Thần Hoàng
Chương 432: Không cho thì đoạt
Thôn Nguyên bí pháp nuốt cũng không phải khí huyết tinh nguyên hồn lực đồng dạng còn có tinh thần khí phách!
Ngày hôm nay cộng với cuộc chiến Tuyết thị, Hùng tộc ba phương. Chính mình liên tiếp thi triển Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp cuối cùng siêu việt cực hạn bản thân thừa nhận.
Giờ phút này ý niệm hấp thu lộn xộn trùng kích tâm thần khiến cho ý niệm giết chóc thô bạo của hắn tăng lên tới cực điểm.
Ngay cả ký tự Tịnh hồn hải hồn hải cũng không cách nào trong lúc nhất thời triệt để tiến hóa.
Thần trí thanh tỉnh mơ hồ chuyển hóa, trong mắt cũng bỗng nhiên lóe ra hung mang rồi lại giãy dụ.
Kim Bất Hối thấy Tông Thủ không đáp, nhất thời cũng không phát giác không đúng, chỉ nghĩ sự tình Long ảnh kiếm là Tông Thủ không tiện nói lên. Lập tức cũng không nhiều hơn nữa hỏi, chỉ nhìn những thi thể trước người, chậc chậc lên tiếng:
- Tông lão đệ, ngươi ra tay cũng quá độc ác! Hơn mười Huyền Võ tông sư không biết nguyên do, đần độn, u mê táng thân dưới thân kiếm của ngươi. Ta nếu là bọn họ, sợ là chết cũng không nhắm mắt.
Tông Thủ thở sâu một hơi, màu đỏ trong đôi mắt dần dần biến mất, thuận tiện nói chuyện cùng Kim Bất Hối để phân thần.
- Những Huyền Võ tông sư này là người của Tuyệt Long Thành?
- Còn phải hỏi sao? Nhìn quần áo và trang sức đồng thời võ kỹ chúng mới thi triển. Đám người nếu không có xuất thân Tuyệt Long Thành, ta liền cắn đứt đầu lưỡi của mình! Mùi của chúng cách trăm dặm ta cũng ngửi thấy.
- Nếu vậy theo ý ngươi là những người này có thể sẽ hảo tâm buông tha ta? Ta cùng bọn họ sớm đã có kết thù kết oán, không xuống tay trước, chẳng lẽ còn phải chờ tới đám người xuất thủ trước, chiếm cứ tiên cơ hay sao?
- A! Coi như ngươi có lý.
Kim Bất Hối cười cười, hắn mặc dù xuất thân Hạo Huyền Tông, bất quá cũng không phải người có tính cứng nhắc, loại chuyện này cũng sẽ không nhiều quản.
Tông Thủ vượt lên trước sát nhân, cố nhiên không phải là người tốt nhưng Tuyệt Long Thành cũng không phải là chính nhân quân tử.
Dùng địa đồ dụ hắn tới đây tìm cửa vào thay chúng, sau đó hơn phân nửa cũng đánh chủ ý muốn giết người đoạt bảo, nghiêm khắc mà nói hành động của Tông Thủ không tính là sai.
Ánh mắt hắn nhìn về phía lão nhân cầm chùy, nghĩ kĩ một lát, bỗng nhiên cười khẽ hỏi:
- Ngươi biết người kia là ai? Tuyệt Long Thành Tử Nhân Trùy - Hàn Chung. Người này không ngờ lại chết, thật khiến cho người ta tiếc hận. Chớ nhìn tuổi tác và diện mạo giống như 50~60 tuổi, kỳ thật trước kia là trúng kỳ độc, cho nên tuổi tác và diện mạo già hơn ba mươi tuổi. Hắn chính là người có hy vọng đột phá Thiên Vị nhất ở Tuyệt Long Thành, không ngờ mơ hồ chết ở tay ngươi...
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, cái tên này có chút quen thuộc, rồi lại không nghĩ ra. Thời điểm lúc này suy nghĩ mơ hồ, càng không không đi nghĩ làm gì. Tiếp theo trong nháy mắt chợt nghe được Kim Bất Hối bỗng nhiên kinh dị một tiếng:
- Hả? Tựa hồ lại có người tới, lần này phiền toái không nhỏ rồi.
Tông Thủ cũng nghe thấy, bất quá lần này lại không chủ động động thủ. Sát ý ở bên trong thần hồn còn chưa biến mất. Khí tức thân thể chưa hoàn toàn bình phục.
Tinh nguyên trong cơ thể Hàn Chung và những người khác chưa không có thể hoàn toàn hấp thu. Mà tối trọng yếu nhất là hắn cảm giác được trong nhóm người này có khí tức quen thuộc.
Trong chốc lát quả nhiên một đoàn người theo sát Tuyệt Long Thành tiến vào đường tắt này. Cách hơn trăm trượng thì dừng bước lại.
Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan đều ở trong đó, bất quá mười người còn lại đều là đệ tử Lăng Vân tông.
