Thần Hoàng
Chương 450: Lĩnh ngộ kiếm phách (2)
Đáng cười hơn là kẻ này không phải phế vật không thể tu hành mà mà tuyệt thế kiếm đạo thiên tài!
Chẳng những là vong ân phụ nghĩa, còn là có mắt không tròng!
Danh vọng Vân Giới hạ thấp chưa từng có, có thể liệu định sự tình này thậm chí ảnh hưởng đến số mệnh của tông môn.
Trước kia vô số chuyện tình bị dấu diếm đều bị người ta đào ra từng cái.
Lương Diệu Tử ngang ngược vô lý bị Tông Thủ dùng 160 tức phá vỡ minh kiếm đài, còn có Thập Nhị Thiên Phù. Hai tháng trước đó Long Nhược ngầm đồng ý Việt Quan Vân cùng với chư tông ám sát Tông Thủ...
Hết thảy những điều này vô pháp dấu diếm.
Hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt Linh Liệt chân nhân lạnh lẽo:
- Hoàng sư huynh tin tức thật thông linh, Tông Thủ xác thực muốn bái môn hạ Lăng Vân tông ta. Chỉ là tư chất quá kém, lại thân có tai hoạ ngầm, tông ta mới không đồng ý. Kẻ này ngộ tính không tệ, đáng tiếc thân có song mạch.
Lời nói của hắn dừng lại, Linh Liệt quan sát mọi nơi nhưng mọi người xung quanh đều không cho là đúng.
Sự thật cũng chắc chắn như thế, đối với thánh cảnh cường giả mà nói, cái gọi là song mạch thân xác thực là chướng ngại không coi vào đâu.
Nếu là cam lòng trả giá thật nhiều, như vậy cải tạo thân thể cũng không phải việc khó gì.
Trong lòng Linh Liệt âm thầm cười lạnh, hắn lạnh nhạt nói tiếp:
- Ước chừng chư vị không biết, trừ đó ra, kẻ này còn có Thiên Nhân chi chướng, tàn hồn thân thể. Không cho Tông Thủ nhập môn tu hành, cũng là vì tốt cho hắn.
Mấy người chung quanh lập tức yên lặng hồi lâu.
Nếu nói là song mạch thân thể, chỉ là tu hành khó khăn mà thôi, nếu Thiên Nhân chi chướng thì căn bản là phá hỏng toàn bộ con đường tu hành võ đạo! Về phần tàn hồn thân thể cũng đã chú định kẻ này cả đời đừng mơ có thành tựu quá lớn trên phương diện linh pháp.
Cũng vào thời khắc này, cảnh tượng huyền ảo của mây trắng bỗng nhiên biến mất.
Trong giây lát, rất nhiều bóng người xuất hiện giữa sườn núi.
Đúng là đệ tử tinh anh của chư tông chư phái, cả đám đều dường như đại mộng mới tỉnh, ngay sau đó vẻ tiếc nuối lộ rõ trên mặt.
Chân long chi hình đã biến hóa đến một bước cuối cùng, mọi người lại không thể quan sát.
Mấy vị bát giai cường giả trên không trung cười cười, cảm thấy không ngoài ý. Thần sắc chuyên chú nhìn hình ảnh do đám mây ngưng tụ.
Chỉ có thần sắc Linh Liệt chân nhân hơi đổi. Trong nhóm người này, hắn duy chỉ có không có thân ảnh ba người Long Nhược, Hàn Nghịch Thủy và Lật Nguyên Đan.
Trong lòng lập tức xuất hiện cảm giác xấu, chẳng lẽ là cấm chế Long ảnh lưu lại na di sai chỗ sao?
Thủy Lăng Ba không chú ý tình hình phía dưới này, tay kết quyết ấn, thủy chung đem một tia hồn niệm phóng vào trong động quật.
Lúc này thần sắc nàng bỗng nhiên thay đổi một lần, một thân chân khí gần như đi vào ngã ba. Hai tay run lên, cảnh tượng huyền ảo cũng bắt đầu vặn vẹo biến ảo, kính quang chiếu vào sơn thể có chút bất ổn.
Thủy Lăng Ba dứt khoát tản pháp quyết ra, mặc kệ đám mây mù tán đi.
Sau đó chỉ thấy Huyền Thái Cực dùng ánh mắt vạn phần nghi hoặc nhìn sang.
Chân mày lá liễu của Thủy Lăng Ba nhướn lên tức giậ nói:
- Nhìn cái gì? Long Ảnh lão nhân đã biết rồi, ngươi cho là Thủy Lăng Ba ta gian lận được trước mặt võ thánh sao?
Nhưng trong lòng thì phập phòng điên cuồng, Tông Thủ không ngờ đã lĩnh ngộ Kiếm phách!!!
Trước kia kiếm thuật của tiểu tử này chỉ có Thông Linh nhưng một kiếm kia mới là thông linh chân chính!!!
