Thần Hoàng
Chương 891: Ân đoạn nghĩa tuyệt! (2)
Đây đúng là soái trướng Ngụy Hải sử dụng lúc trước. Chỉ thấy Khổng Dao đang nhìu mày lại ngồi trên chủ vị. Tựa hồ đang vì chuyện gì đó mà phát sầu, mi tâm nhíu chặt lấy. khiến người sinh lòng thương sót, hận không thể đi qua, tự tay vuốt nếp nhăn kia
Mà ở trước người Khổng Dao lại đang nằm lấy một người. Chuẩn xác mà nói, hẳn là một nhân côn.
Tứ chi đều đứt, chỉ còn lại thân hình, đúng là Khổng Huyền.
Tông Thủ thần sắc khẽ giật mình, do dự một phen, vẫn đứng ở ngoài.
Hồi lâu sau, mới nghe Khổng Dao xa xa thở dài.
- Khổng Dao thực không biết nên xử trí huynh trưởng như thế nào mới tốt. Quân thượng ngày ấy nếu có thể tâm ngoan thủ lạt chút ít thì Khổng Dao đã không cần phiền lòng như thế này rồi--
- Phiền lòng?
Khổng Huyền vốn là ‘ a ’ một tiếng, tiếp theo liền phá lên cười ha ha, ngẩng đầu lên cao cao:
- Những lời này, Khổng Dao ngươi cuối cùng cũngnói ra. Những năm này ngươi ở trước mặt trưởng bối huynh đệ trong tộc luôn kính cẩn hữu lễ, mặc dù bị người nhục nhã trước mặt mọi người nhưng cũng sẽ không so đo, người khác nói ngươi. Ta lại biết nữ nhân ngươi tâm như rắn rết, tất đã sớm căm thù những người này đến tận xương tuỷ, chỉ mong chúng ta đều chết sớm một chút có đúng không?
Khổng Dao cười cười, hơi có chút thất thần, chẳng muốn giải thích với Khổng Huyền.
Hận sao? Là hận đấy.
Nếu không phải là những tộc nhân lãnh khốc này, vậy thì mẫu thân nàng đã không chết sớm như vậy.
Bất quá khi đó nàng lại muốn trở nên nổi bật. Muốn cho tộc nhân biết được, mẹ của mình, cũng không sinh lầm nàng.
Chỉ là mỗi lần nàng có thành tựu thì những tộc nhân này càng bài xích sợ hãi.
Chỉ là hôm nay, mình đã ở lại Càn Thiên. Danh tự bị gạch khỏi gia pha, đã không còn quan hệ gì với Khổng gia nữa.
Đủ chuyện trước kia đã như mây khỏi, tâm tư cũng đã triệt để phai nhạt. Ngược lại tia hận ý chôn dấu tại trong đáy lòng vẫn quanh quẩn nơi tâm.
Lúc này Khổng Huyền lại bỗng nhiên nhíu mày:
- Tông Thủ kia thật sự giao soái vị cho ngươi? Hơn mười vạn tinh binh, đều phó thác?
Khổng Dao bị lời của hắn bừng tỉnh, hồi phục thần trí. Nói đến việc này, bản thân nàng cũng ngoài ý muốn.
Nói là phó thác, tuyệt không quá. Trong hai ngày này, tuyệt đối không có câu nào can thiệt vào quyết định của nàng.
Mặc dù ở trong quân, nhưng chỉ một mình ở trong doanh trướng bế quan, tất cả chuyện lớn nhỏ đều do nàng tự giải quyết.
Vô ý thức, Khổng Dao dùng tay sờ lên miếng Tử Kim đại ấn. Ở dưới mặt của Tử Kim ấn này có bảy chữ ‘tiền tả quân đô kiểm điểm ’, là người có quân chức cao nhất ở Càn Thiên Sơn hiện giờ ngoại trừ Khâu Vi.
Nhưng kinh lịch quân của nàng ở Đại Thương kỳ thật cũng không tính là quá mức khiến người chú ý. Hơn mười trận chiến đấu, mặc dù kết quả coi như không kém, nhưng so với nhưng danh gia Đại Thương, thậm chí rất nhiều tướng soái của Càn Thiên Sơn kỳ thật cũng chỉ xem như thường thường thôi
Thực không hiểu, vì sao Tông Thủ có thể xem trọng nàng nữa.
Nhớ rõ ước nguyện của nàng khi còn bé là được tay cầm trăm vạn binh, tung hoành sa trường. Nhưng hôm nay đạt được ước muốn, lại chỉ cảm thấy một cổ áp lực nặng trịch, buồn bực ở ngực, tựa hồ không chịu nổi gánh nặng --
Nói đến thì mình rốt cuộc có nên thiệt tình hiệu lực cho tên tiểu nhân hèn hạ kia không đây?
Chỉ là huynh trưởng trưởng nàng hỏi chuyện này làm gì?
- Ý quân thượng cKhổng Dao cũng không biết. Chỉ là hôm nay chư quân trên đảo, xác thực là do ta làm chủ --
- Thật đúng!
