Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 944: Đạo gia Tu Giả



Nhưng là hoàn toàn không biết, tại Đông Lâm Vân Lục, Kiền Thiên Sơn thành còn có một chi đạo binh mạnh mẽ đồng dạng cao tới lục giai, đã định trước sẽ dương danh hậu thế, chính là yên lặng ẩn giấu.

- Trước tiên định ra những bộ giáp lục giai kia, tốt nhất là tạm dừng...

Những lời này nghe vào tai, trong lòng Thiên Khí lại khẽ kinh hãi, nhìn Tông Thủ một cái.

Hiện tại Không Khí Tông sinh ý luyện khí tuy là vô cùng bận rộn. Nhưng lợi nhuận chân chính cao nhất vẫn là cao giai linh khí do Kiền Thiên định chế.

Bất chợt lại trấn định xuống, lục giai đạo binh thực lực cỡ này, Thiên Khí tuyệt không chịu tin Tông Thủ sẽ dễ dàng buông tha.

Tông Thủ cũng bắt tay trước ngực, tựa như có chút suy nghĩ. Trong lòng nghĩ đến chính là tấu chương đang giấu ở trong tay áo của hắn lúc này.

Chính là Khổng Dao dâng thư, trong đó nói Nam Phong Việt triều kia chính là đang hợp tung liên hoành, thống ngự chư đạo chi lực.

Tương tự trước đây Đông Lâm thiên thành chỉ là càng rời rạc, còn vương triều Đại Việt kia đi vị cùng tác dụng so với Long Tượng thành năm xưa, càng mạnh mẽ hơn không ít.

Minh ước chư đảo, tuy là không uy hiếp được đến Kiền Thiên Sơn. Lại sợ Chư Thành một khi phong tỏa đối với Đông Lâm sẽ tổn hại được không bằng mất.

Vì vậy Khổng Dao ở trong tấu chương thỉnh lệnh, mệnh cho tinh quân bên ngoài, xâm lược Trung Ương Vân Lục Đông Nam chư châu.

Vì vậy Khổng Dao ở trong tấu chươmg đã thỉnh cầu, mệnh cho nó lĩnh quân, tấn công Trung Ương Vân Lục Đông Nam chư châu.

Khoảng thời gian này, Tông Thủ tuy là còn chưa từng hồi phục. Nhưng kỳ thực trong lòng đã rất tán thành kế sách của Khổng Dao.

Bất quá nữ nhân này, thực không phải là loại hiếu chuyện.

Khó trách sẽ có người nói Khổng Dao là hung tinh đến trái đất đến trái đất ngay cả phụ thân của nàng, cuối cùng cũng nói do nàng sát khí quá nặng.

Mới yên tĩnh một năm, cũng đã đánh chủ ý lên Nam Phong Vân Lục kia.

Để nữ nhi này làm soái. Đối với Kiền Thiên Sơn mà nói thật không biết là phúc hay họa.

Lúc này hắn đang do dự, lại là chi Huyền Hồ Thiết Kỵ trước mắt này, rốt cục là giao đến trong tay Khổng Dao hay là mang đến ngoại vực.

Đang hao tổn tâm tư tự suy nghĩ, thần tình Tông Thủ cũng hơi thay đổ, nhìn về phía mặt động. Toàn bộ suy nghĩ đều dứt bỏ hết thảy.

Mà lúc này Thiên Khí cũng đồng dạng là sắc mặt tái nhợt, hướng phía chú mục đi qua.

- Minh năng thật mạnh...

Không kém so với Tông Thủ, thi triển Minh Hà Cáo Tử Kiếm là lúc...

Trong mắt Tông Thủ lại thay đổi. Phỏng chừng như đã biết được, nơi bạo phát ra minh năng kia, rốt cục là ở đâu.

- Cửu U Minh Nữ sao? Cuối cùng cũng đã xuất thế...

Trong lòng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Quả bom hẹn giờ này, cuối cùng cũng bạo tạc, hoàn hảo không phải lựa chọn vào lúc hắn đột phá thiên chướng.

Khe khẽ thở dài, Tông Thủ mạnh mẽ sử dụng Ích Ma Thần Toa, phát nổ không gian, đảo mắt nhìn ra ngoài nghìn dặm, hướng phía Đông phi độn đi.

Phiền phức này do hắn tự tay cắm xuống, cuối cùng cũng cần hắn tự mình đến giải quyết!


Ngay khi Tông Thủ một mình bay ra binh doanh ngoài thành, Nhâm Bác lại đang ngồi ở trong một chiếc phiên vân xa, từ Trấn Kiền Phong đi đến.

Trong mắt tinh mang không giảm, so với mấy năm trước, ngược lại càng lợi hại hơn vài phần. Bất quá lúc này, tầm mắt của Nhâm Bác lại đưa ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Có thể thấy được một đầu long ảnh ngân bạch thật lớn đang ở trong tầng mây xoay chuyển thân thể. Ở trên không trung vạn trượng, cuồn cuộn ngao du.