Thật là đáng chết! Thủy Lăng Ba nàng tu hành hơn mấy chục năm, hôm nay vẫn dậm chân ở cấp độ kiếm ý.
Nhưng tiểu gia hỏa mới hơn mười tuổi này đã vượt qua nàng nhiều như thế!
Trong nội tâm nhất thời hối hận đấm ngực giẫm chân, Tọa Tôn vô lương lần này thật sự là thiệt thòi thảm rồi. Sớm biết như thế, nên nghĩ hết biện pháp để tổ sư Thái Nguyên Tông các nàng ra mặt đi cùng Ngụy Húc tranh đoạt mới phải.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra vì sao Ngụy Húc trực tiếp xếp kẻ này vào hàng Nhị đại đệ tử, thậm chí thay Tông Thủ chọn một sư tôn.
Đệ tử như vậy, Thái Nguyên Tông các nàng xác thực không có tư cách để dạy, mà có dạy cũng không nổi.
...
Cơ hồ là cùng một thời gian, không biết ở giữa không trung phương nào, Ngụy Húc ung dung ngồi ngay ngắn ở trên hư không, ánh mắt hơi mở ra tràn ngập vẻ nghi hoặc.
- Ngày hôm nay sao là cảm xúc phập phồng bất định, liên tục không dứt? Làm sao lại có nhiều người suy nghĩ Ngụy Húc ta vậy? Đáng tiếc, cái môn thần niệm cảm ứng pháp này tuy là không tệ, nhưng hết lần này tới lần khác lại có điểm yếu.
- Tốc độ mạnh như thế hoặc là có quan hệ hưng suy của Thương Sinh Đạo ta hoặc là tu vi cường thịnh hơn Ngụy Húc ta! Đúng rồi, ngày hôm nay há không phải là một ngày cuối cùng Lưu Ảnh của Tụ Long Sơn sao? Chẳng lẽ sư đệ là ta thật sự phá giải ảo diệu của cửu cửu long ảnh kiếm?
Trong lòng cảm thấy kỳ dị, trong mắt Ngụy Húc bỗng nhiên hiện ra hai luồng phù văn. Một đôi con ngươi y hệt hồng bảo thạch phảng phất như hai luồng liệt thiên chiếu vào hư không.
Trong chớp mắt, chỉ thấy một vì sao rơi điên cuồng xuyên thẳng qua thời không trùng điệp.
Ngụy Húc lập tức nhịn không được cười to:
- Quả nhiên! Không thể tưởng được lão nhân này rõ ràng cũng có được thời điểm sốt ruột như thế.
Đem kiếm trong tay huy vũ mấy lần. Tông Thủ dù chưa vận dụng chân khí trong cơ thể, bất quá kiếm thế này vẫn hàm ẩn một cỗ khí phách.
Để bản thân củng cố quen thuộc một phen, Tông Thủ mới thoả mãn cười cười. Bất quá trong chốc lát hắn phát giác tình hình của mình, sợ là có chút không ổn.
Cự long cũng chẳng biết lúc nào lại có thân hình. Giờ phút này đang mở to mắt như cái đèn lồng bình tĩnh nhìn hắn.
Trong con ngươi cực lớn của nó lóe ra quang trạch, ánh mắt phức tạp có vẻ như ngạc nhiên, không tin, còn có nồng đậm cảm kích.
Bất quá phối hợp với cái đầu rồng lại không ghê sợ mà hiển lọ uy nghiêm của long tộc, Tông Thủ ngược lại tình nguyện tin tưởng giờ phút này đại cự long đang suy tư có nên há miệng nuốt hắn hay là cảm thấy hắn dở, không hợp khẩu vị.
Mà sau một khắc, chỉ thấy thần sắc cự long khôi phục bình tĩnh. Rồi lại vô cùng nghiêm nghị liên tục gật nhẹ đầu ba lượt về phía hắn.
Tông Thủ liền giật mình, sau đó chợt nghe thanh âm Long Ảnh lão nhân nói:
- Yên tâm, hắn sẽ không tổn thương ngươi! Chỉ cám ơn ngươi thôi. Năm đó hắn là một vị lão hữu của ta, bởi vì thời điểm Vân Hoang giết chóc quá mức, bị một vị tiền bối thượng cổ cường hành đánh nát Long đan. Về sau bởi vì ta cầu tình, mới buông tha cho hắn một mạng. Ta lại mượn Tụ Long Sơn phong ấn lại, sau đó nói ngày sau có người chính thức hoàn thành điêu khắc chân long cũng là lúc hắn thoát khốn.
Tông Thủ nghe được mà đổ mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ cái gì loạn thất bát tao vậy. Long Ảnh lão nhân tựa hồ cũng đồng dạng có chút kỳ quái:
- Nói tới việc này cũng kỳ quái. Nhớ rõ vị tiền bối kia cũng từng nói qua ngày nghiệt Long phá phong cũng là năm bắt đầu linh triều thứ ba mươi mới đúng, như thế nào sai số lớn thế. Thật sự không nên ah!