Thần Hoàng
Chương 5: Lục Thần Ngự Đao (Hạ)
Cự lực của Sơ Tuyết cùng với Lục Địa Bôn Đằng Thuật mau lẹ đến cực điểm, tuyệt không phải võ học của nàng tu hành, chí ít có ba thành là bởi vì thiên phú Tuyết Miêu Tộc.
Cơ bắp kéo căng ra, lực quan mũi đao, đang lúc lưỡi đao màu đen kia phá không từ trong cửa sổ xe ngựa ra thì trong lòng Tông Thủ khẽ động quay đầu lại, chỉ thấy Tố Sơ Tuyết thình lình đang đứng tại cửa xe, trong tay nàng nâng một cái bồn tắm rất lớn, một đôi mắt màu lam sững sờ nhìn tay phải của Tông Thủ.
Sau một hồi lâu, nàng có chút thất thần nói:
- Thật nhanh! Một đao kia của tiểu chủ nhân, Tuyết Nhi chưa hẳn có thể chống đỡ được.
Ngay sau đó mắt hạnh của nàng lập lòe ánh sáng nói:
- Phương pháp phi đao này hình như chỉ là trụ cột nhưng rất lợi hại. Hành vân lưu thủy, thanh thoát ngắn gọn. Đây là quân thượng truyền thụ cho sao? Bất quá Thiếu chủ thi triển tuy lợi hại nhưng rõ ràng là hơi cứng ngắc, tựa hồ mới học. Nhưng nhìn kỹ lại giống như trải qua thiên chuy bách luyện, dĩ nhiên xuất thần nhập hóa. Doãn Thúc cũng nói Thiếu chủ là thiên tài chân chính, chỉ tiếc...
Làm như tự biết nói lỡ, Sơ Tuyết vội vàng im miệng.
Trong mắt Tông Thủ lại nhịn không được lần nữa lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn luyện tập kiếm thuật phi đao không có ý định giấu diếm hai người này.
Trong tấm hình ký ức vụn vặt đó có một đoạn ký ưc khi hắn còn bé tập võ. Vô luận là quyền thuật kiếm pháp ám khí, mười tám món binh khí đều có liên quan đến. Tuy là trụ cột nhưng đều có được truyền thừa bất phàm có thể nói là tinh hoa Võ Đạo. Ở trong Lâm Hải thư viện ngoại trừ văn chương cùng niệm pháp linh thuật ra cũng chỉ dạy võ. Chỉ là khi mười tuổi, bởi vì Tông Thủ không cách nào thông mạch nên không tập võ.
Vì vậy hắn giờ phút này, vô luận luyện tập cái gì cũng sẽ không làm cho người ta ngờ vực vô căn cứ.
Chính thức làm hắn kinh ngạc chính là thiếu nữ này vừa liếc qua có thể nhìn ra chỗ ảo diệu của một đao kia.
Đơn giản, nhanh chóng, ngoại trừ một vài động tác dư thừa thì đồng thời muốn duy trì tinh chuẩn phải đem tất cả lực lượng mà hắn có phát huy ra, đúng là Áo Nghĩa trụ cột của Lục Thần Ngự Đao thuật này.
Mà phi đao thuật, hắn đã trải qua thiên chuy bách luyện, bất quá thân thể này đúng là mới biết.
Cô gái như vậy sao có thể làm một thị nữ suốt ngày chém giết.
Âm thầm kinh nghi nhưng trên mặt Tông Thủ lại không có biểu hiện gì, mắt hắn nhàn nhạt nhìn thiết mộc phi đao không lệch một phân ở bên ngoài cửa sổ nói:
- Phi đao này ta có luyện nữa cũng có tác dụng gì? Không luyện thành Luyện Khí thuật thì ta cũng chỉ là một tên phế nhân mà thôi.
Những lời này tuyệt không phải nói rồi để đó, thật sự cảm giác cực kỳ bất đắc dĩ.
Trong đầu hắn có hình ảnh tập võ tự nhiên có vô số ánh mắt khinh thường, có thể hiểu được sự ấm ức của Tông Thủ phải chịu. Mặc dù không phải là ký ức của mình nhưng thực sự ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn, hắn hận không thể sớm khôi phục thực lực kiếp trước, dùng kiếm rửa nhục.
Cười cười tự giễu vài câu, thấy thần sắc Sơ Tuyết thấp thỏm không yên, Tông Thủ lắc đầu không nói nữa mà nhìn thùng gỗ nàng mang tới, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Mang nó tới làm gì?
Tố Sơ Tuyết vốn đang tự trách không thôi, lúc này nghe vậy, lập tức như thấy đại xá. Một bên vội vàng hấp tấp bỏ thùng tắng xuống, một bên giải thích:
- Thiếu chủ đã quên? Hôm nay chính là thời điểm mười ngày tắm thuốc, Tuyết nhi tới hầu hạ ngài tẩy mộc?
