Thần Hoàng
Chương 466: Chẳng phải quá trễ
- Hắc! Không thể ngờ là Lăng Vân Tông bọn họ cũng có ngày hôm nay!
Hư Chính Nguyên cười lạnh một tiếng và hàn ý nổi lên. Lúc này lại không thèm để ý tới, tuy Lăng Vân Tông lần này thật sự không còn mặt mũi nào nhưng kỳ thật thực lực không có tổn hại gì cả, đủ chèo chống tông môn. Một ít tiểu tông môn không lên nổi mặt bàn không làm gì được cả.
Hơi chút suy ngẫm Hư Chính Nguyên lại vung bút và nói:
- Thay ta truyền lệnh có thể Chính Phương trở về.
Liên Thành lập tức kinh ngạc, Hư Chính Nguyên nói Chính Phương tên đầy đủ là Hư Chính Phương. Là thân đệ của Hư Chính Nguyên, giờ phút này đang thống soái mười bảy vạn đại quân xâm nhập ở phía nam, cầm lại đất đai bị mất trước kia. Một đường xuôi nam đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Chỉ cần qua mấy ngày là Vân Thánh thành có thể khôi phục địa vực toàn thịnh. Mà lúc này chính là Kiền Thiên Sơn thế lực đại thịnh, Tông Thủ danh chấn thiên hạ có chút nhớ nhung không thông, Hư Chính Nguyên vì sao lại thu tay lại?
- Nguyên nhân bởi vì thanh danh quân thượng đại chấn mới phải dừng lại...
Giống như nhìn ra tâm tư của Liên Thành, tinh quang trong mắt Hư Chính Nguyên lóe lên rồi nói:
- Lấy Lăng Vân Tông lúc tước đối với Càn Thiên Sơn bọn họ có thể không thèm để ý. Nhưng hôm nay lại phải cẩn thận chú ý đại cục của Đông Lâm Vân Giới. Vân Thánh thành ta hôm nay chỉ cần giấu tài, tích súc thực lực. Chờ đợi quân thượng cùng Lăng Vân Tông chiến đấu thì chúng ta sẽ cho bọn chúng một đao!
Nghe được câu cuối cùng thì Liên Thành lại cảm thấy toàn thân phát lạnh. Vô ý thức cảm thấy sát ý mạnh mẽ ập vào mặt.
Lại nhìn kỹ gương mặt của Hư Chính Nguyên, chỉ thấy trong con ngươi như có cái gì đó đang thiêu đốt.
Liên Thành nhận ra đó là lửa hận vô tận. Mười mấy năm trước đã tăng tới ngày hôm nay.
Nếu không có chỗ để phát tiết thì chắc chắn không lâu sau Hư Chính Nguyên sẽ bị lửa giận thiêu đốt mà điên cuồng.
Cơ hồ trong cùng thời gian, phía tây cách Tụ Long Sơn hai vạn dặm.
Vô Hoa chân nhân đang đạp mây đi, chắp tay im lặng đứng đó, có chút thất thần nhìn qua phía đông.
Phía sau hắn có một người đứng thẳng, đúng là Linh Liệt chân nhân. Mà sau lưng hắn còn có ba bóng người, nói là bóng người kỳ thật cũng không thích hợp. Chỉ có ba đoàn sương mù nhàn nhạt, trong đó hai cái còn hình người, đó là Long Nhược Hàn Nghịch Thủy. Lật Nguyên Đan là người cuối cùng, bởi vì tu vị của hắn yếu nhất trong ba người cho nên hắn là một khối sương mù không có hình dáng.
Đều yên lặng không nói, mà Linh Liệt chân nhân cũng đồng dạng nín thở tĩnh khí.
- Đến nơi đây đã không sai biệt lắm.
Kể cả Linh Liệt ở trong thì khí tức bốn người cứng lại, mà Vô Hoa chân nhân cũng xoay người.
- Ta suy nghĩ rốt cuộc nên xử trí các ngươi thế nào mới tốt.
Trong lời nói mang theo tức giận nhìn qua bốn người, nhìn qua người Long Nhược:
- Ngươi cũng biết ta giờ phút này đang ở bên ngoài Vân Cung tại sao không đi vào? Đó là vì ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, thẹn với liệt tổ tiên sư! Cũng không dám đi đối mặt với rất nhiều huynh đệ và các trưởng bối chỉ trích.
Long Nhược đã mất đi thân thể, nhưng mà thần hồn của hắn lại run lên kịch liệt.
Hồi lâu sau mới cúi người nói:
- Là Long Nhược làm sư tôn thất vọng. Chuyện Tông Thủ tất cả đều là tội của Long Nhược, không có quan hệ tới sư tôn.
