Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 841: Phút chốc không còn nữa (2)



Lăng Trần kia hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tứ như hàn băng muôn đời không tan, cũng không động dung.

- Như vậy ngươi mấy năm nay, đã từng oán giận, từng hối hận qua?

- Đã oán qua, cũng ăn năn!

Nhược Đào cư nhiên nhẹ gật đầu:
- Đệ tử cũng hận tông môn đã bất công, khi đó tâm niệm gần như cực đoan, chỉ là được quý nhân đề điểm, đột nhiên tỉnh lại. Nghĩ thấu rồi, liền không sao cả, chúng ta là kiếm giả, nghĩ rằng chỉ cầu kiếm, đầu cần cái khác?

Phong Thái Cực nghe, trong miệng càng là cảm thấy đắng chát.

Những lời này, nếu là hắn ở nửa tháng trước nghe được, sắc mặt nhất định là sẽ tán đồng, nhưng trong lòng tuyệt sẽ không chính thức để ý.

Nhưng hôm nay, hắn muốn lĩnh hội tới đạo lý này, những tiếc đã quá trễ.

Lăng Trần thì lại trầm mặc một lát, tiếp đó là cười to không dứt, chấn động cả đỉnh núi.

- Rất hay! Các ngươi nghe rõ, chuyện thứ hai hôm nay, là Kiếm Tông ta có đệ tử như Nhược Đào, anh dũng tinh tiến, rất được tâm ta. Nay lập thành chưởng kiếm đệ tử, sẽ đến huyền kiếm quật bế quan ba năm. Ba năm đi ra, chính là sơn chủ của khung cảnh.

Tuy là sớm có đoán trước, nhưng khi những lời này lọt vào tai, Phong Thái Cực nhưng chỉ cảm thấy là có một cái búa tạ mạnh mẽ gõ vào tâm thần hắn một cái.

Chỉ cảm thấy ý niệm hôn mê một hồi, khí huyết nghịch lưu, tâm thần cũng mê mang.

Những lời nói phía sau của Lăng Trần cũng lại không cẩn thận đi nghe. Cũng không biết trải qua bao lâu, mới có thể hồi phục lại.

Mà lúc này lời nói của Lăng Trần kia cũng đã đến khâu cuối cùng.

- Vân Giới loạn khỏi, thời điểm ra ngoài, các ngươi nhất định phải càng cẩn thận hơn! Nếu gặp chuyện, cũng không cần né tránh.

Nói đến chỗ này, Lăng Trần lại có chút do dự, vẫn là mở miệng:
- Càn Thiên Sơn kia quật khởi, thời điểm chính trị mạnh mẽ. Ít nhất tại Đông Lâm, đệ tử Kiếm Tông ta lại để cho hắn ba phần!

Câu này nói xong, nhưng lại cũng không nhìn Phong Thái Cực một cái, liền đã từ thạch điện nơi này rời đi.

Mà những trưởng lão kia, cũng đều là không nói một lời đấy, thân ảnh lục lục từ trong điện biến mất. Rất nhiều đệ tử, cũng là từng tốp, một bên nghị luận, một bên hướng ra ngoài bước đi.

Mà những người đồng môn ngày xưa cùng hắn giao hảo, càng là cố ý tránh đi, thậm chí ngay cả ánh mắt, cũng không dám nhìn vào hắn.

Bất quá một lúc, ở trong cái thạch điện này cũng chỉ còn lại một người là hắn.

Không gian ngàn trượng rộng rãi, trống vắng vô cùng. Mặc dù Phong Thái Cực tự hỏi là tâm niệm cứng cỏi, cũng vẫn cảm giác một hồi thê lương mãnh liệt, tràn ngập ở quanh thân.

Không khỏi khóe môi hơi nhếch lên, tự giễu cười cười. Đây là bỏ qua sao?

Không có an ủi, cũng không có trách mắng giáo huấn, mà là triệt triệt để để bỏ qua.

Nhưng trong lòng cũng chưa nói tới oán hận, nhân tình ấm lạnh, hắn đã sớm biết. Lúc trước thời điểm xa lánh Nhược Đào, liền nên nghĩ đến kết quả hôm nay.

Tâm cảnh của mình như thế, cũng là do bản thân, chẳng trách được người khác.

Chỉ là trong nội tâm nhưng lại có một cổ ý niệm như sóng lớn, như biển rộng, muốn trọng đăng cái đỉnh phong kia, muốn lấy lại hết tất thảy tất cả những gì mình đã mất đi.

Muốn cùng với Tông Thủ kia có địa vị ngang hàng.

Than nhẹ một tiếng, Phong Thái Cực định đứng lên. Nhưng ngay trong chớp mắt này, bên tai chợt truyền tới một thanh âm già nua mà uy nghiêm.

- Thế nhưng không cam lòng?

Trong nội tâm Phong Thái Cực mạnh mẽ nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn về bốn phía, lại không thấy được bóng dáng nào.