Khổng Huyền bật cười một tiếng, trong đôi mắt ngoại trừ không thể tin ra, càng tràn ngập lấy ý trào phúng.
- Ánh mắt vị Yêu Vương này thật đúng là có chút ý tứ. Trọng dụng người nào không tốt, lại hết lần này tới lần khác lại phong ngươi làm soái. Không biết Khổng Dao ngươi chính là mệnh săm suy. Vô luận mệnh cách gì, một khi đã có liên lụy với ngươi thì nhất định là tai ách trùng trùng điệp điệp?
Lại như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn Khổng Dao, mỉa mai trong mắt càng đậm thêm mấy phần:
- Ngươi tiện nhân này, bổn sự khác không có, tư sắc ngược lại là không tệ. Tông Thủ huyết khí phương cương, cũng khó trách sẽ bị ngươi mê hoặc!
Tông Thủ ở bên ngoài lều vải nghe, không khỏi âm thầm kinh dị một tiếng, rõ ràng còn có thuyết pháp như vậy sao?
Trong lồng ngực lập tức đã có chút giật mình, trách không được Khổng gia lại kỳ quái như vậy.
Lại nghĩ đến danh tiếng Khổng Dao, thật sự chính là tai hoạ vô số, chỉ cần là người thâm giao với nàng, nhất định chết không yên lành.
Nói là mệnh săm suy, quả thật không sai.
Chuyện Liên Vân Đảo, nhắc tới cũng vì Khổng Dao mà ra.
Thần sắc Khổng Dao cũng hoảng hốt, từ tai tinh này từ nhỏ ngày ngày đã có người nghị luận bên tai nàng, không chút nào kiêng kị, sau khi dần dần lớn lên thì mới tốt hơn chút.
Vô ý thức hơi lắc đầu:
- Phụ thân đã từng nói qua, Khổng Dao là Phá Quân tạm thời, trên ứng Diêu Quang. Hiện tượng thiên văn ngày ấy cũng không phải tai ách gì!
Biết rõ những lời này, căn bản chỉ vô dụng nhưng lại muốn giải thích.
Khổng Huyền lại nhếch môi, im ắng cười cười:
- Ngươi cũng là xuất thân Khổng gia, quả nhiên giống vậy. Hắn chính là cha ngươi, sao có thể nói khác? Ngươi nếu thật là cái gì tướng tinh lâm thế, vị bệ hạ kia của Đại Thương sao có thể cam lòng để ngươi lấy chồng dị quốc? Lúc trước phụ thân ngươi từng dùng quan chức tánh mạng đảm bảo, Khổng Dao ngươi nhất định có thể vì Đại Thương kiến bất thế công lao sự nghiệp, lúc này mới đổi lấy được cơ hội lĩnh quân cho người. Thật đúng là cho rằng bệ hạ hắn sẽ vô duyên vô cớ, thưởng thức con nhóc như ngươi sao?
Khổng Dao lập tức khẽ giật mình, những lời này nàng chưa bao giờ nghe nói. Nguyên lai là như vậy sao? Vì sao lại không ai nói với nàng.
- Là phụ thân ngươi thương lượng với cha ta, dùng chức tư thiên giam chính chi trao đổi, nghiêm lệnh ta không được nhắc tới!
Cười lạnh một tiếng, Khổng Huyền nói tiếp:
- Chỉ là hiện nay như thế nào? Bệ hạ đã cực độ thất vọng v ề ngươi. Có biết quốc sư Trọng Huyền nói sao không? Nói ngươi trong mệnh chủ suy, có thể liên luỵ vận mệnh Đại Thương! Đã chú định trong 30 năm nhất định sẽ yểu vong, chết trên sa trường. Bệ hạ lúc trước nghe nói ngươi bị nhốt ở Càn Thiên, bị vị Yêu Vương kia vừa ý, không biết đã vui mừng thế nào, chỉ sợ cũng ước gì mau tiễn Khổng Dao ngươi đi--
Lại cười lớn:
- Tông Thủ cho ngươi làm soái, thật sự là mắt bị mù! Người này bị sắc đẹp mê hoặc, làm việc qua loa như thế, diệt quốc nhất định không xa nữa! Không đúng, ta thấy lúc Dạ Ma hàng lâm chính là khi Càn Thiên quốc diệt!
Khổng Dao nghe được chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, khí huyết cuồn cuộn, chỉ cảm thấy tín niệm, sở cầu ngày xưa đều đang sụp đổ.
Cả người như chết ngồi liệt trên mặt ghế. Thật lâu sau, mới mở mắt ra, trong mắt đã không còn nửa phần cảm xúc chấn động:
- Ngươi đi đi!
Khổng Huyền vốn nghĩ mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không còn cố kỵ, nói ra đủ chuyện khó nghe.
Nghe thế lại kinh ngạc nhìn nàng.
- Ta sẽ đưa ngươi đến trên Huy Châu Lục, sống hay chết, đều phải xem ngươi thôi.