Thần Hoàng
Chương 336: Trăm vạn thú tinh (2)
Một đời vua một đời thần, vị tân quân này không coi trọng mình, lưu lại thì có lợi ích gì?
Tông Thủ không phát giác gì đối với Nhâm Bác, hắn cười nói:
- Đúng rồi! Thừa tướng gần đây nếu là vô sự, không bằng lại sửa sang một cái dự toán đi.
- Dự toán?
Lông mày Nhâm Bác cau lại có chút khó hiểu.
- Đúng là dự toán!
Tông Thủ gật đầu, ngẫm lại cái thời đại này, còn chưa có cái tên này. Hắn giải thích:
- Ta dự đoán sang năm Càn Thiên Sơn thành thu nhập chi tiêu, công tác thống kê các hạng chi tiêu tiêu dùng. Ý tứ là liệu cơm gắp mắm.
Kỳ thật hắn cũng không rõ ngọn nguồn lắm, chỉ có thể hàm hồ giải thích. Nhâm Bác thì không hiểu, bất quá ngay sau đó đã bị một câu đằng sau của Tông Thủ triệt để trấn trụ.
- Không ngại án chi tiêu gấp 10 lần! Hôm nay giá cả thú tinh còn chưa tới hạ thấp, bị giảm giá trị vẫn phải dùng hết toàn bộ mua nhiều vật tư một chút để có lợi nhất.
Thần sắc Nhâm Bác kinh ngạc, thật lâu mới lấy lại tinh thần. Gấp 10 lần chính là ít nhất 300 vạn tứ giai thú tinh trở lên.
Tông Thủ khi coi Vân Hải là hậu hoa viên của mình vậy? Đến cùng hắn lấy đâu ra tự tin có thể ở dưới Vân Hải săn bắn nhiều thú tinh linh thạch?
Không chỉ là Nhâm Bác khó hiểu, bên cạnh một đám người đi theo cũng mang thần sắc kinh ngạc.
***
Nhâm Bác lo lắng chạy đến lại mặt ủ mày chau bị tức giận rời đi.
Mắt nhìn bóng lưng vị lão thần đi xa, Tông Thủ không khỏi giật giật khóe môi của mình.
Hắn nói đều là lời nói thật, bất quá họ lại hoàn toàn không để ý đến, dùng niên kỉ cùng uy tín hiện tại của hắn cho bộ hạ của mình tin phục.
Trái lại bị chính mình chút ít thần tử trở thành ngang ngược kiêu ngạo tự đại, lúc nào cũng ảo tưởng.
Than khẽ một tiếng, Tông Thủ nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy Sơ Tuyết Nhược Thủy mắt mang dị sắc nhìn qua, không khỏi giận dữ:
- Chẳng lẽ ngay cả các nàng cũng không tin ta?
Sơ Tuyết lúng túng một chút, đôi môi mấp máy rồi dừng lại. Sau một lát quyết định ăn ngay nói thật:
- Thiếu chủ! Gấp 10 lần, đó là 300 vạn tứ giai thú tinh trở lên! Ta từng nghe phụ thân nói, tiên thiên cường giả Càn Thiên Sơn chúng ta tổng cộng không quá đáng hơn một vạn.
Bên kia Hiên Vận Lan cũng chau chân mày lá liễu nói:
- Khả năng quân thượng không biết tình hình Vân Hải. Dưới Vân Hải, gần đây tinh thú tà mị cố nhiên tăng nhiều. Bất quá hung hiểm cũng gia tăng từng năm. Cho dù là Khinh Âm Môn chúng ta mỗi lần săn bắn cũng không thu nhập quá 60 vạn tứ giai thú tinh. Kể cả thập đại thánh địa cũng không có quá nhiều. Quân thượng lần này không nên ôm quá nhiều hi vọng a.
Tông Thủ không khỏi im lặng, nếu nói cho những người này kỳ thật hắn chẳng những kiếp trước trong trò chơi Thần Hoàng đã dò xét vùng địa cực ác uyên bên dưới mà trong hiện thực cũng đồng dạng một mình tiến về trước ở dưới mặt biển săn giết tinh thú.
Đối với địa hình ở bên trong Vân Hải cùng với tinh thú Si Mị phân bố đều rõ như lòng bàn tay, vì vậy nắm chắc mười phần, nhưng những người này lại không tin.
Khẽ lắc đầu, Tông Thủ chẳng muốn giải thích, thẳng hướng tọa hạm của mình.
Dù sao đến lúc đó, tự nhiên có thể thành sự thật, lần này để Nhâm Bác hắn thu thập 400 chiếc thương thuyền tải trọng mười vạn thạch cũng không phải dùng để nhìn thôi.
Ngũ Nha Tọa Hạm của hắn là một chiếc tọa hạm hùng vĩ nhất ở trong bến cảng Hồng Thành, chiều cao hai mươi trượng chia ra hai mươi tầng, có thẻ chở 5000 tướng sĩ, tồn trữ vật tư mười vạn thạch.
