Thần Hoàng
Chương 856: Thượng ứng Diêu Quang
Mà mình vừa rồi vung lên một đấm cũng chính là một cây rơm rạ cuối cùng đè sập lạc đà.
Vốn tĩnh thất này chỉ cần hơi sửa một chút liền còn có thể sử dụng. Nhưng giờ toàn bộ đã bị hủy bỏ, chỉ có thể là trùng kiến thôi.
Nếu đổi là trước kia, trùng kiến mười lần tám lần, Tông Thủ cũng không quan tâm, nhưng quan trọng là hiện giờ hắn không có tiền.
Lặng ngẩn người, sau đó Tông Thủ đau đầu vạn phần vuốt vuốt mi tâm của mình. Chẳng lẽ về sau mình phải đến nơi dã ngoại hoang vu để tu luyện sao?
Đang nghĩ như vậy, chỉ thấy bên ngoài phế tích có vài đạo linh quang nhảy vào. Hẳn là đã sớm bay đến đây, nhưng chỉ vì bị linh trận cách trở nên mới lơ lửng ở bên ngoài.
Lúc này tĩnh thất sụp đổ, những phù lục kia tự nhiên cũng bay đến hắn.
Tông Thủ cầm trong tay, con mắt hơi híp. Sau một lát liền bỗng dưng trợn mắt, trong mắt đều là tinh mang bén nhọn.
Thực không ngoài dự kiến, chuyện huy châu đảo quả nhiên là có vấn đề, hơn nữa còn là mối họa không nhỏ!
Chợt lại nghĩ tới Khổng Dao, việc này là bởi vì nàng mà sinh, có thể cô bé này biết thứ gì đó -
※ ※ ※ ※
Trên đỉnh Càn Thiên Sơn, trong một tòa nhà lịch sự tao nhã.
Khổng Duệ đang ngồi ở trước mặt con gái mình, an nhàn phẩm lấy trà. Ở đối diện hắn, ngoại trừ Khổng Dao ra còn có một nữ tử cùng tuổi dung mạo tuyệt mỹ, toàn bộ không dưới con gái hắn ngồi đó.
Bất quá phần lớn thời gian, nàng này đều ngủ. Mấy ngày trước còn cố gắng tỉnh táo trò chuyện, về sau đa số thời gian đều gối lên trên đùi Khổng Dao ngủ thiếp lấy.
Đi vào Càn Thiên Sơn, đã chừng hơn bốn mươi ngày, vượt qua không khỏe lúc ban đầu Khổng Duệ chỉ dùng ba ngày.
Càn Thiên Sơn mặc dù quy mô nhỏ hơn Hoàng Kinh thành 10 lần, nhưng cũng là một tòa đại thành hoàn toàn xứng đáng, Đại Thương có, ở đây đều có. Đại Thương không có thì ở đây cũng không hề thiếu..
Trong thành rõ ràng càng thêm sạch sẽ, đi lại trên đường phố cũng không có mùi hôi hun người kia. Dân phong tuy dũng mãnh nhưng lại cực kỳ chất phác.
Hắn cơ hồ đã triệt để thích sinh hoạt nơi này rồi, không cần cùng người hục hặc với nhau, cũng không cần hao tâm tổn trí đề phòng những tộc nhân huynh đệ kia.
Tiếc nuối duy nhất chính là vẫn không thể tận mắt nhìn thấy vị Càn Thiên Yêu Vương kia.
Nói là bế quan bảy ngày, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa thấy đi ra. Bất quá đối với người say mê người tu hành mà nói, đây cũng là chuyện thường có, không đáng kỳ quái.
Hắn hiện giờ cuối cùng đã có chút minh bạch, vì sao Càn Thiên Sơn lại có thể chế như thế.
Tông Thủ trong mỗi ngày mặc kệ mọi chuyện, suốt ngày đứng ở trong Hàm Yên Cung, toàn bộ không đi xử lý triều chính.
Nhưng quốc sự, vẫn xử lý ngay ngắn rõ ràng, không thấy chút loạn nào cả
Sau khi uỷ quyền như thế, trong Càn Thiên Sơn cũng chưa thấy có một quyền thần nào có thể một tay che trời xuất hiện cả.
Nội các tuy quyền trọng, nhưng chính sự lại phân ra mấy người chấp chưởng, cũng có người tiến hành hạn chế.
Chế độ tham nghị này có thể quản thúc sao?
Khổng Duệ trong lòng yên lặng suy nghĩ, kế sách này nhìn như hoang đường nhưng lại có phần thâm ý --
Vị Yêu Vương kia quả thật cũng là người thông minh tuyệt đỉnh. Cách nhìn của mình trước kia quả nhiên là đã phiến diện rồi.
Hắn đến Càn Thiên, vốn trước tiên là muốn gặp Tông Thủ. Về sau biết con gái nhà mình, sát kiếp đã lộ ra chuyển cơ liền không hề lo lắng nữa.
