Thần Hoàng
Chương 566: Tin tức Tuyệt Dục (2)
Nếu như thực lực bản thân không đủ, không nên đi ra tự rước lấy nhục cho thỏa đáng. Trừ phi khi đó tu vi võ đạo của hắn cũng đột phá lên thất giai, khi đó mới có thực lực chống đỡ được.
Về phần linh pháp thì tiêu chuẩn hôm nay vẫn là thái điểu, đi ra chỉ bêu xấu.
mà hiển nhiên Hàn Phương cũng không có cho Tông Thủ chiến đấu với Tuyệt Dục rồi, lắc đầu nói:
- Vốn sư đệ ngươi là chọn lựa đại biểu Thương Sinh Đạo ta xuất chiến tốt nhất, nhưng mà phong mang của ngươi hiện tại quá thịnh, tốt nhất nên thu liễm một hai. Kỳ thật ta cũng không cầu thắng hắn, chỉ cần không quá mất mặt là được. Hết lần này tới lần khác trong thế hệ thì ba người Huyền Diệp mặc dù thiên tư không kém, hỏa hầu vẫn còn kém một chút, cũng không xuất thân bổn đường Thương Sinh Đạo. Chẳng lẽ thật sự phải cho đệ tử bát giai ra tay sao?
Tông Thủ nghe tới đây thì nội tâm khẽ nhúc nhích. Nếu chỉ không mất mặt thì có biện pháp.
Ánh mắt nhìn xéo qua, quét mắt nhìn qua Sơ Tuyết đang ngồi cung kính không dám thở mạnh bên kia, khóe môi Tông Thủ lập tức hiện ra vài phần vui vẻ.
Một năm rưỡi sau tụ tập đủ năm linh thú, tiểu nha đầu này ít nhất không kém gì ba đám người Tạ An cùng La Thế Huyền Diệp a.
Nhưng mà thời điểm này không phải lúc nói ra. Thần sắc của Tông Thủ biến đổi, nói:
- Kỳ thật sư huynh lần này tới vừa vặn, sư đệ có một chuyện thỉnh cầu. Lần này tới lãnh thổ Đại Thương sư đệ có một việc cần ra ngoài, rất cần đi tới chỗ sâu Nghiễm Lăng Hãn Hải một chuyến, kính xin sư huynh thành toàn.
Hàn Phương lập tức ngơ ngẩn, trong mắt hiện ra nét hồ nghi. Cũng không biết Tông Thủ đang định làm cái gì.
Chỗ sâu trong Nghiễm Lăng Hãn Hải cũng không phải là nơi dễ đi a.
Nhất là thời điểm này Tông Thủ vừa suất lĩnh chín trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ lông tóc không tổn hại, lại khiến cho Thái Linh Tông trọng thương, lại chém đầu của Nguyên Cửu Thần. Có thể nói bỗng nhiên nổi tiếng, danh chấn thiên hạ.
…
Kinh thành của Đại Thương hoàng triều, trong một nhã các.
Một nội thị thần tình cẩn thận đứng ở một ben, đem một bản tấu chương màu đỏ lần lượt đặt lên án trước người của một lão giả mặc hoàng bào. Rồi sau đó đứng ở bên cạnh lặng lẽ chờ đợi.
Lão giả kia đang phê duyệt tấu chương, nhập thần vong ngã, thẳng tới khi làm xong mấy chục tấu chương trên bàn xử lý thỏa đáng. Lúc này mới buông bút lông trong tay xuống, lại nhìn qua người bên cạnh, trong mắt hiện ra tinh quang chớp động.
Ánh mắt nhìn quét qua mặt án, quả nhiên là nhìn thây tấu chương màu đỏ.
- Màu đỏ? Ngược lại là hiếm thấy. Liên quan đến chiến sự, lúc này động binh ở đâu?
Tiện tay cầm lên xem một lát, lão giả mặc hoàng bào này nhướng mày và cười lên.
- Nguyên Cửu Thần đã chết, Thái Linh Tông lại táng thân một ngàn tám trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ. Nói như vậy là Toàn nhi liên thủ với Thương Sinh Đạo đào hố chôn Thái Linh Tông sao?
Người đứng bên cạnh thi lễ, nói:
- Tình hình cụ thể thần không quá hiểu, đã sai người dò xét một phen. Nhưng nếu như Hán vương cùng Thương Sinh Đạo liên thủ thì có chút khả năng, dùng nô tài xem thì nhiều nhất là ăn ý.
Lão giả hoàng bào lúc này mỉm cười, nói:
- Việc này còn cần ngươi tới nhắc nhở trẫm sao? Cái gọi là biết con không ai ngoài cha, tính tình của đứa con này ta quá rõ ràng mà. Cho hắn thêm một ngàn lá gan cũng không dám liên thủ với Thương Sinh Đạo. Trẫm bảo hắn về kinh thì hắn nhã nhặn từ chối, dâng sớ vào kinh nói rằng đất phong không an tĩnh nên không thể vào.
