Thần Hoàng
Chương 879: Khí vận chi tranh
Về phần kế sách vạn toàn thỏa đáng, tự nhiên là nghĩ biện pháp, để hơn mười vạn tinh nhuệ của Đại Thương này ở lại đây. Một khi chiến tranh, khi đó những người này có còn muốn chạy cũng đều không kịp nữa.
Trước khi không biết Đại Hư Thiên Vô Sinh Cấm Tuyệt Trận kia, hắn nhất định là lắc đầu không nói. Lấy sự khôn khéo của Ngụy Hải kia há lại vì người khác gánh trách nhiệm? Biết được huyết tế chi trận này, Tông Thủ cũng đã có vài phần nắm chặt.
Người này không từ thủ đoạn, lấy ngàn vạn con người huyết tế, tính toán tất nhiên không nhỏ, tuyệt sẽ không đơn giản rút lui khỏi đây.
Chỉ là lúc này, hắn đã có kế sách trong lòng, ngược lại cũng không cần hành sự như vậy.
- Nếu không thể thoái lui, vậy thì lưu lại đi!
Hổ Trung Nguyên nghe vậy trợn mắt một cái, sau đó cũng đành nén nhịn xuống.
Tông Lam cũng là khẽ cắn môi, giống như có lời muốn nói, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Tính tình của hắn, kỳ thực so với Hổ Trung Nguyên còn muốn nóng nảy hơn vài phần.
Nhưng từ khi thăng nhiệm Hữu Đình Trụ Đại Tướng, bắt đầu quan sát toàn cục của Kiền Thiên, lúc này mới thu liễm một chút.
Nếu đổi thành vài năm trước, lúc này hẳn là hận không thể cùng với binh mã Đại Thương này sống mái với nhau một hồi!
Hít sâu một hơi, Tông Lam cúi người hành lễ:
- Như vậy thần lập tức đi an bài Linh Sư bố trận! Lần này qua đây, chúng ta cũng mang theo sáu mươi cái Cửu giai Nguyên Diệt Thần nỗ, có thể sử dụng ở đây...
Tông Thủ lại lắc đầu, thần tình ý vị thâm trường:
- Không cần phải khó khăn như vậy, linh trận đã có sẵn, cầm đến dùng là được. Cần gì phải đi bố trí lại?
Mấy người xung quanh nghe vậy đều là ngẩn ra, đang lúc không giải thích được ý tứ của hắn. Tiếp đó liền thấy Tông Thủ lại lấy ra một hộp gỗ, đưa tới trong tay Khổng Dao ở bên cạnh.
- Có còn nhớ rõ, lời nói của khanh mười ngày trước không?
Chu sa, thú huyết, kiếm gỗ đào, kinh đường mộc, pháp khí có khả năng dùng được không một cái nào đầy đủ.
Mà ở trên bàn kia, còn bày đặt tròn sáu mai đao tệ.
Lúc này Khổng Duệ đang chắp tay đứng ở chỗ trung ương pháp đàn, trong miệng niệm đọc mấy từ.
Ở bên ngoài pháp đàn, mười vị linh sư Dương Thần hộ giá thuộc về hắn, cũng đồng dạng đang thấp giọng đọc lời cầu khấn.
Mà sáu mai văn vương quái tiễn cũng lóe ra từng trận ánh sáng nhạt.
Từng tia tinh huyết, nhỏ ở hai bên trái phái của hắn. Phảng phất như có sinh mệnh, tự nhiên mà vậy, ở phụ cận quái tiễn, sẽ hình thành một linh trận.
Quỷ dị mà huyền bí, tác động tứ phương chi linh, rung động phập phồng, phát sinh từng tiếng không minh rung động.
Đột nhiên trong lúc đó, một cổ linh năng bạo ngược bỗng nhiên từ trên pháp đàn nổ tung ra.
Tứ chi thân thể của Khổng Duệ, lúc này cũng là từng đoàn huyết vụ bạo tán. Mấy chỗ cơ thể, đều là bạo liệt không có dấu hiệu. Sau khi huyết phấn bắn lên, lưu lại một vết thương khiến kẻ khác nhìn thấy mà giật mình.
Ở ngoài pháp đàn, còn lại là âm phong từng trận, vô số tà linh túy vật, chính là bay hội tụ qua đây, điền cuồng đánh vào linh trận bên ngoài pháp đàn này.
Cũng may trước đó vài ngày, Tông Thủ vĩ dẫn động âm giao hội tụ, đã đem âm tà phụ cận Kiền Thiên Sơn đều quét sạch không còn. Ngay cả ở trong Tà Linh Câu kia cũng là nguyên khí đại thương.
Lúc này đuổi tới đều là một ít đồ vật bất thành khí. Khi mười vị linh sư hộ giá nhất tề dẫn động chân ngôn, khiến từng đoàn Liệt Diễm bốc cháy thiêu sạch cả, cũng đều hoảng loạn thối lui chạy đi.
Bất quá bản thân Khổng Duệ cũng là cơ nhục co rút không ngừng. Khom thắt lưng xuống, tê tâm liệt phế.
