Thần Hoàng
Chương 508: Dị biến thần bí (1)
Tông Thủ đã sớm chuẩn bị, trên người chính mình và Tông Nguyên cùng với một đám linh sủng hộ giá, sớm đã gia trì một trương ‘Kim Cương Thủ Thân Phù’, mà ngay cả thất tinh pháp đàn ở dưới chân, cũng là kịp thời đem hơn mười đầu linh mạch liên thông chặt đứt.
Mà những tinh thú tà ma kia ở bên ngoài cũng không có phòng bị gì, bị những linh năng mênh mông cuồn cuộn này xông đến, thân hình liền mất đi thằng bằng, có một số lại càng dứt khoát là khí huyết trong cơ thể điên cuồng bị nổ tung.
Bất quá Tông Thủ giờ phút này còn đang phải tự lo cho mình. Thậm chí là bộ Phi Diệp kiếm trận kia cũng là bị linh triều tràn trề xông đến làm triệt để mất đi trật tự. Lập tức cũng liền vô tâm đi để ý những động tĩnh ở bên ngoài pháp đàn.
Ở trước mắt hắn, cái trứng kiến chúa màu tử kim kia, đã bay lên trời, treo ở giữa không trung.
Mà những linh mạch ở chung quanh, đúng là rút tới một mảnh hẹp dài, tập trung ở bên trên vỏ trứng chỉ cỡ nắm tay kia. Vô số linh năng, điên cuồng rót vào.
Mà trong phiến hư không nhỏ này, càng ẩn ẩn sinh ra một tia điện quang, lan tràn ra xung quanh càn quét.
Trên người Tông Thủ cũng lần lượt có vài trương phù lục, hiện nay phù lục hắn rất nhiều. Ba người Long Nhược, lại thêm cường giả thất giai họ Lệ kia, chỉ là hộ thân phù thất giai ở trong túi càn khôn của hắn đã có tới mấy trăm. Một trương bị phá liền sẽ dùng một trương khác.
Không chỉ là bản thân lông tóc ít bị tổn thương. Mà bên phía Tông Nguyên và Lôi Đình Dực Giao, tình hình nhìn như chật vật, nhưng mà dưới sự bảo vệ của hắn, cũng đồng dạng không có chuyện gì lớn.
Ngược lại là mấy cái tà ma không có nhục thân, ở dưới linh năng trùng kích, lôi điện thiểm kích, đều liên tục hóa thành bột mịn. Bất quá tà tinh lưu lại cũng không biết bị cái linh triều này cuốn đi đâu mất.
Cũng không biết là qua bao lâu, đến thời điểm Tông Thủ khó khăn lắm mới đem được tấm hộ thân phù thất giai thứ hai mươi tư ra, cái trứng kiến chúa màu tử kim kia rốt cục cũng đình chỉ hút linh năng vào. Linh triều ở chung quanh, cũng dần dần khôi phục lại.
Ánh mắt của Tông Thủ, Tông Nguyên đều là khẽ động, liên tiếp chú mục qua. Rồi sau đó liền thấy vỏ trứng phát ra tiếng vang nhỏ ‘răng rắc’, rốt cục vỡ vụn ra.
Một sinh vật nhỏ từ phía trong đi ra. Cũng không phải là như ý nghĩ của Tông Thủ, đi ra khỏi vỏ trứng cũng không phải là Ma Hỏa Tinh Nghĩ màu đen nhánh, mà là hiện lên màu ngân bạch, xán lệ vô cùng. Càng khác với hình tượng kiến chúa trên cơ thể Nghĩ đạo nhân, hoàn toàn khác lạ.
Thân hình lại phảng phất như là một hình người, cũng sở hữu sáu chi, hai đôi phía trước, chỗ mũi nhọn là lưỡi đao vô cùng sắc bén, mà một đôi sau, lại phảng phất giống như là con người, có thể đứng thẳng lên, trên lưng có sáu đôi cánh trong suốt mỏng như cánh ve, lộ ra vẻ đẹp đẽ quý giá trang nghiêm.
Tông Thủ giờ phút này nhưng lại triệt để ngẩn ngơ. Hắn nhìn linh sủng hộ giá mới này, trừ hai đôi chân tạo thành đao là còn bảo trì đặc thù của chủng tộc. Hình tượng còn lại, lại giống như kiếp trước của hắn ở một thế giới khác, đó là một sinh vật tương tự như vũ nhân. Mà ngay cả tiêu chí họ mắt kép của trùng tộc, cũng là không có.
Mà sáu đôi cánh chim, nhẹ nhàng nhe phẩy, ở xung quanh người, cũng đốt lên Bạch sắc hỏa diễm, tràn đầy hương vị thần thánh thánh khiết.
