Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 557: Đồng tâm hiệp lực sức mạnh như thành đồng (2)



Nhưng mà tất cả những chuyện này là do Đàm Thu sai! Dùng chín trăm kỵ đối chiến địch nhân gấp mười lần, người nọ đúng là quá điên rồi! Hắn dẫn bọn họ đi tìm cái chết a!

Đủ loại tạp niệm trùng kích tâm linh. Cần đem hết toàn lực mới có thể đem cái ý niệm mạnh mẽ này cưỡng ép áp chế đi.

Hùng hồn chịu chết, nói thì dễ dàng, nhưng mà trên đời này có thể làm được có bao nhiêu?

Dần dần một ít người càng thêm bối rối, thần bất thủ xá (*tâm hồn đi đâu mất). Một ít người dần dần trầm tĩnh lại, trong nội tâm yên lặng, trong lòng đang tự khảo vấn bản thân, dường như tâm tình đang thăng hoa lên, đem hai chữ ‘ sinh tử ’ hoàn toàn không quan tâm tới.

Hôm nay trong Hắc Linh Cốc này không thể không đánh, bọn họ cũng không được phép e sợ!

Mà tám trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ cũng đồng dạng có hơn phân nửa kỵ sĩ cảm thấy nội tâm lạnh buốt.

Nhưng mà những người này chẳng những là đạo binh của Thương Sinh Đạo, cũng là tử sĩ. Mặc dù biết rõ hẳn phải chết nhưng cũng không có chút sợ hãi, nhưng mà trong đôi mắt lại có tuyệt vọng hiện ra.

Nhưng mà có Huyền Thuật cùng Huyền Trì biết nội tình vẫn trấn định như cũ, thần sắc như thường. Ngược lại khiến cho đại bộ phận người cảm thấy nội tâm an tâm một chút, dốc sức bình ức chế trong lòng.

Vĩnh Cầm ở sau lưng cách Tông Thủ không xa, thực lực của nàng không kém, vì vậy được an bài ở nơi này. Giờ phút này trên mặt phát khổ, gương mặt như quả cả, tinh thần không phấn chấn.

- Chết, chết! Ta nói hắn có biện pháp nào chứ, thì ra vẫn là liều mạng. Thực cho rằng mình chính là tuyệt thế danh tướng sao? Chín trăm phá chín ngàn, đúng là điên. Sớm biết như vậy thì vừa rồi ta đã khóc lóc lăn qua lăn lại cũng không đi tới đây. Bảo bọn họ bẩm báo sư trưởng lại không chịu nghe. Đang sống tốt lại đi hủy diệt...

Lời này này cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, tuyệt không dám nói rõ. Triệu Yên Nhiên ở bên cạnh nhìn qua có chút không đánh lòng, đành phải bất đắc dĩ mở miệng nói: 

- Sư thúc, ngươi chỉ để ý yên tâm là được. Thủ tịch hắn có kế sách bại địch.

Lời này vừa nói ra dãn phát rất nhiều ánh mắt nhìn qua, nhao nhao nhìn sang. Nhìn thần thái của Triệu Yên Nhiên này đúng là đã có tính trước, thật sự không phải là đang làm bộ.

Mà như Tạ An La Thế có chút ít mẫn cảm, mặt mũi rùng mình.

Có kế sách bại địch chứ không phải lui địch, Đàm Thu này rốt cuộc bố trí cái gì?

Nhưng trong lòng rốt cục trấn định lại, biết được Triệu Yên Nhiên xưa nay là người thân nhất với Đàm Thu này. Nhất định có thể biết một ít mưu đồ của Đàm Thu, nàng này trí kế cũng coi như bất phàm, nếu không có nắm chắc thành công thì không nói như vậy.

Tông Thủ giục ngựa đi lên trước toàn quân, đối với chuyện phía sau làm như không biết và không quan tâm.

Khống chế ngân lân đạp phong thú dưới háng, dùng tiết tấu không nhanh không chậm đi lên.

Thời điểm còn cách một ngàn năm trăm trượng chợt nghe xa xa có âm thanh Quý Linh Tử vang lên.

- Cái gọi là nhân sinh nơi nào không gặp lại! Một tháng trước Quý Linh Tử tuyệt đối không ngờ được lại gặp các hạ ở nơi như thế này. Lúc khởi hành tới đây cũng không ngờ rằng Đàm thủ tịch thực sự chọn Hắc Long cốc chờ chúng ta...

Giọng nói kia nghe thì nhàn nhạt, nghe như cẩn thận nhưng lờ mờ có thể phát giác ra bên trong còn mang theo hưng phấn và đắc ý.

Tông Thủ âm thầm lắc đầu, chẳng muốn đi để ý tới. Quý Linh Tử này không ngờ rằng một tháng trước đối thủ đã đoán được chuyện ngày hôm nay, hơn phân nửa cũng kết thúc ở Hắc Linh Cốc này.

