Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Hoàng

Chương 327: Rất giảng đạo lý (2)



Trong lòng Tông Thủ kinh ngạc hồi lâu, lại xác thực một kiện thượng cổ bí văn. Chuyện này kiếp trước hắn chỉ mơ hồ nghe nói qua.

Thân Luân Cửu Mạch, Địa Luân Cửu Mạch, Thiên Luân Cửu Mạch. Kỳ thật chính là Thân Cảnh, Địa Cảnh, Thiên Cảnh, ba cái cảnh giới.

Thân, Địa, Thiên, Linh, Tiên, Thần, Thánh, Chí, Chân chín cảnh ở bên ngoài Vân Giới chỉ là thấp nhất trong tầng ba mà thôi.

- Bàn giao? Bàn giao cái gì? Ta xuất thủ diệt Ma Sơn Tông, Ma Minh ngươi có cần phải bàn giao gì không? Các ngươi nói là ước hẹn chung nhưng trong trí nhớ của ta tại vì sao chỉ là tạm thời?

Khí tức mấy người trêm không trung hơi hơi cứng lại. Ngụy Húc khẽ lắc đầu:

- Cái gọi là cộng ước chỉ là ước thúc kẻ yếu. Ngụy Húc ta nể mặt các ngươi nguyện ý tuân thủ, cộng ước thì coi như chuyện quan trọng, đối với Thương Sinh Đạo ta tính toán là có chút hiệu dụng. Nếu không muốn thì các ngươi có thể làm gì được ta? ? Được rồi, ngày hôm nay không nói việc này. Cho các ngươi mặt mũi, người của Ma Sơn tông phạm đệ tử đích truyền của tông ta. Ta thân là sư huynh, thay sư đệ xuất thủ diệt bọn hắn, là danh chính ngôn thuận, chắc hẳn mấy vị cũng có thể khai báo với đồ bỏ đi Ma Minh gì đó rồi chứ?

Giọng nữ của một người trong hư không cười giận:

- Ngụy Húc ngươi thật đúng là giảng đạo lý! Ngươi nói là Ma Sơn tông phạm sư đệ ngươi trước vì sao bên ta mới suy tính sư đệ của ngươi xuất thủ trước đệ tử Ma Sơn tông trước. Khi đó sư đệ ngươi còn chưa vào Thương Sinh Đạo. Phải nói đạo lý cũng nên Thương Sinh tông các ngươi đuối lý trước...

Trong lòng Tông Thủ giận dữ đang muốn giải thích thì Ngụy Húc lại trực tiếp cất bước đến đó trước người Ma Anh Tôn Giả.

Mọi người còn đang khó hiểu thì chỉ thấy Ngụy Húc, bỗng nhiên 'BA~' một chưởng tát vào mặt lão giả râu bạc trắng này khiến cho cường giả tiên cảnh này bay như diều đứt dây xuống dưới núi. Thời điểm rơi xuống đất phát ra 'Oanh' một tiếng chấn nổ, kích thích đầy trời bụi mù.

Sau đó chỉ nghe Ngụy Húc, cười lạnh một tiếng:

- Đuối lý trước đây? Chưa hẳn! Đạo lý Thương Sinh Đạo ta xưa nay chính là chỉ cho chúng ta khi dễ người khác, không cho người khác vi phạm chúng ta một chút. Bên ta mới một tát đánh bay Ma Anh Tôn Giả, ngươi bây giờ hỏi hắn hỏi một chút hắn có dám đánh lại? Đạo lý cũng là đồng dạng. Sư đệ ta đây đừng nói chỉ là giết ngoại môn đệ tử Ma Sơn tông mặc dù làm thịt chưởng giáo bọn hắn, bọn chúng cũng phải nhịn cho ta. Không nhịn được thì diệt môn!!!

- Ngươi!

Thanh âm của nữ nhân vừa tức vừa giận, cuối cùng hóa thành hừ lạnh một tiếng:

- Quả thực là không thể nói lý! Thực cho rằng đến nửa bước chí cảnh, người khác không làm gì được ngươi?

Một đạo kiếm quang bỗng nhiên lăng không trảm thẳng lên, kinh thế thê tuyệt tiến vào trong phiến không gian chia lìa này.

Ngụy Húc lại cười ha ha, sau đầu hắn xuất hiện một quang đoàn, hắn phất tay áo một cái cường hành đập nát kiếm quang.

Lông mày, trên trán Tông Thủ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bên trong Vân Giới làm sao lại nhiều cường giả như vậy? Mặc dù hắn giờ phút này tu vi thấp kém, cũng có thể nhận thấy vô số ảo diệu bao hàm thời không, sinh tử, thủy chung...bên trong.

Vượt qua cảnh giới hắn có thể hiểu được.

Mà cái vỗ này của Ngụy Húc hời hợt cũng ẩn chứa thần thông vô thượng.