Bất quá trang trí bên trong cực kỳ đơn sơ giống như Hàm Yên cung đỉnh Càn Thiên Sơn, đều thể hiện sự mộc mạc nhưng không mất đại khí phong cách.
Tông Thủ nhăn lông mày, thật quá đơn sơ. Hắn cả đời này, mặc dù là vì kiếm đạo có thể liều lĩnh , có thể thừa nhận vòng xoáy Nhật Du tra tấn, có thể đem mình chôn trên cát mấy tháng nhưng nếu như có điều kiện thực sự cực coi trọng sinh hoạt. Nhân sinh trên đời nên tận hưởng lạc thú trước mắt mới đúng.
Về phần những hưởng thụ này có thể làm mòn tâm trí hay không thì Tông Thủ đã có giải thích độc đáo. Nếu như ngay cả bản tâm của ngay cả mình cầm giữ không được thì truy cầu cực hạn kiếm cũng chỉ là vô ích, sớm buông tha đi còn hơn.
Có thể kinh nghiệm xa hoa lãng phí phù hoa, ngợp trong vàng son mà đạo tâm không giảm mới thật sự là ma luyện. Cưỡng chế chính mình, duy trì sinh hoạt khổ hạnh tăng chưa hẳn nhất định là đạo tâm kiên định.
Chỗ ở của hắn ngay trung tâm Ngũ Nha Cự Hạm, rộng rãi vô cùng. Bên cạnh tổng cộng còn có bốn mươi gian phòng cho thị nữ và cận vệ của hắn sử dụng, thật giống một cung điện nhỏ.
Tông Thủ tiến vào Tẩm cung của chính mình thì ngồi xuống đuổi tất cả ra ngoài, hắn lấy ra một bản điển tịch nhìn từng tờ một.
Ở trong Hồn hải tinh mang lập loè. Một bên ký ức, một bên cực lực suy diễn tính toán.
Đây là một trong bí điển trước khi Ngụy Húc rời đi để lại cho hắn, cũng hơi có chút ích lợi với Hám Thế Linh Quyết của hắn.
- Thay đổi liên tục Long Liệt Kình, trước thời đại thượng cổ Vân Hoang đã có tư tưởng kỳ diệu này.
Giây lát sau, Tông Thủ khép sách lại, hồn hải phi tốc tính toán, những quang điểm cũng đang không ngừng chớp động.
Đại Dịch La Thiên Không Minh Pháp đại khái là ở thời điểm nhập định khiến thần hồn hắn chia làm hai loại Âm Dương đối lập sau đó tự động tiến hành minh tưởng cùng tính toán theo công thức.
Chẳng những tốc độ hồn lực tu luyện có thể tăng vọt. Thời điểm suy nghĩ cùng tìm hiểu cũng có kỳ hiệu.
Lòng bàn tay hắn lần nữa hiện ra một đoàn lam hồng khí kình không ngừng chuyển động theo hình đinh ốc.
Bất quá có chút bất đồng cùng trước kia, đoàn kình khí này nhìn bằng mắt thì càng thêm hòa hợp, không có xung đột như trước nữa.
Tông Thủ khống chế cũng dần dần có chút ít tùy tâm sở dục. Tốc độ tùy tâm khiến uy năng của hám thế chân kình theo ý niệm của hắn tăng lên.
Sư huynh không hổ là cường giả thánh cảnh, tuệ nhãn như đuốc. Chỉ gần một đêm thời gian đã thấm nhuần tất cả nhược điểm của Hám Thế Linh Quyết. Tự nhiên tiến cảnh của công quyết này cũng gia tăng không ít.
Lưu lại những võ đạo bí điển này, không có chỗ nào mà không phải là đúng nhưng hắn lấy thừa bù thiếu hấp thu tinh hoa, dung nhập vào trong Hám Thế Linh Quyết.
Môn công pháp này trước thân luân cho tới bây giờ đã không sai biệt lắm tiếp cận hoàn mỹ. Mà sau Địa Luân thậm chí Thiên Luân trong lòng của hắn cũng đã có tư tưởng rõ ràng.
Bất quá phong cách Thương Sinh Đạo coi như Tông Thủ đã lĩnh giáo. Quả nhiên là giống đồn đãi, đối với đệ tử đích truyền trong môn hoàn toàn là phương pháp nuôi thả.
Giống như diều haai đẩy tiểu ưng khỏi ổ mặc cho nó bay, sói cái mang con bỏ đi để nó rời đi, cho ấu sói tự lực săn thức ăn.
Cách làm của Thương Sinh Đạo cũng không sai biệt lắm. Dùng tu vi cảnh của Ngụy Húc đơn giản hoàn thiện triệt để Hám Thế Linh Quyết của hắn nhưng lại không lựa chọn cách làm như vậy mà là đem những bí điển võ đạo giúp ích lưu lại để cho chính hắn lĩnh ngộ, chính mình suy diễn.