Mà Quý Linh Tử vẫn tràn đầy tự tin, lạnh giọng cười: 

- Hôm nay Quý Linh Tử ta thắng mà không võ, kính xin chư vị chớ trách. Nhưng mà trong bọn ngươi nếu có người chịu bỏ binh khí, thề thoát ly Thương Sinh Đạo thì Quý Linh Tử ta có thể làm chủ tha cho các ngươi con đường sống.

Lời nầy vừa ra trong chín trăm kỵ có một bộ phận đệ tử Thương Sinh Đạo dao động, ánh mắt lại tức giận nhìn qua. Đều nhao nhao trấn định lại, nếu không nghĩ tới sinh tử thì chiến ý dần dần tăng lên.

Hết sức chịu không nổi, Quý Linh Tử này không ngờ dùng ngữ khí như bọn họ là thịt cá chờ hắn chém giết vậy.

Cho dù phải ngã vào địa ngục thì bọn họ cũng kéo theo một người mới được. Hôm nay trong Hắc Linh Cốc cùng lắm là chết mà thôi!

Tông Thủ cũng ẩn ẩn có thể cảm giác được sĩ khí sau lưng có biến hóa, ngược lại càng yên lặng.

Ngược lại nhờ có những lời này mới khiến mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng! Cơ hồ tất cả mọi người nếu thành công vượt qua chuyện lần này sẽ có đột phá, bởi vì lúc trước hắn cố ý gây nên lần tôi luyện tâm cảnh này. Có thể thấy chết không sờn, không sợ không lùi bước. Ngay sau cho dù là võ đạo hay linh pháp đều có thành tựu, hắn sau khi trở về cũng có bàn giao với Hàn sư huynh rồi.

Vào lúc này còn cách một ngàn năm trăm trượng thì bỗng nhiên Tông Thủ lại giơ dây cương, thò tay nhắc lên, toàn quân ngừng lại.

Mà lúc này Nguyên Cửu Thần ở đối diện bỗng nhiên gầm lên giận dữ: 

- Ba Lập! Tiêu Trạch! Các ngươi đang làm cái gì đó?

- Ba Lập! Tiêu Trạch! Các ngươi đang làm cái gì?

Giọng nói kia còn mang theo hoảng sợ và lo lắng không yên.

Quý Linh Tử nghe vậy thì cảm thấy hơi ngạc nhiên. Quay đầu lại nhìn qua mới phát giác không đúng.

Chỉ thấy Ba Lập cùng Tiêu Trạch hai người lúc này phân biệt lui ra ngoài Định Tây thiết kỵ, đứng gần kỵ sĩ cận vệ.

Mà những kỵ quân tinh nhuệ của Hán vương lúc này cũng không ngờ đều quay đầu ngựa lại, bước ra ngoài lối ra vào của Hắc Linh Côc, bộ dáng như muốn rút lui.

Mặc dù là ba ngàn Ngạn Thành tinh kỵ dưới trướng của Nguyên Cửu Thần lúc này cũng quay đầu rời đi.

Trong mắt của Quý Linh Tử lúc này hiện ra thần sắc bối rối, lập tức trấn định lại. Xanh mặt nói: 

- Hai người các ngươi chẳng lẽ muốn tạo phản sao? Dám cấu kết với Thương Sinh Đạo, hai người các ngươi thật lớn mật, có đem quân pháp đặt vào trong mắt?

Mà Ba Lập nghe vậy lại quay đầu cười một tiếng, nói: 

- Quý Linh Tử đạo hữu, ngươi cũng đừng có chụp mũ như vậy! Chúng ta bây giờ đang điều quân trở về mà thôi, chúng ta phụng lệnh của Hán vương đi tới Đôn Hoàng bình định loạn dân, bây giờ chúng ta rút quân đi bình loạn mà thôi! Ở đây không phụng bồi...

Lời nói vừa rồi làm cho đệ tử Quý Linh Tử cùng Thái Linh Tông rất kinh sợ. Ngay cả Thương Sinh Đạo bên này cũng vô cùng ngạc nhiên, ngây ngốc mà không biết nên làm gì.

Dưới áp lực của chín ngàn thiết kỵ, rất nhiều người đều cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà chưa chiến đấu đã chuyển cơ rồi.

Đội ngũ của Huyền Diệp, Tạ An lúc này cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, đem ánh mắt nhìn về phía Tông Thủ.

Chẵng lẽ mọi chuyện hắn đã sở liệu rồi sao?

Mà bên kia Nguyên Cửu Thần càng nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt biến thành khó coi.

Quý Linh Tử liên tục hít sâu mấy lần, đè nén ý bối rối trong nội tâm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...