Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 472: Thất Tinh Pháp Đàn



Lúc bay tới gần thì âm thanh ‘ ông ông ’ vang vọng. Chỉ thấy hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bay tới, bốn phương tám hướng xúm lại chỗ của hắn. Vô số Ma Hỏa Tinh Nghĩ cũng từ mặt đất chui ra ngoài..

May mắn tế đàn này bay trên cao hai trăm trượng. Những con kiến kia tuy mạnh cũng chỉ có thể từ dưới đất nhìn lên.

Bốn phía tế đàn đã có Lôi Đình Dực Giao uy hiếp khiến cho những con kiến bay kia không dám tới gần.

Tông Thủ nhìn thấy mà da đầu run lên, quả nhiên là đám kiến hắn gặp được ở bên ngoài Lâm Hải Thư Viện thực sự không phải là chủ lực của Nghĩ chân nhân.

Giờ phút này những con kiến bên đưới sợ rằng vượt qua năm vạn a? Những kiến lính cường tráng nhất cũng có bốn trăm.

Hắn lúc này nhìn qua chung quanh, những con kiến bay này có thể sánh bằng cường giả lục giai cũng có chừng hai mươi.

Không biết kiến chúa bây giờ đang ở nơi nào, nhưng mà ở nơi này có bốn con kiến sáu cánh và mười con kiến lính, xác ngoài cũng không đen nhánh mà có màu bạc.

Thân hình của chúng lớn hơn nửa vòng, tản ra uy thế khiếp người, mặc dù còn kém tinh thú thất giai một chút nhưng gần tới rất nhiều. Có lẽ những con kiến này là tùy tùng của kiến chúa, cũng là chiến lực trọng yếu nhất của bầy kiến.

Sắc mặt Tông Nguyên lúc này biến thành tái nhợt, cầm trong tay Tử Lôi thương, hắn nắm thật chặt.

Tông Thủ cũng âm thầm kêu khổ, nghĩ ngợi sư tôn ah sư tôn, ngươi đem ngoại đan của ta đóng lại làm gì, cố nhiên là hảo tâm nhưng lại hại đồ đệ thảm rồi.

Nếu có thể động dụng lực lượng trên thiên giai thì cần gì phiền toái như thế này?

Trên mặt hắn lại bất động thanh sắc, mấy cây hương dây chung quanh tế đàn lặng lẽ cháy lên.

Sức gió âm thầm cổ động khiến cho từng đám khói xanh phiêu tán chung quanh.

Sau khi gia nhập Xích Kim Hạt Phấn thì hương khí Bách Lý Thanh Tịnh Hương cũng bí mật hơn không ít.

Lần đầu tiên nghe thấy thì chỉ ngửi thấy mùi hương, hơn nữa thời gian ẩn nấp càng lâu thậm chí còn có hiệu quả làm cho người ta thanh minh. Sau khi tích lũy tới mức độ nhất định mới bộc phát. Mà khi đó tất cả đã chậm.

Ngay cả Tông Nguyên cũng nhận thức nhịn không được hít sâu mấy hơi. Chợt hai mắt tỉnh táo lại, toàn thân cao thấp của hắn nổi da gà.

Trong thời gian mấy ngày này nhưng tận mắt nhìn thấy nhiều lần, nhìn thấy tình cảnh Tông Thủ bỏ độc vật vào trong đỉnh lô.

Cái gì Tam Hoàn Bộ Tuyến Xà Độc Nang, Mệnh Vô Bách Tiết Trùng Chi Noãn các loại, chúng đều là độc vật nổi danh thiên hạ đấy, tùy ý một loại cũng có thể độc chết hắn.

Trong người lặng yên tra xét cơ thể, quả nhiên chỉ cảm thấy khí cơ trong cơ thể hơi chậm lại.

Thẳng đến khi Tông Thủ ném một chai thuốc qua thì tâm thần Tông Nguyên mới có chút buông lỏng, không dám trì hoãn lập tức ăn vào ngay.

Về phần Lôi Đình Dực Giao thì càng không đáng sợ, thân thể của nó bách tà tránh lui, cho dù là độc gì tới gần người của nó bị lôi đình tiêu diệt, tự nhiên không sợ cái gì.

Những con kiến này không có phát giác cái gì. Chỉ vờn quanh một bên, ngăn chặn đường đi của Tông Thủ, vậy mà không công.

Thẳng đến sau một lát bóng người mặc đạo bào hiện ra, đạp lên một linh khí hình dây xích bay lên không trung.

Tuổi chừng bốn mươi, mặt không có râu. Phù phiếm không trung giống như cao nhân đắc đạo. Tới gần tế đàn ước chừng hai ngàn trượng thì đột nhiên dừng lại. Quanh người có bốn con kiến bay màu bạc sáu cánh vờn quanh người.

