Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 441: Không nói đạo lý (2)



Hắn mỉm cười lạnh lùng nói:

- Ngươi ngày sau nếu không muốn trở mặt thành thù với hắn thì đừng có nói chuyện hoành đao đoạt ái vị hôn thê của hắn. Nhanh lên nghĩ biện pháp, giúp ta tìm được cửa vào thứ hai đi, việc này không phải chuyện đùa.

Sau khi hai người rời đi không lâu, lại là một thân ảnh xuất hiện trong thạch thất.

Người này mặc một thân đạo bào, sau lưng là Cự Kiến cao cỡ nửa người bay trên không trung.

Nhìn cánh cửa trước mắt, hắn chau mày.

Tiếp theo trong nháy mắt, khi trông thấy tiểu đình một bên bị Tông Thủ chặt đôi thì trong mắt hiện lên một tia dị sắc kiêng kị.

- Hai nửa nhẵn bóng, kiếm của người này thật lợi hại!

Hơi chút suy ngẫm, trung niên đạo bào cũng đồng dạng là không chút do dự quay người rời đi. Chỉ là trong đôi mắt hắn tràn ngập quang mang nguy hiểm, sát cơ lập lòe.

...

- Tông Thủ, Triệu Yên Nhiên, các ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Trong đại sảnh tầng trên, Tông Thủ ngạc nhiên theo thanh âm nhìn lại. Chỉ thấy một bóng người đang từ ở trong một gian thạch thất bước ra.

Đúng là Lăng Vân tông Long Nhược, sau lưng hắn còn đi theo mấy người, Tổ Nhân Cuồng gặp một lần ở Vân Thánh Thành, tự nhiên còn có Thượng Tiêu Tông Hàn Nghịch Thủy.

Còn có một người khác Tông Thủ lại không biết. Tướng mạo cũng trẻ tuổi mặc cẩm bào màu xanh da trời, bất quá chân khí trên người hắn lại rất nóng.

Khí tức cùng loại như thế này, hắn chỉ gặp ở trên người Hiên Viên Y Nhân mấy lần, bất quá từ khi luyện Hàn Linh Huyền Ý Đan áp chế, tình hình đã tốt hơn không ít.

Dùng mộc trợ giúp hỏa, người này tu tập Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết.

Giờ phút này thần sắc của hắn lành lạnh nhìn bên này, tựa hồ đối với Tông Thủ cực kỳ ghét hận, mang theo vài phần xem thường tức giận nhìn Tông Thủ từ trên xuống dưới.

Mà ở sâu trong mắt Hàn Nghịch Thủy lộ ra một tia quang mang nguy hiểm, ẩn sinh sát cơ. Tiếp theo tựa hồ là lại nghĩ tới nơi này thời cơ đều không đúng mới nhẫn nại thu liễm xuống dưới, khôi phục như thường.

Tông Thủ không muốn bắt chuyện với bốn người này, quy tắc chung nơi này làm hắn ngộ ra thêm toàn diện với tầng dưới, kiếm quyết cửu cửu long ảnh kiếm bản chính thức đã có rồi.

Chỉ cần ghi nhớ lĩnh ngộ toàn bộ, khi tìm hiểu tám bộ kiếm quyết còn lại nhất định sẽ càng mau lẹ hơn, hắn làm gì còn tâm tư đi phân tâm.

Triệu Yên Nhiên thì chịu không được, 'Xùy~~' một tiếng giễu cợt:

- Tại sao lại ở chỗ này? Tự nhiên là từ phía dưới đi lên, chẳng lẽ đây là nhà của ngươi, ngươi tới mà Triệu Yên Nhiên ta đây thì không thể?

Khí tức Long Nhược hơi tắc nghẽn, tiếp theo là hào phóng cười cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại lộ ra vẻ miễn cưỡng.

Thấy Tông Thủ căn bản là chưa từng nói chuyện, vẫn như cũ cẩn thận chằm chằm vào bức phù điêu thì trong lòng hắn càng sinh ra lửa giận đồng thời có chút ít kinh nghi bất định.

Mấy người Triệu Yên Nhiên có thể đi vào tầng trên thì không nói, nhưng vì sao Tông Thủ, cũng ở nơi đây?

Nếu không cách nào tu hành thì như thế nào có thể toàn thân tới đây?

Trong lòng Long Nhược ẩn ẩn xuất hiện vài phần ý niệm không ổn nhưng hắn không muốn suy nghĩ. Chỉ cảm thấy trong lồng ngực áp lực dị thường.

Cường hành nhẫn nại, sắc mặt Long Nhược tối tăm phiền muộn đang muốn đi về một cái quật thất khác.

Lúc này thanh niên áo lam lại bỗng nhiên lên tiếng:

- Long sư đệ! Nội môn của Võ Thánh Lưu Ảnh từ trước đều là nơi độc chiếm của chư tông chúng ta. Ngoại môn phía dưới cho tán tu thiên hạ tới quan sát cũng đủ lớn. Hôm nay để cho một kẻ không môn không phái tiến đến như vậy, tựa hồ là có chút không ổn?

Hàn Nghịch Thủy nghe vậy thì ánh mắt hơi sáng lên, thần sắc bốn người Tông Thủ cũng ngưng lại.