Tẩy mộc?
Tâm thần Tông Thủ lập tức rung động, trong một sát na lại không tự kìm hãm được có vẻ mong đợi.
Nhìn trong thùng gỗ chất đầy các loại dược liệu, một đôi bàn tay như ngọc của Sơ Tuyết lúc này khoấy nước, trong chớp mắt, vô số thủy dịch bốn phương tám hướng bị một cỗ lực lượng nào đo tụ dần lại.
Càng lúc càng nóng, đảo mắt đã sôi trào.
Mà Tông Thủ giờ phút này, trong mắt chỉ còn lại vẻ rung động.
- Đây là Linh Võ song tu.
Nhìn thùng nước sôi trào dung hòa tất cả dược vật rồi lại nhanh chóng hạ nhiệt độ.
Ánh mắt Tông Thủ vẫn lộ vẻ kinh ngạc, linh pháp cùng Võ Đạo cùng tu quả thực bất phàm. Đối với tư chất tiềm lực của Sơ Tuyết phải có đánh giá mới, thậm chí thân phận lai lịch của bản thân hắn cũng bị mình đoán hơi thấp.
Mắt thấy nhiệt khí bốc hơi ở trong thùng xe, nước bên trong cũng tới độ ấm phù hợp. Tông Thủ không hỏi ý kiến của nàng liền ngồi vào trong thùng tắm, thể lực của hắn rất yếu, thân thể hơi gầy khiến người ta cảm giác như là hữu khí vô lực, hình tượng thiếu niên ốm yếu tú khí, bất quá một thân cơ bắp thực không tồi.
Mà vừa mới ngồi vào trong nước thuốc, Tông Thủ chỉ cảm thấy da thịt toàn thân như ngàn vạn con kiến cắn xé không kìm nổi mà căng cứng lên, hạ thân chịu kích thích không hề chịu khống chế nổi lên.
Tố Sơ Tuyết nhìn thấy, trên mặt lộ nét đỏ ửng, nàng cũng cởi áo nới dây lưng, toàn thân chỉ còn một tầng sa mỏng như khói trắng bước vào trong thùng tắm ngồi phía sau hắn.
Đang lúc tâm thần Tông Thủ rung động sinh ý niệm khác thường thì ngón tay nhỏ nhắn ấn lên trung ương Luân Mạch đại huyệt khí trục phần lưng văn vê xoa bóp một hồi ở phụ cận. Tiếp theo phạm vi dần dần mở rộng, một đôi bàn tay trắng như ngọc hóa thành trăm ngàn đạo chỉ ảnh không ngừng xoa vuốt toàn thân Tông Thủ, huyệt vị Luân Mạch có một tia dị lực nhu hòa nhảy vào, dược lực không ngừng theo lỗ chân lông tiến vào trong tứ chi bách hải của Tông Thủ.
Lúc đầu Tông Thủ không khỏi tâm ý viên mãn, thời gian dần qua cũng kiềm chế tâm niệm nội thị bản thân, thủ pháp của Tố Sơ Tuyết rõ ràng có chút đặc biệt. Dược vật này đồng dạng là trân phẩm hiếm thấy Vân Giới không phải hào phú đại tộc tuyệt khó thu thập.
Có thể cường gân cốt, mạnh huyết tủy, trong mười ngày chiếm cứ thân thể này, Tông Thủ lần đầu cảm giác được ở trong thân thể của mình có cảm giác khí cơ tràn đầy, tinh lực dồi dào.
Cố bản bồi nguyên, cố thực căn cơ, những thuốc này có thể nói cực kỳ hiệu quả khiến cho hắn cải thiện chút ít thể chất, nguyên thần phồng lên, khí huyết tăng nhiều.
Bất quá căn bệnh của mình thì không đúng chứng khiến cho tình hình càng thêm chuyển biến xấu. Text được lấy tại Truyện FULL
Giờ phút này Tông Thủ đã cảm giác hai kinh mạch song song ẩn ẩn đau nhức.
Sau thời gian thời gian uống cạn chén trà, hai tay Sơ Tuyết từ nhanh chuyển thành chậm mà dừng lại, trên gương mặt trắng như tuyết đổ mồ hôi, nàng thở hổn hển nói:
- Tuyết nhi hết sức rồi, Thiếu chủ ngâm thêm một hồi nữa, chừng hai canh giờ mới có thể lên. Doãn thúc nói Ngũ Tham Tráng Huyết Thang là quân thượng trăm phương ngàn kế từ một vị danh y xin cho ngài, nghe nói chỉ cần sáu năm là có thể giải quyết song mạch chi tật, đồng thời còn có thể cường tráng khiến cho thân thể Thiếu chủ chuyển biến tốt đẹp.