Chỉ cảm thấy bên trong ngực bụng của mình, có dị vật gì đó mắc kẹt ở bên trong, không nôn ra được thì không thoải mái.
Khi ho khan dần dần ngừng lại, từng đoàn huyết khối phun ra. Khổng Duệ cũng nhìn mà hơi thất thần. Đây không phải dị vật gì cả. Mà là mảnh nhỏ nội tạng của mình, là tâm can của hắn...
Bất chợt không thèm để ý, hoặc giả nói tình hình này kỳ thực từ sớm đã nằm trong dự liệu của hắn.
Thuật số chi học có hai đại kỵ - mệnh không thể sửa, vận không thể nghịch!
Hôm nay hắn muốn nghịch thiên sửa mệnh, có thể nào không bị Thiên Đạo này phản phệ?
Chút thương tích ấy kỳ thực không tính là cái gì. Tổn thất chân chính là gần hai trăm năm thọ nguyên của Khổng Duệ hắn.
- Tiểu Dao nhi, hôm nay vi phụ cũng chỉ có thể làm cho ngươi như vậy thôi. Có thể phá vỡ sát kiếp kia, liền chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Kiếp nạn này nếu phá, ngày sau ngươi tự nhiên một đường bằng phẳng. Diêu Quang Phá Quân, quang vinh một đời...
Khổng Duệ hắn học nghịch mệnh chi thuật này, chính là vì ngày hôm nay.
Chỉ là dĩ vãng, vẫn không nhìn thấy cơ hôi, chỉ có thể chờ đợi trong tuyệt vọng. Nhìn mệnh cách của Khổng Dao dần dần tỏa tử.
Mặc dù thân mang dị thuật, lại ngay cả cơ hội để thi triển cũng không có.
May mà trời cao thương xót, cuối cùng cho nữ nhi này của hắn lưu lại một chút cơ hội phá cục...
Lúc đầu tận mắt thấy, thực sự là khiến cho hắn không thể kiềm chế.
Nói đến nghịch mệnh chi thuật này, kỳ thực hiệu quả hẳn là cực kỳ bé nhỏ.
Nếu là người buôn bán nhỏ, tiểu dân nghèo hèn bình thường cũng bỏ đi. Nhưng nữ nhi kia của hắn, lại là diêu quang lâm thế, nhất định sẽ thống suất vạn quân, bách chiến bách thắng!
Còn Tông Thủ kia càng là quốc quân duy nhất từ một vạn bảy nghìn năm tới nay có thể cùng ba vị Thánh Hoàng thời Thượng Cổ sánh ngang...
Là Thánh vương lâm thế!
Nhất cử nhất động của hai người, dù cho mệnh cách biến hóa dù cho nhỏ bé nhất cũng nhất định sẽ ảnh hưởng tới thiên hạ đại thế.
Khổng Duệ hắn muốn vì hai người này sửa mệnh, thật giống như con kiến muốn lay động thân thể con voi.
Hôm nay suy nghĩ khai đàn, chỉ là chuyện tận hết sức, nghe theo thiên mệnh mà thôi.
Chỉ cầu an tâm một lần, bản thân cũng không trông đợi, có thể có bao nhiêu hiệu quả...
Thở dài một tiếng, Khổng Duệ đã muốn đem sáu mai văn vương quái tiễn thu hồi. Bất chợt lại cả kinh, trong ý niệm mọc lên một tia báo động, mạc danh kỳ diệu, chính là cảm xúc phập phồng, khó có thể áp ức.
- Ân? Đây là?
Ngẩng đầu lên nhìn trời, Khổng Duệ đã bị bảy vì sao ở chân trời phương Bắc nối tiếp cùng một chỗ, giống như mộc đầu.
Còn chỗ chú mục, chính là Diêu Quang Phá Quân!
Lúc này rõ ràng là quang hoa đại phóng, chiếu sáng bầu trời đêm. Đem quần tinh xung quanh, đều chiếu đến trời đem không nhan sắc.
- Nhanh như vậy cũng đã bắt đầu rồi sao...
Khổng Duệ lẩm bẩm một tiếng, tiếp đó khóe môi khẽ nhếch lên, đến sau này lại là không thể ức chế nổi, cười ha ha lên.
Giống như phát điên, chấn động vài dặm!
Trương Hoài vì hắn lựa chọn nơi ở, chính là dưới sườn núi Kiền Thiên Sơn.
Nơi này vô số quyền quý, vô số hào thương đại cổ đều ở đây. Rất nhiều người đều biết thân phận của hắn, cũng hiểu biết Khổng Dao.
Bất quá người ở đây, đa số lại không sợ hắn chút nào. Lập tức phụ cận có tiếng một mảnh tiếng quát mắng vang lên.
- Khổng quốc trượng này chẳng lẽ là phát điên rồi!
- Cười cái gì mà cười? Vừa mới qua canh năm mà thôi, trời còn chưa có sáng hoàn toàn, đã bị người này đánh thức.