- Màu sắc ngân bạch, hết lần này tới lần khác lại không có thực thể. Tự do tự tại, có đôi khi thật là có chút hâm mộ súc sinh này....

Hai tháng trước, hắn cũng đã có thể nhìn thấy Long Ảnh vạn trượng này. Nhưng cho đến hôm nay, cũng vẫn như cũ không biết rõ ràng, đây rốt cuộc là con vật gì.

Có chút giống như bạch kim chi long, nhưng khí cơ lại không có sự sắc bén của bạch ki long, hơn nữa còn không có thực thể.

Nói là Huyền Âm chi long, nhưng mà một thân lân giáp xán lạn, huy hoàng cao quý kia, không hề có nửa phần khí tức tai hoạ.

Lại càng không biết đầu Cự Long này, rốt cuộc là địch hay là bạn, đối với Kiền Thiên Sơn đến cùng có ác ý hay không?

Lắc đầu, Nhâm Bác thu hồi ánh mắt, hướng chất nhi ở bên hỏi:
- Ngươi có thể trông thấy được không?

Nhâm Thiên Hành cũng đang nhìn, chỉ là trong mắt tất cả đều là vẻ mờ mịt.

- Thứ cho chất nhi ánh mắt kém cỏi, thực không biết Cự Long kia ở đâu...

Trong lòng đã âm thầm suy nghĩ, lẽ nào bá phụ này của hẳn, thực sự đã già đến hồ đồ rồi?

Nhâm Bác nhíu chặt mày, tựa như không muốn nói. Những lời này, hắn đã hỏi qua hơn mười người rồi.

Có mười mấy người nói là có, nhưng cuối cùng chứng minh, những người này đều chỉ là vì lấy lòng hắn, chứ không nói thật như vậy. Người còn lại thì đều là không biết.

Như vậy là Nhâm Bác hắn thật sự hoa mắt, hay chính là có nguyên nhân khác.

Nhưng Long ảnh linh động chân thực như vậy, sao có thể nào là giả tạo? Hắn cũng đã vô số lần chứng minh, đây cũng không phải là huyễn thuật.

Không tự kìm hãm được, Nhâm Bác nhớ tới lời nói của Khổng Duệ kia.

Đây là hộ quốc thánh thú...

Hai mắt híp lại, Nhâm Bác lại khẽ lắc đầu. Hắn lật xem sử sách, còn có những thuật số chi thư kia, đều chưa từng thấy qua cái tên này.

Cũng chỉ nghe nói Ngũ Đại Khung Cảnh kia có hộ pháp thánh thú của mình.

Nếu không biết được vài phần tình hình thực tế, hắn thậm chí cho rằng Long Ảnh này chính là do Khổng Duệ làm ra, đánh lừa người khác.

Con thú này tuy là chưa từng làm loạn, nhưng cũng không chịu người khống chế, chung quy vẫn là tai hoạ ngầm.

Khoảng chừng Quân Thượng cũng là cho rằng như vậy...

Nghĩ đến Tông Thủ, thần tình Nhâm Bác chính là một trận ảm đạm, nét mặt hàm chứa vài phần cười khổ. Hài tử kia, lần này chỉ sợ thực sự là ghét hắn rồi.

Nội các thay đổi, đại sự bực này cư nhiên cũng chưa từng có lộ mặt một lần, có thể thấy được đối với hắn là chán ghét mà vứt bỏ đến trình độ nào.

Hắn bản tâm chỉ là muốn vì tiên vương, vì Tông Thủ bảo vệ mảnh cơ nghiệp này mà thôi...

Năm trước dâng tấu chương kia, chỉ là không muốn thấy Tông Thủ hủy đi quốc chế do chính mình tự tay lập xuống.

Ơn tri ngộ chưa thể báo đáp.

Nhâm Thiên Hành hơi biết tâm tư của bá phụ mình, lúc này thấy thế, lại ít nhiều có chút không cho là đúng.

- Theo chất nhi thấy, lần này bá phụ cũng nghĩ nhiều quá rồi. Quân Thượng thực sự vì việc một năm trước mà sinh chán ghét, lần này sao có thể đề danh bá phụ tổ chức nội các?

Chức vị Tể Tướng cần được nhiều hơn phân nửa tham nghị tán thành, nhưng đầu tiên lại cần Tông Thủ đề danh mới có thể có tư cách.

Lần này song song tuyển chọn mấy người, đều chỉ là làm nền mà thôi. Đối với Nhâm Bác mà nói, căn bản là không tạo thành được uy hiếp.

Hắn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, vì Kiền Thiên Sơn hiệu lực hai năm, phỏng chừng cũng đã biết được tính tình của Tông Thủ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...