Thần Hoàng
Chương 581: Thiên cổ thiện chính (2)
-Là hắn!!!
Tông Thủ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía mọi người bên dưới.
Ánh mắt Tông Thủ lướt qua tới đâu, những người chưa từng thấy hắn tham nghị coi như tốt. Một ít người từng cùng hắn công thành đoạt đất, quét ngang mấy tỉnh hoặc đã từng hạ người ở Vân hải thì chỉ cảm thấy bắp chân như nhũn ra, nửa quỳ trên mặt đất.
Trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, như thế nào nửa năm không gặp, vị khí thế kia này càng phát ra uy nghiêm, khí thế càng thêm dọa người thế?
Rõ ràng đã tự chia bớt quyền hành, gần một năm chưa từng xử lý chính vụ nhưng không biết vì sao, đám người lại càng kính trọng đối với thiếu niên Yêu Vương này.
- Thật sự là rất tốt! Cô kiến nghị sự điện là các ngươi phải giám sát nội các, trợ giúp Cô giải quyết chính sự. Mỗi ngày chính sự không làm chỉ đánh nhau ẩu đả trong điện tham nghị, thật đúng là tài giỏi. Ta thấy tham nghị điện không cần phải tiếp tục, dứt khoát huỷ bỏ đi.
Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên, lập tức khẩn trương, một số chúng tham nghị mặt vàng như đất.
Nhâm Bác bên cạnh cũng nhăm nhúm mày, hắn hơi cúi người nói:
- Quân thượng, xin hãy nghĩ lại! Không thể bởi vì nhất thời giân dữ mà phế bỏ thiện chính này.
Nhâm Bác bên cạnh cũng nhăm nhúm mày, hắn hơi cúi người nói:
- Quân thượng, xin hãy nghĩ lại! Không thể bởi vì nhất thời giân dữ mà phế bỏ thiện chính này.
Có người bắt đầu, hơn nữa còn là thừa tướng Nhâm Bác danh vọng nhất Càn Thiên Sơn thành. Mấy trăm tham nghị đang yên tĩnh lập tức kêu khóc cầu khẩn, Sài Nguyên lén lén lút lút lại dùng tỏi trong tay áo xoa lên mắt mình. Lập tức hai mắt hắn ửng đỏ, nước mắt tuôn đầy mặt, thanh âm khẩn thiết nói:
- Quân thượng! Ngày hôm nay là bọn thần lỡ tay mạo phạm uy nghi của quân thượng, thật sự đáng chết! Bất quá vạn lần không thể bởi vì chúng ta mà phế thiên cổ đệ nhất thiện chính a! Quân thượng anh minh biết chính sự không thể xem nhẹ, pháp không thể đơn giản.
Hổ Thiên Thu quỳ ở một bên, nhưng trong lòng thì cười khỉnh.
Lúc trước lần thứ nhất trong điện nghị sự lần đầu thảo luận chính sự, biết được quyền lực và trách nhiệm tham nghị , Sài Nguyên lão thất phu còn còn từng chính miệng nói, Quân thượng tuổi còn rất trẻ, cử động lần này rất ngu xuẩn.
Chính mình ban đầu là nói như thế nào? Gật đầu đồng ý, không đúng! Khi đó là hùa vào trách cứ, Hổ Thiên Thu hắn chỉ liếc thôi đã thấy chỗ tốt của tham nghị thảo luận chính sự này.
Hắn lúc này khóc không được, cũng khó mà mặt dày như Sài Nguyên, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nói:
- Điện hạ, ta cùng với Sài lão thất phu tuy là thường xuyên đánh nhau, nhưng ra khỏi nghị sự điện thì lại giống như anh em một nhà. Lại nói mọi người chúng ta cũng không làm trễ nảo chính sự, thuế quan hôm nay là do Sài Nguyên khinh người quá đáng! Nếu thật là thiện chính hữu ích dân sinh thì ta cũng không ngăn trở. Thừa tướng xuất ra dự toán năm nay không phải là như thế sao?
Sắc mặt Sài Nguyên khẽ biến, hung hăng trừng lên lườm Hổ Thiên Thu giống như hận không thể biến ánh mắt hóa thành dao găm chém người này thành trăm ngàn đoạn, nào có nửa điểm huynh đệ sinh tử?
Sau hai người là một vị trung niên phục Nhân tộc:
- Thần Hứa Thư, hai năm trước may mắn được tuyển chọn để tham nghị. Khi đó còn có chút khó hiểu, nhưng hôm nay thì vô cùng kính nể quân thượng. Nghị sự điện quả thật có hiệu quả từ thượng cổ Thánh Hoàng. Nhân tộc ta ở Càn Thiên Sơn thường thấp thỏm không yên lòng. Năm gần đây mới biết quân thượng đối xử chúng ta như nhau, vì vậy thần khi quân thượng khai ân, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Vừa dứt lời, hắn đã liên tiếp dập đầu ba cái, thần sắc nghiêm túc, trán đã chảy máu.
Thần sắc Tông Thủ cũng hơi hòa hoãn. Nguyên bổn hắn không phải muốn bỏ tham nghị này, chỉ là muốn tìm chút mặt mũi thôi. Lúc này đã có bậc thang hạ xuống tự nhiên là phải đi theo.
Âm thanh lạnh lùng của Tông Thủ vang lên: