Thần Hoàng
Chương 766: Ai dám luận kiếm
Khe khẽ thở dài, thanh niên đang muốn đáp ứng, tự nhiên ở một chỗ xa lại có một tiếng cười lạnh:
- Di tích Âm Long cốc, chính là do tiền bối Nhân tộc ở thượng cổ kiến tạo, chính là vật của người trong thiên hạ, khi nào lại biến thành tài sản riêng của Càn Thiên Sơn các ngươi?
Người nói chuyện, là chính khí lẫm liệt.
Tông Thủ lờ mờ có chút cảm giác quen thuộc, quay đầu nhìn xem, lại chỉ gặp một cái bóng người, đang từ trên mây hạ xuống.
Quả nhiên là người quen, đúng là Đạo Lăng tông Phương Minh, sau lưng mang theo mấy trăm kỵ sĩ, hẳn là Đạo Lăng tông Lục giai đạo binh. Lúc này cũng là thần sắc ngưng trọng, Phương Minh vừa xuống, liền hỏi Tông Thủ:
- Lời nói ấy của quân thượng, chẳng phải là quá hoang đường?
Đám tán tu ở chung quanh kia, vì thấy đệ tử đích truyền của Ma Liên tông một lời không hợp, đã bị Tông Thủ chém chết tại chỗ, đã cất lên thoái ý.
Lúc này thấy có người của Đạo Lăng tông đứng thứ sáu trong các thánh địa xuất hiện, lập tức tinh thần chấn động, thân hình dừng lại, quần tình mãnh liệt.
- Không hổ là Phương Minh Phương đại tiên sinh, nhiệt tình vì lợi ích chung!
- Đúng là như vậy! Âm Long cốc chính là của người trong thiên hạ, có thể nào do một nhà cts sở hữu.
- Chẳng lẽ lại là như vậy, lấy thế đè người, Càn Thiên Sơn này cùng Thượng Tiêu, cũng giống nhau mà thôi! Thực sự quá bá đạo.
- Ngăn người có duyên, chính là mối thù sinh tử!
Những lời này mới vang lên không lâu, xa xa phía chân trời, liền lại truyền tới một tiếng cười nhẹ:
- Càn Thiên Sơn ta bá đạo thì như thế nào? Lời nói của Quốc quân như sơn, các ngươi hôm nay ai dám nhập cái Âm Long cốc này, chính là địch của Càn Thiên ta!
Thanh âm trầm thấp, truyền ra khắp nơi. Sau khi tiếng nói vừa dứt, một cỗ hỏa diễm màu trắng rừng rực, ngay tại chung quanh Âm Long cốc thiêu đốt lên, bức những tán tu kia đều rối rít lui về phía sau.
Phương Minh thấy thế, lập tức nhíu lại thành một chữ Xuyên, tựa hồ cực kỳ bất mãn. Trong đôi mắt, một cái phù văn thoáng hiện, chính là vô số băng hàn chi lực, tràn ngập khắp mọi nơi, đem bạch diễm nhanh chóng dập tắt.
Mà cái thanh âm kia, tiếp đó lại hàm chứa vài phần trào phúng, cười nói:
- Tới tốt lắm!
Lúc tiếng nói nảy sinh, bạch diễm đúng là do hàn lực chuyển thành, cùng với Hàn băng chi lực của Phương Minh tụ hợp lại một chỗ. Trong một chốc lát, địa phương quanh Âm Long cốc đã toàn bộ bị đóng băng lại.
Khiến cho những tán tu kia, càng không cách nào nương thân, rối rít lui hướng xa xa.
Mà Phương Minh thấy thế, cũng là ngạc nhiên ồ một tiếng. Rồi sau đó híp mắt, hướng hư không nhìn lại, chỉ thấy một lão giả, đang ở trong hư không, đạp bộ đến đây.
- Nguyên lai là Tông Phi đạo huynh! Linh pháp băng hỏa chuyển hoán này, thật đúng là sử dụng không sai ! Nhưng lại không biết là huynh từ chỗ nào học được đại pháp này.
Tông Phi lại đắc ý cười to một tiếng:
- Cũng không phải là linh pháp, mà là thần thông, từ trong huyết mạch Tông thị chúng ta may mắn có được! Có tộc nhân có thể thăng hoa huyết mạch, truyền xuống dưới. Vì vậy mới có huyết mạch dị pháp này.
- Thì ra là thế, vậy thì thật đáng chúc mừng!
Sắc mặt Phương Minh như thường, nhưng trong lòng thì bốn bề dậy sóng.
Biết được phàm là người có thể thăng hoa huyết mạch, nhất định là nắm giữ được đại đạo nào đó, đem những tin tức huyết mạch này, chạm trổ vào bên trong huyết mạch của mình.
Mà có thể truyền xuống dưới, vậy thì càng là bất phàm. Ít nhất cũng phải là cường giả Thần cảnh, huyết mạch hơi mạnh hơi một chút , như vậy nhất định chính là Thánh cảnh không thể nghi ngờ.
