Thần Hoàng
Chương 821: Cưỡng đoạt huyễn tâm (2)
Nhưng trong mắt hắn lại không thấy có nửa phần mỹ cảm. Hình ảnh trước mắt này chỉ khiến hắn thêm hận ý.
Không tự kìm hãm được nắm chặt hai tay, móng tay cũng đâm thật sâu vào thịt.
Quả là thế! Tông Thủ quả nhiên đã là Cửu Vĩ đế duệ! Người tiếp cận tổ tiên Thượng Cổ Hồ bộ nhất!
Trong nội tâm đã hoảng sợ, lại có một cổ không cam lòng và bất bình mãnh liệt!
Vì sao hết lần này tới lần khác là hắn?
Mình xuất thân tông thị đích tộc, cũng chỉ là thất vĩ chi huyết bình thường, Tông Thủ xuất thân bàng chi, mẫu thân càng là nhân loại, bất quá chỉ là một tạp chủng thôi, vì sao lại có thể thành tựu Cửu Vĩ yêu thân, trở thành Thiên mệnh Chi Chủ của Hồ bộ bọn hắn?
Không đúng!
Bỗng nhiên quang ảnh lọt vào mắt hắn, mà đồng tử Tuyết Dương cũng lập tức co rụt lại.
Ẩn ẩn trông thấy da thịt Tông Thủ, còn có da lông trên đuôi tựa hồ còn có đường vân lốm đa lốm đốm.
Là tạp sắc?
Tuyết Dương trong nội tâm hơi vui mừng, nếu là như thế, hôm nay hắn cùng với Tuyết thị còn có đường thoát thân. Rồi sau đó lại cẩn thận phân biệt, lập tức chỉ cảm thấy một cây châm nhỏ, đâm vào sâu trong trái tim!
Đó nào phải tạp sắc? Từng chút Ngân Quang nhỏ vụn, phảng phất ánh sáng chói lọi lóng lánh như sao. Đây hẳn chính là tinh vân trong truyền thuyết Hồ bộ nhất tộc bọn hắn!
Mà tiếp theo giây lát, Huyễn Tâm Kính lại là ‘ anh ’ một tiếng minh hưởng, mặt kính trơn nhẵn bỗng nhiên nhộn nhạo như gợn sóng.
Lại là một chùm ánh sáng xanh chiếu xa, lúc này lại chiếu ánh vạn dặm Thiên Vực. Thậm chí còn cưỡng ép cả ánh mắt trời chói lọi, nhuộm xanh cả bầu trời.
Đúng là một hồi chấn động kịch liệt, tựa hồ đang tận lực thoát ra cái gì đó.
Ở sau đầu nữ tử Tuyết thị, thanh kính giữa mi tâm Cửu Vĩ pháp tướng cũng lại một lần nữa biến ảo. Hơn nữa không chút khoan nhượng, trực tiếp vỡ tan nát bấy! Chỉ còn lại một lỗ thủng huyết sắc!
Giữa hai hàng lông mày của nữ tử Tuyết thị cũng vỡ ra một đầu miệng vết thương, cạnh khóe môi tràn xuống một tia máu. Gần như dốc hết toàn lực, cưỡng ép khống chế lấy chí bảo Hồ tộc này.
- Tha Tuyết thị ta ly khai Càn Thiên Sơn! Ngươi mặc dù có Cửu Vĩ Thiên Hồ chi huyết, nhưng ta cũng có thể ngọc thạch câu phần!
Giờ này khắc này, trong nội tâm nàng đã không còn nửa phần thắng, Tuyết thị bọn hắn có thể bảo toàn mặt Huyễn Tâm Kính này toàn thân thoát khỏi Càn Thiên Sơn đã là rất không tệ rồi.
Trong đầu cũng chỉ còn lại ý niệm này.
Tông Thủ cười cười, chẳng muốn đi để ý tới. Vẫn nhìn về phía Huyễn Tâm Kính kia, rồi sau đó trực tiếp giẫm chận tại chỗ mà lên, đi đến trên không trung bốn mươi trượng, lấy tay một trảo, chụp về phía mặt kính lung lay kia.
Vừa tiếp xúc đến thanh kính chừng ba thước thì khí kình đã bạo liệt, vô số cương kình dật tản ra.
Về sau là hàng trăm hàng ngàn linh vân phù cấm, từng cái thoáng hiện. Phảng phất như gợn sóng, ẩn ẩn kháng cự, rồi sau đó lại không ngừng bị bài trừ.
Rất nhiều linh cấm, Tông Thủ đều không nhận biết. Bất quá có ‘ Huyễn Tâm Kính ’ làm nội ứng, lại cực kỳ đơn giản liền khiến nó tan thành mây khói.
Bất quá giây lát, cũng ngay khi tay Tông Thủ cách mặt ‘ Huyễn Tâm Kính ’ kia không đến một xích... trên mặt nữ tử Tuyết thị kia đã trắng như tờ giấy. Trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, rồi sau lại bị một cổ lệ ý tràn ngập.