Vô Hoa chân nhân vẫn thản nhiên như cũ, nói:
- Ngươi là đệ tử thân truyền của ta, tất cả tội danh cùng nhịp thở với ta. Những lời này nói ra làm được cái gì? Nhược nhi ah Nhược nhi, ta nhớ được trước kia đã từng nói qua với ngươi rồi, nhìn một người không nên nhìn bề ngoài, càng không thể tự phụ. Nhớ rõ lúc trước Linh Vi Tử sư thúc của ngươi đã lệnh cho ngươi mang Tông Thủ về tông môn, mà không phải là bảo ngươi xem tư chất Tông Thủ như thế nào. Vì sao ngươi lại tự chủ trương ngăn hắn ngoài cửa? Trong vòng một trăm sáu mươi hô hấp phá vỡ Minh Kiếm Thai Tiểu La Thiên Kiếm Trận, ba trăm bốn mươi ba hô hấp trảm mười tám khôi lõi, dù làm đệ tử chân trường không được thì làm đệ tử nội môn? Dùng ân của phụ thân hắn cứu trợ đệ tử tông môn chúng ta không đáng hồi báo sao?
Long Nhược lần nữa im lặng, thần hồn rung chuyển. Lúc này ánh mắt Vô Hoa dần dần lạnh như băng, lúc này mới mở miệng lần nữa:
- Là đệ tử quá mức tự tin, tự cho rằng đã triệt để nhìn rõ người nọ...
- Tự tin? Ta nhìn ngươi là tự ngạo! Kết cục chính là bây giờ đấy! Ngươi thật sự có tiền vốn tự ngạo, không đến hai mươi tám chỉ kém chút nữa là Tố Thể. Thế gian này có bao nhiêu người bì kịp ngươi? Cho nên ngươi nhìn người ta là phế vật không cách nào tu hành. Không đáng tông môn lãng phí tinh lực đúng không?
Thản nhiên cười lên, ngữ khi của Vô Hoa cuối cùng có chút chấn động, lúc này lạnh lẽo như băng.
Hàn Nghịch Thủy cùng Lật Nguyên Đan hai người kinh hãi và Linh Liệt chân nhân cũng hơi thất sắc.
Mặc dù cũng bất mãn chuyện Long Nhược trục xuất Tông Thủ. Nhưng cũng không ngờ Vô Hoa nhìn Long Nhược lại nói lạnh lẽo và nghiêm túc như vậy.
- Nếu đã buông tha Tông Thủ có thể nói là ánh mắt vụng về. Như vậy lần sau tại sao Long Nhược ngươi không thân thiện hữu hảo đền bù quan hệ, ngược lại nhiều mặt khó xử, thậm chí hai lần mưu đồ ám sát? Người này thật sự là tâm ma trong lòng của ngươi hay sao? Độ lượng của Long Nhược ngươi nhỏ như vậy sao? Chút mặt mũi ấy bỏ xuống không được?
Thời điểm nói chuyện thì ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Hàn Nghịch Thủy, làm cho hắn cảm thấy xấu hổ.
Mà Long Nhược thì triệt để lâm vào trầm mặc, lại không nói được lời nào.
Vô Hoa hừ lạnh một tiếng, hắn cũng trầm tĩnh lại. Lần này chỉ chờ một lát thì hướng Vân Cung có bóng người bay tới.
Tuổi tác và diện mạo ước chừng sáu mươi, thân mặc đạo bào, tiên phong đạo cốt. Chỉ có thần sắc là vô cùng khó coi.
Đến nơi này lại trông thấy đám người Vô Hoa thì không hề tỏ vẻ ngoài ý muốn, trên mặt thống khổ thi lễ với Vô Hoa:
- Bái kiến chưởng giáo sư huynh!
Vô Hoa chân nhân khẽ gật đầu, ý bảo Linh Vi Tử đứng dậy, lúc này trực tiếp mở miệng hỏi:
- Tình hình trong tông môn hiện nay như thế nào?
- Chư vị trưởng lão của hình luật đường đã ra mặt rồi, đã sửa hình phạt với Lương Diệu Tử, người này lộng quyền khiến cho tông môn chúng ta mất đi cơ hội rầm rộ, phán hắn tự vẫn, dùng tạ tội với tông môn. Linh Vi Tử ta ước thúc môn nhân bất lợi, trấn áp Vạn Phong Tháp năm mươi năm. Về phần Lâm Phi Tử đoạt đi mười năm Mệnh Hoàn Đan của hắn!
Thần hồn Long Nhược chấn động lần nữa, ngay cả Linh Liệt cũng quá mức sợ hãi. Thọ nguyên của Lâm Phi Tử đã đến kỳ hạn, nếu mười năm sau không có Mệnh Hoàn Đan kéo dài dương thọ thì trong ba mươi năm sau sẽ tử vong.
- Sao nặng như vậy?
Vô Hoa chân nhân tâm thần hơi run sợ, lại thở dài nói:
- Chuyện Lâm Phi sư thúc thật sự không có biện pháp vãn hồi sao?
- Sợ là vãn hồi không được, hôm nay trong tông môn đều có lời nói Long Nhược có mắt không tròng, hoặc là do hắn ghen ghét nhân tài mới khiến cho Tông Thủ vô duyên bái vào tông môn, trở thành đại địch của tông môn.