Sau Càn Thiên Sơn, ngoại trừ Long Ảnh lão nhân vào Ngao Khôn ra, chẳng lẽ còn có cường giả Thánh cảnh khác.
Tiếp đó sắc mặt lại ngưng trọng, từ khi Tông Phi đến, lại lục tục mấy cái cửu giai tu sĩ ngự không mà tới.
Xa xa có thể thấy được, một cỗ huyết khí trùng thiên đang cấp tốc tiến đến. Tốc độ nhanh như sấm, khí thế khiếp người, đúng là bốn ngàn Huyết Vân kỵ kia!
Tông Thủ ở bên kia nghe được lại khẽ giật mình, cái này của Tông Phi không phải là băng hỏa chuyển hoán, những người khác xem ở trong mắt, ngoại trừ có thể nhìn thấy thứ thần kỳ ở bên ngoài, cũng không cảm giác được cái gì.
Hắn lại nhìn ra được cái trong đó, có bóng dáng Hắc Bạch nhị động pháp tướng của mình, chẳng lẽ là do mình?
Đúng rồi, Tông Nguyên cùng Nhược Thủy trước kia cũng đã từng nói qua.
Nguyên lai là cái môn pháp tướng thần thông mới ngưng tụ này lại có thể có dị năng như vậy?
Nhưng mà làm sao có thể? Chẳng lẽ là lão thiên muốn mượn tay mình, để cho môn đại đạo này hiện thế.
Lúc này mới khiến cho môn đại đạo này cùng huyết mạch của mình dung hợp?
Chính mình mặc dù không cách nào hoàn thành, cũng nhất định tái hiện ở trong hậu đại huyết duệ của mình.
Đúng rồi! Nói đến huyết mạch, cái hôm từ trên người Hiên Viên Y Nhân bò dậy, cũng có cảm giác không đúng.
Thiên Hồ chi huyết, ẩn ẩn có chút xao động, thậm chí không lâu sau đó, thiếu chút nữa không khống chế nổi cái hồ vĩ kia.
Theo lý mà nói, chính mình sau khi đạt đến thất giai, huyết mạch đã tiến cấp đến tình trạng bát vĩ, trong thời gian ngắn là không thể tiếp tục có khả năng tăng lên mới đúng.
Vì vậy, mặc dù hắn xem Thái Sơ chi cảnh, được Trụ Cực Mệnh Thế thư, huyết mạch này y nguyên cũng không có quá nhiều biến hóa.
Nhưng lúc này ở chỗ sâu trong thể nội, lại như cũ có lực lượng nào đó đang cuộn trào, đang dũng động, đang thiêu đốt, tựa hồ sẽ chờ thời điểm bộc phát.
Nếu không phải là cảm giác được biến hóa này đối với mình vô hại mà hữu ích, tâm sớm đã lo lắng không thôi.
Bất quá lúc này, nhưng cũng có chút thấp thỏm.
Chợt trong lòng khẽ động, chẳng muốn lại để ý tới Phương Minh này. Thay vào đó là ánh mắt Tông Thủ thản nhiên, nhìn về một chỗ trong hư không.
Linh niệm cẩn thận xem xét, khóe môi Tông Thủ chợt chau lên, bàn tay lớn hướng phía trước một trảo xé ra. Hư không trước mắt, đã bị hắn cường hành một trảo phá ra.
Một bóng người, cũng lộ ra ở trước mặt mọi người. Làm như hồ đồ không biết thân ảnh của mình đã bị phát giác, hướng chỗ sâu trong Âm Long cốc rơi xuống.
Tông Thủ nhìn xem cũng đều lười liếc hắn một cái, một đạo kiếm khí đảo qua, liền trực tiếp cắt xuống cái đầu của người này.
Linh pháp của người này rất cao minh, dùng hồn lực vặn vẹo không gian mà đi, bản thân giấu trong đó, phảng phất như không tồn tại, có hiệu quả giống như ảo thuật vậy.
Chỉ tiếc là không thể gạt được người có Trụ Cực Mệnh Thế thư là hắn!
Xử lý người này, Tông Thủ mới nhìn tới Phương Minh:
- Đạo Lăng tông các ngươi là có dị nghị?
Phương Minh lắc đầu:
- Không phải là Đạo Lăng tông chúng ta, mà là tất cả tu sĩ trong thiên hạ này đều bất mãn! Chẳng phải là công đạo ở tại nhân tâm?
Tông Thủ ‘A’ một tiếng, ánh mắt quét qua xung quanh, nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh. Không có người trả lời, cũng không có nửa câu nói bất mãn.
Một số người dứt khoát hóa thành độn quang, xa xa bay đi.
Hắn mặc dù chỉ là nhìn nhìn bình thường, nhưng vừa lúc hai người Minh Đô, Liệt Hà này cũng đã bay tới.