Long Nhược bước được một nửa thì chần chờ cuối cùng dừng bước nói:

- Như vậy theo ý Lật sư huynh cho rằng phải làm như thế nào mới phải?

Trong lòng Tông Thủ giật mình, quả nhiên người này chính là Lật Nguyên Đan Đại sư huynh của Hiên Viên Y Nhân.

Hắn sớm nghe nói qua vị này, chính là tự tiện định ra hôn ước cho Hiên Viên Y Nhân nhưng vẫn chưa từng gặp mặt.

Tiếp theo chỉ nghe Lật Nguyên Đan cười nói: 

- Triệu Yên Nhiên cùng hai vị khác thì không nói, có người hầu đi theo. Vị này của Càn Thiên Sơn ta thấy nên trục xuất là thỏa đáng, vật trong chén của chúng ta há lại để cho người khác nhìn trộm? Trong tay Nguyên Đan hôm nay vừa mới có một tấm Na Di phù của tiền bối tông môn.

Lời ấy vừa dứt, mấy người Triệu Yên Nhiên lộ vẻ giận dữ, ánh mắt âm trầm nhìn qua Lật Nguyên Đan.

Long Nhược có chút động tâm, hắn quét mắt nhìn Tông Thủ, quang trạch trong mắt chớp động tựa hồ là do dự. Nhưng chốc lát sau ánh mắt đã định, hắn quyết đoán:

- Vật trong chén há có thể để người khác nhìn trộm? Lời ấy rất có đạo lý.

Lời còn chưa dứt đã bị thanh âm nữ nhân ngắt lời:

- Đạo lý cái vẹo gì? Lăng Vân tông các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, từ khi nào đã bắt đầu học thói ỷ thế hiếp người? Tụ Long Sơn chính là Long ảnh võ thánh Tụ Long Sơn. Lưu Ảnh nơi này không thuộc về bất kỳ tông phái nào, mà là cho toàn bộ người tu hành Vân Giới tìm hiểu. Đạo lý này ngay cả Thương Sinh Đạo ta - đệ tử Ma Môn trong miệng các ngươi cũng hiểu.

Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh nữ tử bỗng nhiên từ ở trong thạch thất khác đi ra,

Tuổi nàng chừng hai mươi, hình dáng tướng mạo không lớn hơn Triệu Yên Nhiên bao nhiêu, Triệu Yên Nhiên đứng dậy khom người nói:

- Bái kiến Tiểu sư thúc!

Nàng kia khôn để ý tới Triệu Yên Nhiên, chỉ hướng phía Tông Thủ cười nói:

- Thất Linh Tông Hách Tuyết Oánh, bái kiến điện hạ.

Tiếp theo nàng vẫn lạnh lùng chú mục nhìn Long Nhược.

Lông mày Long Nhược nhăn lại đang muốn nói chuyện thì một tiếng cười to truyền đến:

- Lời này của Tiên Tử nói rất hay! Chư tông chúng ta chiếm cứ danh ngạch nội môn vốn đã không ổn. Hôm nay khu trục người khác chỉ sợ ảnh tiền bối sau khi biết sợ là sẽ không thích.

Lại một người ra khỏi thạch thất, thân đeo ba kiếm, sắc mặt chăm chú, hắn cũng cười cười với Tông Thủ:

- Kiếm Tông Hàn Sơn Môn Tô Thần, bái kiến điện hạ! Điện hạ là huynh đệ của Lôi Động vậy cũng là huynh đệ của Tô Thần ta. Ngày hôm nay tuyệt sẽ để đám tiểu nhân này khi dễ điện hạ.

Lật Nguyên Đan nghe vậy lập tức trợn mắt trừng trừng:

- Tô Thần, ngươi nói ai là tiểu nhân? 

Tô Thần cười lạnh không đáp, trong mắt lại tràn ngập ý khinh thường.

Lúc này Kim Bất Hối bỗng dưng rống to một tiếng nói:

- Trầm sư huynh! Tuồng vui này nhìn rất hay đúng không? Còn nhớ thiếu nợ ta ba cái nhân tình không hả? Mau nhanh ra trả nợ cho ta, cẩn thận ngày nào đó ta chạy tới sư tỷ bịa đặt sinh sự đó!

Kim Bất Hối vừa dứt lời, quả nhiên trong một động quật khác truyền ra một tiếng than nhẹ.

- Tên này, quả nhiên không ai có thể chiếm được nửa phần tiện nghi của ngươi.

Thanh âm nói tới đây, một bóng người cũng bỗng dưng ra tới đại sảnh, hắn thản nhiên nói:

- Sớm nghe nói Lăng Vân tông Long huynh là một vị quang minh lỗi lạc, nhưng hôm nay quả thực khiến ta thất vọng. Việc này ta vốn không muốn quản nhưng sư đệ của ta đã lên tiếng, như vậy Thẩm Hoài ta cũng không cách nào đứng ngoài quan sát. Không biết Long huynh có thể cho Thẩm Hoài ta chút mặt mũi, đừng khi dễ tiểu bối được chứ?

Chương trước Chương tiếp
Loading...