Người kia cúi người không nói lời nào, ý tứ lại không sai chút nào, lão giả hoàng bào lúc này trong mắt hơi hiện ra vẻ ngoài ý muốn:
- Nhưng mà Hàn nhi lại có liên quan tới Thái Linh Tông đấy, ngược lại đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn. Vô thanh vô tức lại trở thành đệ tử đích truyền của Thái Linh Tông, hắc! Cực kỳ được.
Liêu Vương tên đầy đủ chính là Ân Hàn. Mà người kia từ đầu tới cuối đều bảo trì trầm mặc, đây là gia sự của đế vương, hắn không cần phải xen vào.
Quả nhiên giây lát sau nhìn thấy lão giả hoàng bào nheo mắt lại, lộ ra hàn ý:
- Không ngờ các tông môn bên ngoài lại dán xen vào chuyện các hoàng tử tranh giành vương vị, cánh tay này kéo cũng quá dài rồi! Lần này bại trong tay Thương Sinh Đạo cũng là giáo huấn tốt. Lệnh cho Lễ bộ đi Thái Linh Tông hỏi tội, chuyện lần này Thái Linh Tông cần phải cho câu trả lời rõ ràng.
Người bên cạnh vội vàng thi lễ, đáp ứng một tiếng rồi sau đó lại nhướng mày dò hỏi.
- Như vậy Thương Sinh Đạo cùng Đàm Thu chúng ta nên xử trí như thế nào?
Lão giả hoàng bào lại nhíu mày không đáp, nhìn kỹ bộ phận cuối cùng của tấu chương. Sau nửa khắc đồng hồ mới khép lại.
Chiến trận vô song, kiếm ý cực kỳ, khống ngự tám trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ, làm cho Ân Toàn cùng Thái Linh Tông sợ đầu sợ đuôi, kiêng kị vô cùng. Nếu như dưới trướng của người này co thiên quân vạn mã thì sẽ làm như thế nào?
- Thương Sinh Đạo Đàm Thu? Lúc nào nhiều ra người này?
Ở vào trung ương Vân Giới cùng Đông Lâm Vân Giới, một sơn trang giấu sâu trong núi của Vân Đảo. Lôi Động có vài phần ngạc nhiên kinh dị kêu lên một tiếng.
Giờ phút này hắn đang ngồi trong thư phòng xây dựng bên vách đá cao ngất. Ngoài cửa sổ có mây mù mờ ảo, trong phòng thì tinh xảo xinh đẹp nho nhã.
Mà ngồi bên cạnh chính là trang chủ Ngũ Tuyệt Sơn Trang Nghiêm Phàm, giờ phút này thần sắc vô cùng phức tạp, tán thưởng và mang theo vài phần tiếc hận.
Mà Lôi Động lúc này tay cầm một tín phù, hắn đang dùng ý niệm yên lặng đọc nội dung.
- Thái Linh Tông tao ngộ trọng thương? Hắc, đệ nhất đạo tông này cũng có ngày hôm nay? Mà Đàm Thu này đúng là được lắm, có thể nói thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa. Không ngờ chỉ dùng tám trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ lại lấy được thành quả chiến đấu như vậy...
Về phần trăm đệ tử tinh anh của Thương Sinh Đạo thì Lôi Động không đặt trong lòng.
Cái gọi là ‘tinh anh’ là như thế nào hắn quá rõ ràng. Người như thế Ngũ Tuyệt Sơn Trang cũng có, nhưng mà đều bị trưởng bối tông môn bảo hộ quá kỹ, không có đao thật thương thật đụng nhau. Chưa lịch lãm rèn luyện, giống như đóa hoa trong nhà ấm, trước khi du lịch đủ thì không có tác dụng gì cả.
Lập tức Lôi Động khẽ động, nói:
- Thông hiểu kiếm ý cực kỳ, trong Hắc Linh Cốc dùng kiếm thuật tự nghĩ ra đại bại Quý Linh Tử? Kiếm đạo thông linh, chiến trận vô song, mà Đàm Thu hẳn là Tông Thủ lão đệ của ta a?
Người khác không biết nhưng hắn tận mắt nhìn qua cuộc chiến ở eo biển lại quá rõ ràng đấy.
Nếu như nói là vô song thì trừ Tông Nguyên ra cũng chỉ còn có Tông Thủ mà thôi.
- Ta cũng không biết, nhưng mà hơn phân nửa là hắn!
Nghiêm Phàm có chút gật đầu, thần sắc cảm khái vô cùng:
- Ngươi cũng biết tín phù như vậy mười đại thánh địa, mười chín linh phủ và tất cả thế gia tông môn đã có được rồi, hôm nay ai không biết? Nói là râm ran vũ nội cũng không đủ. Mà Càn Thiên Yêu Vương Tông Thủ tại Tụ Long Sơn đỉnh kiếm bại Long Nhược ba người chính là kỳ tích võ đạo! Hôm nay đã có người đem hai người Đàm Thu, Tông Thủ và người kia trong bổn đường Kiếm Tông chúng ta đặt song song với tam tuyệt kiếm vừa xuất hiện ở Vân Giới đấy...