- Đại Thiên Hạo Linh Bàn! Ngươi rõ ràng thật sự làm được! Không đúng, còn có Thương Sinh Đạo linh phù --

Thanh âm bỗng nhiên đứng lại, lục đạo ý niệm lập tức yên tĩnh lần nữa không có nửa điểm tiếng động, không gian lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

- Tưởng ta về Vân Giới không có chuẩn bị à?

Ngụy Húc vừa nói một bên tán đi hình ảnh đại thiên sau lưng nói:

- Vết xe đổ của sư tôn, Ngụy Húc không dám có chút chủ quan, ân oán với bọn chúng cũng cũng một mực ghi nhớ trong lòng. Chưa từng quên!

- Vết xe đổ của sư tôn, Ngụy Húc không dám có chút chủ quan, ân oán với bọn chúng cũng cũng một mực ghi nhớ trong lòng. Chưa từng quên!

Khi âm thanh rơi xuống, vết rách ở thế giới này càng ngày càng nhiều.

Trong đó có một bộ phận thậm chí lan tràn đến sơn thể phía dưới, cắt từng tòa cự sơn thành từng mảnh nhỏ.

Sau một lát thanh âm già nua cũng lần nữa mở miệng, lại mang theo vài phần cười khổ:

- Nếu như sư tôn ngươi tái sinh biết được chính mình có đồ như thế, tất nhiên sẽ vui mừng đến cực điểm. Bất quá, sự tình năm đó không có quan hệ gì có thể cùng sáu người chúng ta.

- Ai biết được? Ngày sau ta sẽ tra ra mối thù này.

Thanh âm Ngụy Húc sâu kín vừa nói vừa vỗ bả vai của Tông Thủ nói:

- Đây là sư đệ ta, mặc dù còn chưa chính thức nhập môn, ngày sau hơn phân nửa là đích truyền thứ bảy của Thương Sinh Đạo nhị đại. Ngày hôm nay mượn Ma Sơn tông dẫn xuất sáu người các ngươi chính là minh cáo các ngươi. Đừng đùa nghịch thủ đoạn gì trên người sư đệ ta, đừng ép Ngụy Húc đừng ép ta nổi điên làm liều.

- Im ngay!!!

Lần này thanh âm hùng hồn to lớn, ước chừng bốn mươi tuổi trong giọng nói tràn ngập phẫn uất.

- Chúng ta thân là giới tôn sao có thể đi làm chuyện xấu xa này. Sáu người chúng ta có thể cả đời bằng phẳng, cũng không làm những chuyện ô nhục, Ngụy Húc ngươi nói những lời này thật bẩn tai chúng ta.

- Thật sao?

Ngụy Húc lại không thèm để ý chút nào cười: 

- Không sẽ tốt hơn. Đúng rồi, còn có Thương Sinh Đạo còn có ta. Sáu người bọn ngươi ở bên trong mấy ngàn năm sử xuất chút ít thủ đoạn không đú nổi với đời thực tưởng Ngụy Húc ta không biết? Đừng tưởng rằng chỉ có Kiếm Tông Chi Chủ bão nổi bọn ngươi, chọc giận Ngụy Húc ta, ta sẽ hủy ổ của các ngươi.

Vài đạo ý niệm cường hoành nổi giận hồi lâu, hồn thức cũng chấn động không dứt, lập tức từng người hừ lạnh một tiếng. Nhao nhao đem ý niệm rút lui khỏi mảnh không gian này.

Mãi tới khi sau một lát toàn bộ ngàn dặm không vực rốt cục khôi phục lại bình tĩnh, không gian phân liệt cũng nhanh chóng phục hồi như cũ. Chỉ là Vết rách chém vào cự sơn lại không cách nào khôi phục.

Ánh mắt Tông Thủ sùng bái nhìn về phía vị sư huynh này thì Ngụy Húc lại giơ tay lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, thổn thức một tiếng nói:

- Muốn dọa đi sáu người này thật không dễ dàng. Ngày hôm nay vừa ra đã đùa giỡn đúng là hung hiểm.

Ánh mắt Tông Thủ lại chuyển thành nghi hoặc. Ngụy Húc cũng không thừa nước đục thả câu giải thích:

- Sáu người này chính là đồ cổ đã tồn tại vạn năm trước thời đại Vân Hoang, cũng chỉ có họ mới có thể không bị hạn chế. Ta không sợ còn thắng bọn chúng nhưng ngày sau nhất định sẽ có đại phiền toái, hết lần này tới lần khác không thể không dẫn đám người đi ra để đối mặt. Chỉ vì chuyện của ngươi, dấu diếm được người khác nhưng với bọn họ thì không. Cho nên nếu không chấn nhiếp mấy người kia để cho bọn họ câm miệng, ngày sau tu vi của ngươi càng xuất chúng, tình cảnh thì nhất định càng gian nan hung hiểm.

Tông Thủ cái hiểu cái không, chỉ có thể gật đầu, chỉ là câu dấu diếm không nổi thì hắn nghe hiểu. Chỉ bằng âm thanh của nữ nhân kia nói rõ hắn giết người như thế nào thì đoán chừng đối với tình hình của mình đã rõ như lòng bàn tay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...