Đối với kiếm thuật của Tông Thủ hắn hiển nhiên có chut kiêng kị, hắn dùng hai kiện linh khí hộ thân cho mình, tế lên không trung và đánh ra bảy tám đạo phù văn.

Mà trước sau có mấy trăm con kiến vây quanh, giống như tấm chắn che ở trước người.

Ánh mắt của hắn trầm xuống nhìn về phía Tông Thủ. Mà ánh mắt nhìn qua Lôi Đình Dực Giao thì con mắt hơi co rút lại, chợt cười lạnh: 

- Bản nhân không muốn đắc tội Long Ảnh Võ Thánh, đem vật kia giao cho ta, ta có thể tha cho các ngươi khỏi chết.

Nghe được câu này Tông Thủ lặng lẽ cười cười. Tất cả những gì cần bố trí cũng đã thỏa đáng, tâm tình rất tốt, cũng chẳng muốn so đo với Nghĩ chân nhân. Trực tiếp chỉ lên cự giao trước người, nói:

- Có phải thứ ngươi muốn chính là Chân Long máu huyết? Đầu Lôi Dực Dương Xà đã có thể cải tạo thân thể thành tựu thân thể Giao Long, ngươi cho rằng nó vẫn còn sao?

- Ít giả bộ hồ đồ! Chân Long máu huyết là người khác cần, Nghĩ chân nhân ta cần dùng làm cái gì?

Nghĩ chân nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra tàn khốc: 

- Ta nói cũng không phải vật Tuyệt Long Thành, mà là đồ vật năm đó Huyền Lãng vụng trộm lấy đi! Đừng nói cho ta là ngươi không biết.

Trong nội tâm Tông Thủ khẽ nhúc nhích, biết được người này nhất định chính là viên cửu giai Long đan và bát giai Long hồn, còn có kiện đồ vật trong chai thuốc. Việc này Tuyệt Long Thành không biết được, nhưng mà Nghĩ chân nhân lại hết lần này tới lần khác biết rõ, thật sự là kỳ quặc quái gở.

Trách không được người này chịu mạo hiểm đem Long Ảnh lão nhân đắc tội đến chết cũng phải giết qua.

Trên mặt lại giả vờ ra vẻ mặt mờ mịt: 

- Cái gì đó, ta không biết! Ngươi làm thế nào xác định vật đó ở trên người của ta?

- Cần gì xác định? Chân Long máu huyết đã trong tay ngươi, như vậy Tông Thủ ngươi tự nhiên cũng là người có khả năng nhất. Chỉ cần giết ngươi là có thể xác nhận rồi!

Mí mắt Nghĩ chân nhân hơi nhíu lại, hồn lực điên cuồng tản ra.

- Ta biết ngươi không lâu trước đó từng đánh bại Long Nhược Hàn Nghịch Thủy. Nhưng mà Nghĩ chân nhân ta tự hỏi không phải là ba phế vật kia có thể so sánh. Long Ảnh lão nhân không ở đây thì Tông Thủ ngươi có là cái gì? Khỏa ngoại đan kia ngươi có thể dùng bao lâu? Nếu như là người thông minh thì nên giao đồ vật ra đi.

Tông Thủ cũng không muốn nói nhảm cái gì nhưng cũng phải kéo dài chút thời gian. Nhưng mà nghĩ tới thần sắc Nghĩ chân nhân đã biết việc này đã không có khả năng. Ngược lại nhẹ giọng cười nói: 

- Vậy thử xem thế nào!

Dưới chân lại nhẹ nhàng đạp mạnh, lại cho Thất Tinh Pháp Đàn bắt đầu rung rung lên. Lúc này ở một góc có hơn mười đầu địa mạch quấn quanh nơi này, trọn vẹn có năm đầu thiên mạch liên thông.

Những linh năng kia men theo mạch lạc dài hẹp khó thấy quán chú tới. Trong phạm vi năm trượng trong chốc lát có Linh Năng bỗng nhiên bạo tăng mười lần. Tông Thủ cũng cảm giác hồn lực của mình trong sát na kia bành trướng gấp bảy lần.

Chẳng những thần hồn cảm giác tăng cường, phạm vi cảm ứng mở rộng. Ngay cả thao khống thiên địa linh năng cũng tăng mấy lần.

Hắn âm thầm kinh hãi, không hổ là pháp đàn của linh sư.

Trách không được kiếp trước những tên linh sư có pháp đàn lại trở nên khó chơi như vậy.

Xác thực giống như trong sách nói, chỉ có được pháp đàn của mình thì chiến lực của linh sư mới tăng lên áp đảo qua võ tu.

Tiếp thông linh mạch sẽ khiến thần hồn tăng trưởng nhiều, đây không thể nghi ngờ là khiến thực lực linh pháp của hắn cơ hồ tăng tăng lên một giai vị!

Chương trước Chương tiếp
Loading...