Thần Hoàng
Chương 51: Chiến đấu trực cảm
Chỉ là một số nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu hơn cả chữ của hài đồng ba tuổi ghi.
Mà hai hàng lông mày tú khí của Tông Thủ giờ phút này cũng đồng dạng uốn lượn trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Hạt giống của Thiên Phù không ngờ còn giúp ta vẽ được cả Thiên Phù.
Một tấm đạo phù kỳ thật không thành công, tại một bước cuối cùng sắp thành lại bại. Bất quá trong cảm giác của Tông Thủ, hắn sở dĩ thất bại có lẽ chỉ là thiếu một chút hồn lực mà thôi.
Không chút do dự, Tông Thủ liền lấy thú hồn thạch và diều hâu phong ấn bên trong kia ra.
Bất quá trước đó, hắn còn một chuyện cần hao tâm tốn sức.
- Sai rồi! Lúc cất bước, thân hình nghiêng sang trái nửa tấc, cánh tay phải giơ lên ba phần...
Bên cạnh Tông Thủ, Tố Sơ Tuyết đang múa kiếm, lặp đi lặp lại mấy cái tư thế đơn giản. Nghe được lời nói của Tông Thủ thì động tác có chỉnh lại, cái miệng nhỏ nhắn lại có chút nhếch lên bất mãn nói:
- Thiếu chủ, ngươi rõ ràng không nhìn một cái, làm sao biết Tuyết nhi làm sai?
Tông Thủ cũng không ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh trải một tấm phù ra.
- Nhảm nhí! Người tập võ, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, nói nàng sai chính là sai. Muốn thỉnh giáo kiếm nghệ là nàng, nhanh như vậy đã không nghe lời sư phụ rồi sao?
Sơ Tuyết cứng miệng nhưng vẫn ưỡn bộ ngực nhỏ ra nói:
- Vậy vì sao một kiếm này phải nghiêng nửa tấc, cánh tay phải giơ lên ba phần là đạo lý gì? Chỉ là một chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ mà thôi, tất cả mọi người luyện như vậy mà.
Tông Thủ một tiếng than nhẹ, hắn biết con mèo nhỏ này sẽ không dễ dàng chịu phục như vậy.
Bỏ cây bút trong tay ra, hắn lấy một thanh tinh cương kiếm bình thường lên mỉm cười nói:
- Nhìn nhé.
Thần sắc Sơ Tuyết nghiêm nghị lộ ra vẻ cảnh giác thì thân hình Tông Thủ bỗng nhiên nhoáng một cái từ tĩnh thành động, bước lên một bước, kiếm quang kia đâm nghiêng tới.
Rõ ràng là động tác trước đó của nàng không có gì khác nhưng cải biến một chút thì có nhiều hơn vài phần hàm súc thú vị. Phảng phất là gió táp phất động, kiếm quang kia đột phá khả năng con người có thể đạt tới, chỉ nghe tiếng rít lợi hại thì kiếm kia đã đến trước người của nàng.
Thân kiếm xanh trắng phản xạ một chùm quang hoa, chiếu vào mắt của nàng, trong khoảng thời gian ngắn nàng không còn thấy rõ thì kiếm thế xuyên không tới.
Keng! Một tiếng kim khí vang lên, Sơ Tuyết liền lùi lại hơn mười bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, nàng sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tông Thủ.
Thời khắc cuối cùng nàng đã ngăn trở một kiếm này nhưng cự lực trên thanh kiếm khiến nàng khó mà cầm nổi kiếm, tay phải cho tới giờ vẫn còn run rẩy.
Nếu nội tức của Tông Thủ cường thịnh thêm chút nữa thì một kiếm đó có thể lấy mạng của nàng.
- Đây thật sự là Tiên Nhân Chỉ Lộ, Thiếu chủ ngươi không có gạt ta?
Cẩn thận nhớ lại mỗi một cái động tác của Tông Thủ, sau nửa ngày, Sơ Tuyết mới xác nhận, một kiếm trước đó đúng là Tiên Nhân Chỉ Lộ, không thể nghi ngờ. Gò má không có chút huyết sắc nào lập tức đỏ bừng vì hưng phấn.
- Chuyện này còn có thể giả sao?
Chẳng biết tại sao, thần sắc của Tông Thủ cũng có chút ít biến ảo bất định, ánh mắt nhìn về phía Sơ Tuyết cực kỳ cổ quái. Bất quá cũng may trong mấy tức hắn đã bình tĩnh lại.
- Đã hiểu rõ chưa? Tư thế biến hóa một chút và ý nghĩa xuất lực lớn nhỏ sẽ tạo nên tốc độ của kiếm nhanh hoặc chậm. Bất quá kiếm thuật này đã hình thành thì không thay đổi, tốc độ của gió, địa hình thậm chí ánh sáng đều có thể lợi dụng. Truyện được copy tại Truyện FULL
Sơ Tuyết có cái hiểu có cái không nhưng vẫn gật đầu, trong mắt nàng lóng lánh tinh mang nhìn về phía Tông Thủ mang vẻ kính nể và sùng bái.