Tự nhiên là không cam lòng, chính mình có thể nào cam tâm bị người khác thủy chung dẫm nát dưới chân như vậy?

- Sư huynh Lôi Động của ngươi hôm nay đã một mình ly khai Vân Giới, đi ra vực ngoại. Không biết Phong Thái Cực ngươi có tình nguyện đi ra vực ngoại một chuyến? Ta biết có mấy chỗ thế giới, chính là khiến cho ngươi có thể rèn luyện được kiếm đạo!

Vực ngoại?

Ánh mắt Phong Thái Cực co rụt lại, rồi sau đó là thở sâu ra một hơi, nửa quỳ nửa ngồi, thật sâu tham bái.

- Để tử nguyện đi, xin tiền bối thành toàn!

Bên tai lại không truyền đến thanh âm, thần sắc của Phong Thái Cực cũng đã khôi phục lại bộ dáng bình thường.

Ở giữa tâm thần cũng là chân chính trấn định lại. Hết thảy vinh nhục, hết thảy được mất, đều đã buông. Tay theo bản năng vuốt ve thanh kiếm bên hông mình.

Đệ tử Kiếm Tông, nghĩ là muốn cái gì, quả nhiên chỉ có từ trong kiếm đi cầu đến.

Mà giờ khắc này, ở thiên không của Vạn Kiếm khung cảnh. Một lão giả đúng là đang đưa ánh mắt từ Vấn Kiếm sơn thu lại.

- Tâm tính của người này cũng không tệ, cuối cùng là không khiến cho người khác thất vọng.

Trong ngôn ngữ có xen lẫn vài phần thỏa mãn, bất quá khi lão nhân này chuyển mắt nhìn về một phía, lại tràn ngập ý tứ trào phúng.

- Không nghĩ người này, cũng là thời điểm làm ăn lỗ vốn!

Bên cạnh đó nhưng lại không có người, chỉ có một thanh kiếm, lại có thể mượn nhờ âm thanh chấn minh của kiếm kia để biểu đạt ngôn ngữ, mang theo kim chúc duệ minh, tiếng nói cũng âm vang lăng lệ ác liệt.

- Đã nhập chúng ta, là vinh nhục nhất thể.

Giống như hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng lão nhân lại biết ngụ ý này. Những lời này của hắn, thật sự quá không có phúc hậu. Nếu là để cho môn hạ nghe thấy, sẽ không sợ nội bộ lục đục sao?

Không khỏi hếch môi lên:
- Chuyện này ngươi đã làm, chẳng lẽ lại không được nói. Phong Thái Cực này, xác thực là kém vị nào đó xa lắc!

Người khác không biết, hắn lại hiểu được. Vị ‘Đàm Thu’ của Thương Sinh Đạo kia cùng Càn Thiên yêu vương Tông Thủ, nhưng thật ra là một người.

Mà khi trước Kiếm Tông cũng chỉ thiếu chút nữa liền có thể đem kẻ này nhận vào môn hạ. Hết lần này đến lần khác là khi đó Phong Thái Cực dùng Linh Vũ hợp nhất, chấn động chư phái, mà lỡ mất dịp tốt, khiến cho người ta bóp cổ tay!

Vài năm sau lại nhìn, Tông Thủ có thể lực chiến với Thủy Lăng Ba, Nguyên Vô Thương sáu người mà không bại. Mà Phong Thái Cực nhưng lại chỉ có thể đứng ở ngoài quan sát, ngay cả tư cách tham dự cũng đều không có.

Nói là lỗ vốn, nhưng thực không sai.

Ngoại trừ bản thân có kiếm thuật mạnh mẽ tuyệt đối ra, còn có thêm một Càn Thiên Sơn đang trong thời gian quật khởi.

Thật muốn cân nhắc, dùng câu tục ngữ ‘Lấy hạt vừng, lại ném đi dưa hấu’ này cũng là thích hợp.

Lúc này ở trong Kiếm Tông đã không thiếu có âm thanh oán trách. Mặc dù vẫn chưa tới tình trạng nói rõ, những hắn lại biết, rất nhiều người là đang vì chuyện này mà tiếc hận.

- Mặc dù là sai, cũng là sai ở chỗ ta. Trận giao dịch kia, cùng Phong Thái Cực hắn không có quan hệ !

Thanh âm kia là chém đinh chặt sắt, rồi sau đó bóng kiếm lóe lên, xuyên toa nhâp vào trong hư không. Chỉ còn sót lại một đạo dư âm:
- Muốn tranh giành, không phải là ở một sớm một chiều. Con đường tu hành dài đằng đẵng, ai có thể biết về sau như thế nào? Tông Thủ kia xác thực dù không sai, nhưng thiên nhân ngăn cách, vẫn còn phải phá vỡ nhân cách. Một cửa ải kia nếu không phá vỡ, vẫn là không thể tiến lên được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...