- Tốt! Ngươi đã nhất định không buông tha, bức ta dốc sức liều mạng thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Tâm niệm vừa nổi lên, nữ tử Tuyết thị bỗng dưng cắn nát đầu lưỡi, một ngụm máu phun lên Huyễn Tâm Kính. Rồi sau đó toàn bộ Thiên Địa liền bỗng nhiên biến đổi, ngàn dặm băng tinh, toàn bộ Càn Thiên Sơn đã biến mất không thấy gì nữa, hóa thành một nơi đầy giá lạnh.
Mặt kính ảnh màu xanh kia càng không thấy bóng dáng.
Rồi sau đó cả người nàng cũng bay lên trời, Phi Lăng trên không.
- Tộc nhân Tuyết thị nghe lệnh! Hôm nay chúng ta đã thân ở tuyệt địa, giờ cứ tàn sát hàng loạt dân trong thành để báo thù! Không cần cố kỵ, vô luận già trẻ, chó gà không tha--
Thanh âm kia truyền ra bốn phương tám hướng, cho đến ngoài trăm dặm.
Ánh mắt Tông Thủ hơi hơi nhíu lại, thoáng hiện một tia quang mang nguy hiểm
Tàn sát hàng loạt dân trong thành?
Trong nội tâm không khỏi cười ‘ hắc ’ một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là chiêu này, đã đoán được sẽ là thế!
Tận lực không thèm nghĩ nữa, Tông Thủ chỉ từ từ nhắm hai mắt, hết sức chuyên chú, lấy ý niệm xung sưu tầm.
Lại giác trong lồng ngực ngày cảng tức giận, càng ngày càng hận. Tàn sát hàng loạt dân trong thành? Vô luận già trẻ, chó gà không tha? Rất tốt!
Không chỉ trong lồng ngực, từng đoàn từng đoàn lệ ý giống như lưỡi dao sắc bén, vì Cửu Vĩ yêu thân hiện ra, mà linh quang quấn quanh quanh người hắn cũng dần dần nhiễm lên một tầng màu đỏ.
Xa xa nhìn lại, phảng phất như một đoàn huyết sắc hỏa diễm vậy.
Kiếm ý kích động, xông lăng khắp mấy trăm dặm, khí thế cũng đang không ngừng tăng lên, lấy ý tụ thế, lực một quốc gia, nhân tâm một quốc gia, mượn nhờ A Tỳ hoàng tọa đều không ngừng gia trì qua!
Tìm không thấy --
Trọn vẹn mấy tức, linh thức của Tông Thủ vẫn không tìm được chỗ của Huyễn Tâm Kính.
Mà linh niệm cuối cùng đã có thể cảm giác được một ít tộc binh Tuyết thị rời xa từ đường, đã bắt đầu vung đao.
Tông Thủ trong lồng ngực cũng tràn đầy tức giận. Không cách nào bảo hộ con dân của mình, Tông Thủ hắn uổng là quốc quân!
Nếu không tìmđược, vậy thì cũng không cần tiếp tục đi tìm nữa!
Không tin ảo cảnh nát bấy, nữ nhân này còn có thể ẩn dấu mặt linh kính kia!
- PHÁ...!
Tâm niệm tức giận, nguyên nhất kiếm ý cũng đột ngột rừng rực lên.
Hai mắt mở ra, trong con ngươi cũng đều là màu đỏ.
Phảng phất cả người thiêu đốt lên, khí cơ cũng trong nháy mắt này tăng vọt lên mấy lần!
Mang theo một ít hương vị Tuyệt Diệt kiếm ý của Tuyệt Dục, lại có vài phần hàm ý Linh Bạo kiếm ý của Nguyên Vô Thương.
Lăng lệ ác liệt đến tuyệt, không quan tâm trùng kích mọi nơi !
Sau đó là ‘ oanh ’ một tiếng! Băng thiên tuyết địa này lập tức tan rã ra.
Tuyết sắc trước mắt đã biến mất không thấy gì nữa. Ánh sáng màu xanh, cũng lần nữa hiện ra trước mắt của hắn.
Bất quá còn chưa kịp vươn tay đi lấy thì nữ tử Tuyết thị kialaij bỗng dưng cắn răng một cái, lại triển khai ảo cảnh.
Lúc này lại là lửa ngập trời! Trên mặt đất, tất cả đều là lửa nóng nham thạch nóng chảy.
Hỏa hồng sắc vừa mới hiện ra, chợt nghe từ bốn phương tám hướng, truyền đến một tiếng rên rỉ.
Tộc nhân hồ bộ ở đây, dù biết rõ chỗ này kỳ thật nửa điểm hỏa diễm cũng không có nhưng chỉ cảm thấy nóng bức, phảng phất cả người đều muốn thiêu đốt lên.
Bất quá ảo cảnh này còn chưa kịp triển khai thì trong mắt Tông Thủ đãhiện lên một tia Ngân Quang.
Võ đạo ý niệm, tụ tập tất cả lực lượng của hắn, nghiền áp trùng kích, khiến ảo cảnh vừa bắt đầu đã bị tán đi.
Rồi sau đó tình cảnh trước mắt lại biến, lại là trăm ngàn đạo lưỡi đao, trảm kích tới. Trong đó một thanh mạnh nhất dài chừng trăm trượng, chém thẳng về phía hắn. Những nơi đi qua, toàn bộ thế giới đều bị chém ra hai nửa.