Tông Thủ âm thầm cười cười, kiếm thức đó ở thời đại này tên là Tiên Nhân Chỉ Lộ, ngoài ra cũng không có ít tên nhưng sau vạn năm được thống nhất là Tiểu Đạp Bộ Tà Thứ (bước chân nhỏ đâm nghiêng).
Trải qua thời gian hơn vạn năm, vô số Võ Tu nghiệm chứng tổng kết, kết hợp nhân thể cơ học, người trước ngã xuống, người sau tiến lên cải tiến một thức này đã vượt qua Tiên Nhân Chỉ Lộ rất nhiều.
Từ kiếm lý đã áp đảo thời đại này, hù dọa cái tiểu nha đầu thì quá đơn giản.
Bất quá trên mặt Tông Thủ cũng không lộ ra mảy may, hắn vẫn nghiêm khắc như cũ:
- Đã hiểu thì luyện kiếm như lời ta nói đi.
Sơ Tuyết vội vàng hấp tấp cầm lấy kiếm, rất quy củ thi triển Tiên Nhân Chỉ Lộ, dựa theo yêu cầu của Tông Thủ không sai chút nào.
Quả nhiên là một tiếng kiếm rít, vô luận là kiếm tốc hay là lực lượng đều siêu việt Tông Thủ. Mũi kiếm ẩn lộ ra mấy phần cương khí như có như không, sử ra kiếm thế lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt vô cùng.
Sơ Tuyết hơi giật mình, tiếp theo sắc mặt vui mừng nhìn về phía Tông Thủ lộ vẻ sùng bái.
Tông Thủ cũng có chút gật đầu, chậm rãi buông thanh kiếm xoay người tiếp tục cầm bút lông, chỉ là trước khi hạ bút lại vẻ chần chờ. Sau nửa ngày, khuôn mặt tuấn tú phiêu dật của hắn lộ ra nụ cười khổ.
- Bất quá Tuyết nhi, sau này học bí pháp chỉ cần rèn luyện thôi, cái gì kiếm lý, quyền lý các loại đừng để ý nữa, cũng đừng dựa vào ta để học.
- Ôi chao!
Kiếm của Sơ Tuyết dừng lại lần nữa, vẻ mặt của nàng rất ủy khuất, nước mắt rưng rưng như muốn khóc:
- Thiếu chủ, ngươi không muốn dạy ta nữa sao?
- Không phải ta không dạy mà dạy cũng vô ích, nàng có biết cái gì là trực cảm không?
Thấy Tuyết nhi lộ vẻ khó hiểu, Tông Thủ lại thở dài, nhớ tới không lâu, một kiếm trong dự tính của hắn sẽ không bị ngăn lại.
- Tuyết nhi, vừa rồi theo bản năng nàng đã biết rõ phải làm gì ngăn cản ta. Trực cảm có thể nói là bản năng chiến đấu, chiến đấu trực giác. Đổi lại cách khác thì bản năng chiến đấu của Tuyết nhi nàng mạnh hơn yêu thú ngốc nghếch, cái gì kiếm lý quyền lý, Võ Đạo Áo Nghĩa trước mặt Tuyết nhi ngươi đều là cặn bã...
Tố Sơ Tuyết mơ mơ màng màng gật nhẹ đầu, được người khác khen ngợi, nàng có chút mừng rỡ, nhưng sau đó lại hiện đầy hắc tuyến nói:
- Thiếu chủ, ngài nhất định là nói móc, đang mắng Tuyết nhi ngốc hơn yêu thú phải không?
Tông Thủ không khỏi líu lưỡi, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Chậc chậc! Không ngờ Tuyết nhi hiểu nhanh như vậy.
Kết quả cuối cùng là lão sư dạy kiếm Tông Thủ phải hao hết tâm tư truyền thụ Thai Tức Linh Quyền mới khiến Sơ Tuyết từ khóc chuyển sang cười.
Đợi đến khi Sơ Tuyết rời đi, Tông Thủ mới lần nữa bắt đầu hạ bút vẽ Thiên Phù chữ "vận".
- Con mèo nhỏ này có bản năng chiến đấu rất lợi hại, lực lượng tốc độ cũng mạnh đáng sợ. Dùng thiên phú của Hổ Miêu Nhất Tộc để giải thích thì căn bản là không thể thực hiện được. Chẳng lẽ thật sự là thân thể chiến võ bên trong truyền thuyết sao? Ha ha! Ha ha! Nếu nàng có bổn sự như vậy thì cần gì phải đi nghiên cứu võ học kiếm lý? Đúng là sống trên đống vàng 9999 còn phải đi kiến tiền polyme...
Trực cảm của võ giả chính là bản năng trong chiến đấu biết phải làm sao mới có lợi nhất cho mình.
Sơ Tuyết hiện tại vẫn chỉ là dừng lại cấp độ thô thiển nhất, bất quá thiên phú của nàng rất kinh người. Chỉ cần tiến hành rèn luyện thì năng lực chiến đấu sẽ đột nhiên tăng mạnh.