Chỉ là ngốc trong Càn Thiên Sơn hồi lâu, cảm giác bức thiết trong lòng lại lần nữa nổi lên.
Hắn muốn nhìn một chút xem vị này rốt cuộc có phải là Thánh vương đương thời, có phải là người phá vỡ mệnh cách tử cục của Dao nhi hay không.
Nhìn kỹ Khổng Dao, bản thân nàng tựa hồ đã thích ứng với thời gian rãnh rối của Hàm Yên Cung, vẻ mặt không màng danh lợi khoan thai. Nhưng trong mắt hắn, Khổng Dao lúc này lại phảng phất như bảo kiếm đã rời vỏ, giống như một ngồi sao tùy thời chuẩn bị vọt lên phía chân trời vậy.
Nơi mi tâm, tử khí và hắc khí tích tụ, khiến cho người không thể không thèm để ý. Đoạn ngấn giữa lông mày lại càng đỏ tươi như máu.
Khổng Dao lại có chút kỳ quái, sờ lên mặt của mình:
- Trên mặt con có chỗ nào kỳ quái sao?
Khổng Duệ tâm thần chợt tỉnh, rồi sau đó bật cười lắc đầu:
- Không biết quân thượng, khi nào có thể xuất quan?
- Chuyện này sao con gái biết được?
Thấy vẻ không kiên nhẫn trong mắt Khổng Duệ, Khổng Dao ngoài khó hiểu ra lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Nàng tiếp xúc với Tông Thủ kỳ thật không nhiều lắm, mặc dù là Vương phi, nhưng đa số thời gian đều không được gặp hắn.
Lại nói chuyện võ tu bế quan thế này, người bên ngoài không thể quấy rầy được, cũng chỉ có thể theo ý bản thân hắn thôi.
- Nhược Thủy tỷ tỷ nói là ba ngày, đoán chừng lần này bế quan cũng không lâu lắm, qua một thời gian nữa chắc sẽ ra thôi. --
Nghe Khổng Dao giải thích, Khổng Duệ lại thoáng nhiếu mày, cẩn thận nhìn Khổng Dao, xá môn bế tỏa, âm nguyên ngưng cố. Con gái này của hắn vẫn còn là tấm thân xử nữ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không phải đều nói vị Càn Thiên Chi Chủ này rất là háo sắc sao?
Nhưng trước mắt vì sao không chỉ riêng Khổng Dao mà ngay cả Nhược Thủy, vị Yêu Vương kia cũng không động vào chứ?
Mèo không ăn tanh, thật sự là kỳ quái thay. Lẽ ra Tông Thủ thi triển ra loại thủ đoạn này, đối với sắc đẹp của Khổng Dao hẳn phải cực kỳ thèm thuồng mới phải chứ. Nhưng vì sao đến tận giờ vẫn nhịn không làm chuyện vợ chồng?
Đang suy nghĩ như vậy, chợt chỉ thấy một đoàn kim quang, bỗng dưng vọt vào trong lầu các.
Sau đó là một con thổ cẩu bộ lông thiển hoàng đuổi theo phía sau vọt vào trong.
Chúng chạy loạn bốn phía, khiến trong lầu các trở thành một đống bừa bộn. Cuối cùng càng đạp lên bàn, khiến chén trà điểm tâm đều bị văng đến rối tinh rối mù.
- Tên súc sinh này!
Khổng Duệ cực kỳ tức giận, bất ngờ không đề phòng, cái bàn trước mặt hắn cũng bị lật tung lên.
Tuy nói có cương khí hộ thân, trên người khôngbị nước trà tung tóe đến, nhưng cũng vô cùng chật vật.
Khiến người để ý nhất vẫn là ý cảnh thanh nhã lúc uống trà đã không còn sót lại chút gì nữa.
Tiện tay một đạo linh pháp, định con thổ cẩu kia ở ngay tại chỗ.
Khổng Duệ trong lòng đang kỳ quái, nghe nói hai tiểu chút chít này đều là hộ giá tùy thân của Tông Thủ.
Linh sủng màu vàng phảng phất như hình người kia thì cũng thôi đi. Nhưng vì sao ngay cả tiểu cẩu này cũng có thể nhận lấy?
Khiếu Thiên tựa hồ cũng biết không tốt, bất quá cũng không lo lắng. Gần đây nó và Tiểu Kim đã xông loạn không ít nơi trong Hàm Yên Cung, cũng gây ra không ít mối họa. Bất quá nữ chủ nhân ở đây cho đến giờ đều chỉ nhẹ nhàng răn dạy một phen liền xong việc.
Ô minh một tiếng, Khiếu Thiên rất là vô tội nhìn thoáng qua mọi người trong lầu các, lúc nhìn đến Khổng Duệ thì phảng phất như mắt hàm thâm ý.
Đang muốn phát lực giãy giụa, Khổng Dao lại than nhẹ một tiếng, ôm nó vào ngực an ủi.
Lấy ra một ít bình tinh dịch màu xanh da trời đặt bên cạnh miệng để cho nó ăn.