Bất chợt con ngươi co rụt lại, chỉ thấy phía sau lưng Ngao Khôn là bảy cái Long Ảnh uốn lượn.
Đều là thần tình đau đớn, hướng phía Ngao Khôn dương nanh múa vuốt, rít gào vô cùng dữ tợn.
Thanh âm của Ngao Mãn cũng lần thứ hai lẩm bẩm vang lên.
- Ba con Thần Cảnh Chân Long, bốn con Tiên Cảnh. Ngao Khôn ngươi, ngươi...
Phía sau nói, cũng nói không nên lời. Trước mắt vị thúc phụ này của hắn, đã thôn phệ tròn bảy viên long đan.
Dựa theo Long tộc hình luật nhất định muốn toái gân cốt của hắn, đoạt long đan của hắn, đánh vào trong Hóa Long Trì, mãi mãi không được siêu thoát.
Ngao Khôn cũng cười, trong hai mắt đều tự có một đạo vết máu lưu lại.
Điên? Hắn có lẽ thực sự là điên?
Hôm nay chỉ muốn càng mạnh hơn chút, mạnh đến mức có thể cùng người nọ sánh vai mà lực chiến. Vô luận là loại thủ đoạn nào đều không sao cả.
- Cũng biết thúc phụ như ta, vì sao có thể cùng hủy diệt long đan kia phù hợp như vậy?
Ngao Mãn cũng ngẩn ra, Ngao Khôn không phải thu hồi nhân quả long đan của mình, mà là dung hợp mai hủy diệt long đan giấu ở đệ tam long điện sao?
- Chỉ vì ta cùng với hắn, tao ngộ đều hầu như là giống nhau như đúc! Mối hận như nhau. Long tộc nhất mạch này ở trong mắt ta với hắn chẳng bằng hủy đi tốt hơn...
Nhàn nhạt nói ra, Ngao Khôn bỗng dưng lại lấy tay nhiếp một cái. Đem Nguyên Hồn của Ngao Mãn từ trong thân thể lấy ra. Sau đó bàn tay hiện ra một điểm hồng mang, một tia hồn lực, bị rút lấy vào trong lòng bàn tay.
Bất quá chỉ chốc lát, phía sau Ngao Khôn lại lộ ra một đầu Tử Kim Long Ảnh.
Lệ khí tràn đầy, cũng là hướng phía Ngao Khôn rít gào giận dữ. Nhưng lập tức một đoàn hồng triều cũng hiện ở phía sau Ngao Khôn.
Đem tám cái Long Ảnh đều toàn bộ trấn áp xuống.
Ở mi tâm của Ngao Khôn lại là một ký hiệu huyền ảo không gì sánh được hiện ra, Long lực quanh thân lúc tăng lúc giảm, rồi khôi phục yên lặng.
Lại vươn tay ra, một điểm hồng quang hiện ở lòng bàn tay của hắn.
- Cư nhiên đã là Thánh Cảnh trung giai?
Trong mắt Ngao Khôn hơi ngoài ý muốn, suy ngẫm chỉ chốc lát mới bừng tỉnh cười.
- Cư nhiên đã dùng qua Sang Long Huyền Đan, huynh trưởng kia của ta đối với hắn thật là yêu thương. Dược lực chưa hóa, lại tiện nghi cho đệ đệ như ta.
Lắc đầu, Ngao Khôn tiếp đó lại nhướng mày.
Hủy diệt chi lực, không chi lực, nhân quả chi lực. Người sau hắn là quen thuộc nhất, nhưng không cách nào không chế như thường như trước đây.
Xem ra vẫn là cần phải nhanh chóng lấy ra mai nhân quả long đan kia của hắn mới được, cũng ngay trong ngày gần đây thôi.
Tiếp đó lại chợt nhíu mày, Long Huyết cảm ứng.
Tông Thủ?
Ngao Khôn cười, xem ra là nên trở lại đi xem sao!
Đêm khuya ngày thứ ba lúc giờ Tý, Tông Thủ từ trong tĩnh tu thức tỉnh lại.
Đây là thời gian hắn dự định, linh niệm cảm ứng, cũng có thể cảm giác được Hàm Hi đang hô hoán.
Con linh sủng kia của hắn, đã sắp hoàn thành tiến hóa. Chỉ cần một hai canh giờ nữa đã có thể bước vào Tiên Cảnh.
Mà khi hắn đang tĩnh mục, Tiểu Kim cũng từ trong ngủ say tỉnh lại. Thân thể giống như kim sắc quả đống kia biến hóa, chỉ trong giây lát, lại biến thành bộ dáng của Tông Thủ.
Chừng mấy tuổi, mặt cũng mập mạp, phảng phất giống như khi Tông Thủ khi còn nhỏ.
Lúc này Khiếu Nhật đang ở trong Nguyệt Hàm Sơn này chạy loạn. Phát giác chủ nhân tỉnh lại, lại vội vàng chạy trở về.
Bất quá con tiểu thổ cẩu này, kỳ thực đã sớm thích ứng với khả năng biến hóa này.
Nhanh chóng chạy tới, thừa dịp tiểu xá còn chưa có hoàn toàn khốn chế năng lực của bản thân, đem nó mạnh mẽ bổ nhào. Sau đó lại dùng đầu lưỡi nóng hầm hập không ngừng liếm lên mặt Tiểu Kim.
Tông Thủ cười, đưa tay ở trên hư không tìm tòi, đem Tiểu Xá từ dưới thân Khiếu Nhật giải thoát ra, bắt ở trong tay.
Từng sợi ý niệm giao lưu, bất quá chỉ chốc lát, Tông Thủ cũng đã đối với thực lực của Tiểu Kim lúc này có lý giải đại khái.
Nhưng mà trên mặt kia tất cả đều là vẻ quái dị.
Cấu tạo thân thể này, cùng với hắn quả thực là giống nhau như đúc! Ngay cả song mạch chi thân cũng là không sai biệt chút nào.