Mà người cầm đầu đúng là Nghiêm Phi Bạch.
Tông Thủ ngẩng đầu nhìn lại sau đó cười tà khí nói:
- Ái zà! Yên Nhiên, Vận Lan, các cô cũng tới?
Đám người Nghiêm Phi Bạch đều giật mình ngay tại chỗ, thần sắc bình tĩnh nhìn người trước mắt.
Tông Thủ đứng trong vũng máu, Lôi Dực Kiếm trong tay còn đang nhỏ máu. Sau lưng năm đầu ngân vĩ phất phới chiếm cứ non nửa không gian tấm động quật. Mỗi một lần vũ động mang theo mảng lớn thiên địa linh năng.
Mà đôi mắt màu đỏ của Tông Thủ giờ phút này càng làm người là có loại cảm giác không rét mà run.
Sắc mặt Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan cả kinh sau nửa ngày đều nói không ra lời. Các nàng biết được võ đạo của Tông Thủ phía dưới Thiên Vị cơ hồ là vô địch nhưng bộ dáng này của hắn chưa bao giờ hai nàng từng gặp.
Khí tức hung lệ làm cho hai người cơ hồ liền cho rằng trước mặt là thượng cổ hung thú Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất hiện tại nhân gian.
Mà Nghiêm Phi Bạch cau mày cao thấp đánh giá Tông Thủ, tiếp theo lại nhìn về phía rất nhiều thi thể trên mặt đất.
Khi thi thể Tử Nhân Trùy Hàn Chung lọt vào mắt hắn thì , Nghiêm Phi Bạch lập tức nhẹ nhàng co lại lộ ra ý sợ hãi.
- Những người này của Tuyệt Long Thành đều là ngươi giết hay sao?
Tông Thủ đang muốn trả lời, vốn ý thức thanh tỉnh bỗng nhiên u ám, có chút mơ hồ nói theo bản năng:
- Đúng vậy!
Thần sắc Nghiêm Phi Bạch khẽ biến, trong ánh mắt có chút hoài nghi:
- Nếu vậy chân long chi huyết cũng ở trong tay ngươi?
Tông Thủ nghe vậy cười cười:
- Đồ đạc nếu không ở trong tay ta thì cần gì phải muốn ra tay giết người, chấm dứt mạng những người này?
Đang lúc nói chuyện, ai nấy đều cảm thấy hào khí ở trong quật đột ngột có chút khác thường.
Hơn mười đệ tử Lăng Vân tông từng người thần sắc lạnh lùng nhìn tới, Tông Thủ bị sát cơ lăng lệ ác liệt khiến tâm thần hơi tỉnh, ý niệm hung lệ áp lực trong lồng ngực lại một lần nữa dựng lên. Lãnh mang lộ ra trong mắt, hắn mỉm cười nói:
- Bọn ngươi hẳn là cũng muốn vật ấy?
Khí tức Nghiêm Phi Bạch hơi tắc nghẽn, sau một lát cũng không quản Ca Hàm Vận đằng sau kéo ống tay áo của mình, kiên định gật đầu:
- Chín giọt máu huyết rất quan trọng với Lăng Vân tông ta. Long sư thúc cần vật ấy để cho đầu hắc giao tiến giai. Vật ấy đối với ngươi vô dụng, điện hạ không bằng nhượng xuất. Lăng Vân tông ta nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này.
- Nếu Cô không chịu thì sao?
Cánh tay trái của Tông Thủ theo thời gian thoáng hiện lôi hồ, khắc chế sát niệm trong nội tâm của chính mình đã tới cực hạn. Bất quá tâm thần hắn giờ khắc này dị thường trầm tĩnh.
- Phải chăng chuẩn bị động thủ muốn đoạt trong tay ta?
Nghiêm Phi Bạch nghe vậy là cái cằm khẽ nhếch, ánh mắt không thay đổi, đáp không hề do dự:
- Nếu như điện hạ cự tuyệt, Phi Bạch đúng là có ý niệm này. Điện hạ là đứng đầu một thành, muốn vật ấy làm gì động tay cướp đoạt. Vật ấy hôm nay chính là vật vô chủ, xin điện hạ biết quý tính mạng của mình, nhường chân long máu huyết lại cho tại hạ.
Kim Bất Hối nghe được mà cau mày, trong lòng thầm nghĩ có chút phiền phức rồi. Dùng tính tình giết chóc quả quyết của Tông Thủ làm không tốt sẽ xảy ra chuyện khó mà cứu vãn.
Tiếp theo trong nháy mắt, chợt nghe Tông Thủ mỉm cười nhẹ một tiếng, sau đó bóng người màu trắng bỗng nhiên hóa thành một đoàn bạch quang phóng tới xông về phía đám người Lăng Vân tông.
Bên kia bảy vị Huyền Võ Tông Thủ đều sớm có đề phòng, từng người quát lạnh một tiếng rút ra đao kiếm binh khí, trong nháy mắt ở trong động quật xuất hiện vô số nhận ảnh.