Chỉ cảm thấy trong đầu có một đoàn mơ hồ, vô luận như thế nào cũng vô pháp giải thích được, kiến chúa Ma Hỏa Tinh Nghĩ, kết hợp toàn thân đều có chứa kịch độc, thời đại thượng cổ bị coi là tà thú hung thú linh nguyên chi huyết, làm sao sẽ sinh ra một loại sinh vật cổ quái như vậy? Quả thực chính là vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.
Tông Nguyên thì nhíu nhíu mày, trong mắt hiện ra mấy phần thất vọng.
- Chỉ là lục giai.
Phàm là loài thuộc về thần thú, lúc sinh sản ra hậu đại, ít nhất cũng là thất giai, bất quá bản thân Tông Nguyên, thật cũng không trông cậy vào con kiến chúa Ma Hỏa Tinh này có thể một bước lên trời.
Chỉ là lúc trước, cái trứng kiến này hấp thú mười vạn linh hồn tinh nghĩ, còn cả những tinh hoa máu thịt kia.
Về sau ở chỗ này, lại được dung nhập vào mọt khối Vạn Trùng Tụy Hoa, hấp thu hải dương thiên địa chi linh.
Thanh thế to lớn như thế, kết quả là sau khi phá xác, lại vẫn là lục giai, không khỏi khiến cho người ta có chút thất vọng.
Tông Thủ lại khẽ lắc đầu, thần sắc ngưng trọng dị thường, cẩn thận nhìn qua. Cái ngân sắc nhân hình này, không bằng hai ngón trỏ của người bình thường. Thần hình cũng giống như hình thái của nữ nhân nhân loại, cực kỳ nhỏ bé và yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, dung mạo lộ ra một cỗ xinh đẹp tuyệt trần, phảng phất giống như là tinh linh. Có thể giờ phút này chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại có một cỗ hung ý vô cùng lăng lệ ác liệt, ẩn chứa bên trong thân thể nhỏ gầy ở đằng kia. Bản năng cảm giác có chút không đúng, ý phòng bị trong nội tâm cũng tăng lên tới cực hạn.
Mà gần kề mấy tức về sau, chỉ thấy nhân hình kiến chúa nọ, bỗng dưng trợn mắt, đúng là một đôi song đồng hoan tử kim sắc, lộ ra sắt ý lăng lệ ác liệt.
Thân hình chỉ có chút lóe lên, giống như là chớp giật bay thẳng mà đến, liền ngay cả Tông Nguyên cũng vô pháp phản ứng, hiện ra trước mặt Tông Thủ.
Hai đôi trường đao dài nửa xích, mạnh mẽ chém về cái cổ của Tông Thủ, mà ‘Kim Cương Thủ Thân Thuật’ được gia trì bên ngoài thân cũng giống như là giấy mỏng, bị đao phong này chém qua lập tức nát bấy.
Ánh mắt Tông Thủ nhắm lại, hắn là sớm đã có phòng bị, đối với nhân hình kiến chúa này đột ngột ám sát mà đến là không có chút sợ hãi nào.
Kiếm trong tay, trực tiếp chém ra, ở trước mặt ngăn trở hai đôi trường đao kia. Rồi sau đó vang lên một tiếng ‘lý’, chỉ cảm thấy một cổ sức lực lớn kinh người truyền đến, khiến cho hắn lùi lại hơn mười bước, suýt chút nữa té ra ngoài pháp đàn. Ngực bụng phập phồng, khí huyết vỡ bờ, chín cái luân mạch ở đằng kia dưới sự trùng kích của khí kình, cơ hồ vụn vỡ thành từng mảnh.
Nhân hình kiến chúa một đao vô công, thân hình lại hơi lóe lên, ở trên không trung gập lại xông lên, liền né qua trường thương mà Tông Nguyên đâm ra, một lần nữa hướng Tông Thủ xông tới.
Bất quá lần này, nhân hình kiến chúa còn chưa kịp tới gần, chợt nghe thấy Tông Thủ hừ lạnh một tiếng.
- Nghiệt súc, thật lớn mật!
Một cỗ hồn lực chấn động, bỗng nhiên từ mi tâm Tông Thủ truyền ra, cũng không phải là đi dẫn động linh năng gì, chỉ đơn thuần là bao trùm khắp mọi nơi. Mà tại mi tâm của nhân hình kiến chúa nọ, cũng có một đạo phù văn sáng lên. Rồi sau đó cả thân hình bỗng nhiên ngã xuống mặt đất, bị hồn lực của Tông Thủ áp bách, một mực khống tỏa thần hồn, ở trên mặt đất không thể động đậy.
Lúc này vài đầu linh thú hộ giá bên cạnh Tông Thủ, cũng đều rối rít phản ứng. Lôi Đình Dực Giao mạnh mẽ đem đầu ghé lại bên cạnh Tông Thủ, trong mắt rồng sát ý sôi trào, nhìn vào nhân hình kiến chúa cách đó không xa.